Ăn uống xong xuôi, Mặc Nghiên Dương cũng liền xin phép mà về nhà mình trước.
Mấy chuyện này là quá đủ rồi.
Cô cảm thấy có vài chuyện không thể nói là có thể tiến xa hơn nữa.
Có lẽ chuyện này cũng chỉ nên dừng lại ở đây.
Nghiên Dương ít nhất cũng là con nhà gia giáo, cô nhất thời không muốn mọi chuyện tiến xa hơn nữa.
Hôm đó, hắn cũng xin cho cô nghỉ nên Mặc Nghiên Dương liền trở về nhà.
"Cục nợ, chịu về rồi à"
Vừa mở cửa ra, cô đã nhận được một câu nói không có xíu tình người nào của hắn.
Cũng không quá sốc khi cô nghe được câu này.
Dù gì hắn cũng là người của trời, cái việc chảnh như vậy cũng là bình thường.
"Điều tra được gì nhà hắn rồi?"
Hắn bình thản hỏi, Mặc Nghiên Dương lại vờ như không nghe thấy mà vào bếp.
Cô thực sự chẳng biết nói gì về những chuyện ở đó cả.
Tất cả đều vô cùng đáng xấu hổ.
Mặc Thần thấy cô không trả lời có chút không vừa ý.
Hắn ta khá không thích cái thái độ không coi ai ra gì đó.
Đúng thật là vô cùng ngứa mắt.
"M* nó! Cô bị câm à?"
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Yêu Thầm Vợ Cũ
2.
Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
3.
Đại Chúa Tể
4.
Vị Ương
=====================================
Hắn thực sự đã khá bực mình rồi.
Cô ta dù gì cũng chỉ là kẻ được hắn vô tình lượm trúng.
Đây là đang tỏ thái độ quá mức với hắn đó sao?
Mặc Nghiên Dương vẫn không thèm nói lời nào.
Có lẽ hiện tại, cô cần có một chút ngẫm lại, một chút suy nghĩ về câu chuyện này.
Không phải vì nó đi quá xa mà hình như cô đã thực sự động lòng mất rồi.
Lúc đầu chỉ là lợi dụng vậy mà chưa đến một tuần cô đã thật sự thích hắn.
Thích cái cách hắn chỉ nhẹ nhàng với mình cô, thích cái cách hắn cưng chiều và có lẽ đó là những thứ mà cô chưa từng có được trước kia.
"Bố của tôi từng nói họ huấn luyện tôi khắc nghiệt là để tôi trưởng thành nhiều hơn nữa và để tôi có thể chống lại mọi thứ sau này.
Nhưng họ quên mất rằng nếu như tôi chẳng được sống trong giàu sang phú quý, trong cưng chiều thì một lúc nào đó mạnh mẽ cũng chẳng thể giúp tôi thoát ra khỏi đó."
Mặc Nghiên Dương tay cầm cốc nước, người dựa vào thành ghế mà nói.
Cuộc đời đúng là chẳng thể ngờ được.
Có lẽ rằng họ cũng chỉ muốn cô con gái của mình thêm mạnh mẽ để không bị bất cứ thứ gì quấy rầy nhưng lại quên mất rằng có những thứ tưởng chừng chỉ là phù phiếm bên ngoài nhưng chính nó mới chính là thứ phá hủy bên trong.
Kẻ chưa được nếm mật ngọt nào thế cưỡng lại được sự ngọt ngào lần đầu đấy chứ.
Vốn dĩ là chẳng thể..
* * *
Mặt trời nhô lên sau dãy núi, không chói chang như giữa trưa, chỉ tỏa sáng.
Ánh sáng len lỏi nơi hàng cây già ven đường, len lỏi qua chiếc rèm mỏng tang trắng muốt mà chiếu sáng căn phòng nhỏ trên lầu.
Ánh sáng như khiến nơi này trở lên ấm hơn.
Mặc Nghiên Dương mở mắt, vươn vai lấy một cái rồi ngồi dậy.
Nhìn ra ngoài đường, cô suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy mà vệ sinh cá nhân.
Reng..
reng..
Một hồi chuông dài vang lên, cô chạy ra từ nhà tắm với đồ ngủ gấu mà với lấy chiếc điện thoại.
"Alo"
"Em dậy rồi sao? Chuẩn bị đi lát nữa tôi đón em đi ăn sáng."
Là giọng của Hàn Kỳ Thiên, hắn sáng sớm như vậy đã gọi cho cô.
Nghiên Dương cũng đồng ý cho có lệ rồi ném điện thoại lên giường mà vào nhà vệ sinh tháo chiếc mặt nạ.
Trời đã sang hạ, cô cũng chỉ ăn mặc đơn giản rồi cho đồ và trong chiếc túi nhỏ mà đi xuống dưới tầng.
Nghiên Dương mở cửa nhà ra, vươn vai thêm cái nữa để đón chào ngày mới.
Trời sáng như vậy đúng thật là rất thoải mái.
Vừa hay, chiếc xe của Thiên Kỳ cũng đậu ngay trước cửa, hắn mở cửa kính ra mà mời cô vào trong.
Mặc Nghiên Dương cũng không ngại mở cửa ghế trước ra mà ngồi vào.
Không phải tự nhiên, cô là vô cùng ngang ngược.
Vừa ngồi vào xe đã không thèm thắt dây nhưng lại bắt hắn khiến xe không kêu báo động.
Y cũng bất lực trước cô nàng đỏng đảnh này, hắn phải dỗ cô rồi sau đó thắt ra đằng sau lưng cô.
Hai người dừng xe trước một cửa hàng đồ tây vô cùng sang trọng.
Hàn Kỳ Thiên ga lăng mở cửa cho cô xuống.
Mặc Nghiên Dương cũng thuận thế mà đi xuống.
Hai người bước vào thật sự đã thu hút được rất nhiều người.
Đúng thật là như bước ra từ trong tranh vậy, vô cùng hoàn mỹ.
Đó là cái vẻ đẹp một cách vô cùng sang chảnh, đẹp kiêu kì.
Nhân viên cũng nhanh chóng ra tiếp đón hai người họ vào bàn.
Nhân viên đưa menu cho Hàn Kỳ Thiên, hắn lại cười một cái mà đưa cho cô.
Mặc Nghiên Dương cũng nhanh chóng nhận lấy mà gọi món.
Sáng sớm, cô cũng không muốn ăn no lắm nên cũng gọi ít.
Hắn thì cứ nhìn thôi chẳng quan tâm gì cả.
"Không sợ tôi lừa tiền à? Sao lại si tình đến vậy."
Mặc Nghiên Dương bĩu môi hỏi.
Cô không nghĩ hắn lại mê mẩn cô đến vậy.
Nhìn ánh mắt ấy cứ như cô là tất cả những gì hắn có vậy.
"Người khác lừa tiền thì tôi còn có chút sợ.
Em lừa bán tôi cũng được."
Hắn cười ngây ngốc mà trả lời.
Cô cũng vì câu trả lời này mà mỉm cười mãn nguyện.
Mãn nguyễn bởi sự chiều chuộng trong ánh mắt, của cái cảm giác mà cô chưa bao giờ cảm nhận được và bởi vì có người yêu cô bằng cả tấm chân tình..