"Mặc Nghiên Dương giỏi thật đấy.
Cậu lại đứng nhất khoa bọn mình rồi."
"Học tỷ lại nhất khoa rồi ạ? Tỷ vẽ đẹp quá đi."
Một nhóm con gái bao quanh lấy cô mà cảm thán.
Mặc Nghiên Dương là sinh viên khoa mĩ thuật trường nghệ thuật lớn nhất cả nước.
Cô cũng là một người tài năng với điểm đầu vào cao ngất ngưởng và cũng là thủ khoa có số điểm cao nhất.
Cô bén duyên với việc vẽ vời được vài năm trước khi thi đại học.
Vì việc học nên Mặc Nghiên Dương cũng chỉ có thể tập vẽ vào những lúc có thời gian rảnh.
Một thời gian sau, cô bán tranh và nhận được rất nhiều hưởng ứng tốt đẹp.
Cũng từ đó, cô gái tài năng đã giấu nhẹm mọi người không đăng ký vào các trường lớn mà chọn vào trường nghệ thuật.
"Cảm ơn mọi người ạ.
Mình xin phép đi trước ạ." – Mặc Nghiên Dương chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cười nhẹ một cái rồi đi.
* * *
Cô đi về căn phòng bé được thuê vài năm trước.
Bác bỏ mọi ý kiến của dòng họ và cha mẹ, Mặc Nghiên Dương từ lâu cũng đã không liên hệ lại với họ.
Cô không dám gọi vì lòng tự trọng cũng vì bản thân không có đủ can đảm.
Cuộc sống ở đây khó khăn quá, người con gái của gia đình tầm trung như cô còn phải cực nhọc làm hàng tá công việc hàng đêm để đủ tiền chi trả học phí.
Bữa tối vừa được chuẩn bị xong, Mặc Nghiên Dương liền đi vội sang cửa hàng bên cạnh để làm thêm.
Bữa ăn nóng hổi đó chưa từng dành cho cô.
Đó là phần của một cô bé ăn xin đến nhà cô mỗi đêm.
Nghe nói, người đó là vì Nghiên Dương thương tình nên hay nấu rồi bỏ đó để cô bé kia vào ăn.
"Tiểu Dương dạo này đến muộn quá.
May cho em là tại chị đây tốt bụng đó nha." – chị nhân viên cởi đồng phục của cửa hàng ra vừa nói.
Mặc Nghiên Dương cũng chỉ biết cười cười mà xin lỗi.
Cô ấy cũng chỉ là muốn cô bé kia được ăn ngon hơn nữa mà thôi.
Vì người đó mà cô gái dù đã hơn mười tám năm rồi không động vào bếp núc chỉ biết ăn mì gói qua ngày phải học đủ loại món ăn chứa nhiều chất dinh dưỡng.
Sau khi mặc đồng phục của cửa tiệm thì cô cũng bắt đầu làm ca đêm của mình.
Ca của Nghiên Dương cũng chỉ là ca tối mà thôi vì đến mười hai giờ là cô đã về rồi.
Ban đêm, cửa tiệm cũng thưa vắng bớt người hơn.
Vì vậy mà việc của cô gần như là trông cửa tiệm mà thôi.
* * *
Ánh trăng dần lên bên ánh cửa sổ, phản chiếu vào bên trong cửa tiệm còn sáng đèn.
Thiếu nữ khuôn mặt thanh nhã đang bước từng bước đến từng gian đồ ăn để kiểm tra.
Trời giờ cũng bước vào màn đêm tối đen như mực, đồng hồ cũng điểm mười một giờ rưỡi.
Những vị khách dần dần cũng rời khỏi cửa tiệm.
Một khoảng không sáng trưng chỉ còn mình cô.
Bỗng, bóng hình một thanh niên cao ráo bước vào cửa tiệm.
Vừa nhìn thấy người đó, Mặc Nghiên Dương liền cười.
Giờ khuya như vậy, người duy nhất ghé cửa tiệm này chỉ có mình người đó.
Cô nhanh chân sang gian hàng bên cạnh lấy một lon cà phê ném sang chỗ đó.
"Suốt ngày uống cà phê buổi tối vậy hả vị tổng tài trẻ tuổi?" – Mặc Nghiên Dương đi ra quầy tính tiền mà hỏi.
Người đó cũng đưa lon cà phê cho cô để thanh toán rồi đưa tiền.
Mặc Nghiên Dương đưa lại lon cà phê, nhận tiền rồi cũng mặc kệ hắn.
Cô làm được hai năm thì ngày nào hắn cũng tới cả.
Nhà của người đó chắc cũng là ở căn hộ phía đối diện.
Cô có vài người bạn giàu có nên cũng có dịp vào đó.
Đó là một căn chung cư chỉ có nhà giàu mới có thể ở.
Giá thuê ở đó tuy đắt đỏ nhưng nội thất cũng rất xứng đáng.
Đó vốn dĩ là kí túc xá cho học sinh trường nghệ thuật nhưng vì hiệu trưởng nhận đút lót nên giờ nó chẳng thuộc về trường nữa.
"Tiểu Dương, bao giờ cô mới chịu đi cafe với tôi một bữa đây?" – hắn liền mở lon cà phê mà nói.
Cô với hắn cũng là quen được hai năm.
Tính hắn phóng khoáng bao nhiêu thì Mặc Nghiên Dương lại thu mình bấy nhiêu.
Có lẽ là do cùng lăn lộn trong xã hội nhưng cả hai lại có câu chuyện riêng nên nhất thời khó có thể hòa hợp.
"Này, thuốc đau đầu, đau bụng.
Nếu cần thì uống đi, tôi mua thừa.
Đừng thức đêm nhiều quá không tốt cho sức khỏe." – cô đưa một túi thuốc từ trong túi ra cho hắn.
"Tiểu Dương quan tâm tôi sao?" – hắn liền cười mà nói.
"Không, anh chết, tôi không có ai mua vào đêm cả.
Tối rồi, thiếu nữ mong manh như tôi sợ ma." – cô bình thản đáp lại.
Truyện Kiếm Hiệp
Kí ức đau buồn trong quá khứ khiến Mặc Nghiên Dương chỉ có thể yên giấc khi bật đèn.
Cô bị mất thị lực tạm thời vào năm sáu tuổi nên luôn luôn ám ảnh bóng tối.
Khoảng thời gian đó mỗi lần nhớ lại đều như cực hình đối với cô.
"Cô á? Tôi đếch tin.
Hôm trước, tôi vừa thấy cô đeo đai đen bước ra ngoài sân ở câu lạc bộ võ thuật đó nha." – hắn cười khinh rồi đi ra khỏi cửa hàng.
Mặc Nghiên Dương đúng là có học võ ở câu lạc bộ gần nhà.
Cô một mình nơi đất khách quê người, không nơi nương tựa, Nghiên Dương phải học để tự vệ ai ngờ nhanh như vậy cô đã có đai đen.
Có lẽ cũng là có thiên phú đi..