Định thần bản thân được một lúc, Mặc Nghiên Dương mới có thể đứng dậy được.
Cô cũng nhanh chóng xắn tay áo mà dọn dẹp nhà một lần.
Có lẽ là lâu lắm rồi cô mới trở về đây và có vẻ như không có ai chăm sóc nơi này cả, các vách tường đã bám đầy bụi, động vật nhỏ cũng rất nhiều trong nhà.
Đang dọn dẹp thì bỗng có một bóng người sau lưng cô.
Mặc Nghiên Dương nhanh chóng quay người lại, là Mặc Thần.
"Này, ngươi ở nhà của ta đó, có ý thức chăm sóc một chút đi.
Nhìn xem nó bẩn đến như thế." Mặc Nghiên Dương vừa quét nhà vừa than phiền hắn.
"Ta sao mà biết được.
Cô cũng phải xem lại bản thân đi chứ.
Yêu hắn rồi đến nhà cũng không về, làm ta phải tự thân đi ra ngoài mua đồ.
Cô xem như thế có được không?" Mặc Thần cũng không chịu mà cãi lại.
"Này, không phải ngươi nói đây là nhiệm vụ của ta sao? Ta làm nó, không gần gũi hắn thì chẳng lẽ gần gũi ngươi?"
Nghe được câu này của cô, hắn cứng họng rồi, không biết phải nói gì nữa.
Dù vậy, Mặc Thần vẫn cứng miệng mà cãi cô thêm vài câu nữa nhưng kết quả đều không thể biện minh được tiếp.
"Ta sắp được cha mang đi huấn luyện rồi.
Có lẽ phải dừng điều này một thời gian.
Ta biết ngươi có thể làm điều gì đó để ta ngay lập tức có thể tiến hành nhiệm vụ nhưng ta không muốn thay đổi trật tự thế giới."
Mặc Thần nghe được câu này, không trả lời vội, liền im lặng mà ngồi xuống.
Có lẽ dù hắn rất thiên vị cô nhưng trước thời khắc phải chọn lựa, Mặc Thần vẫn do dự, không thể quyết đoán được.
Nhiệm vụ này đối với hắn khá quan trọng nhưng nếu cô không đi huấn luyện, rất có thể thế giới sẽ bị đảo lộn.
Dù gì, hắn cũng biết, cha của cô là kẻ không dễ đụng ở thế giới này.
"Được rồi" Hắn thở dài "Ta sẽ đi theo giúp cô nhanh chóng hoàn thành huấn luyện nhưng phải hứa với ta.
Khi cô trở lại, hãy nhanh chóng đẩy tiến độ nhiệm vụ."
"Được, quân tử nhất ngôn." Mặc Nghiên Dương cười.
* * *
Ba ngày sau, Mặc Nghiên Dương đã lên xe đến doanh trại địa ngục năm đó để chấp nhận huấn luyện.
Cô bước xuống xe, nhìn là biết có chút quen thuộc rồi.
Nghiên Dương mặc một bộ đồ bó sát màu đen, tóc buộc gọn lên, nhìn cô lúc này trôn vô cùng có khí chất.
Tiếng bước chân lộp cộp bước gần đến cửa doanh trại, dừng lại trước cửa doanh trại, cô tiến tới bắt tay với người đã đứng chờ mình từ nãy đến giờ.
"Chú Minh, lâu rồi không gặp lại ạ."
"Có vẻ dạo này tiểu Dương lớn quá rồi nhỉ? Vào bên trong đi cháu, chú có việc nên đi trước."
Nghiên Dương thuận theo đó gật đầu rồi bước chân vào bên trong.
Nơi này là một căn cứ hiếm hoi đặt "ngoài sáng", giả dạng là một doanh trại quân đội.
Mặc Nghiên Dương cũng nhanh chóng bước vào bên trong.
Cô chỉ thấy mỗi cha mình ở đó.
Không có một ai cả.
"Bố" Cô thuận miệng gọi lấy một câu.
Nghiên Dương trước giờ đều không thể hòa hợp với bố của mình.
Dù là đã qua bao nhiêu năm cũng vậy.
Mối quan hệ của họ chính là không thể hàn gắn được nữa.
"Đến rồi thì đi vào tiếp nhận huấn luyện đi."
Hai người họ nói chuyện cũng chỉ ngắn gọn như vậy, Nghiên Dương cũng gật đầu rồi đi vào bên trong.
Hôm đó, cô thực sự đã tập luyện rất nhiều, dường như lâu lắm rồi chưa tập luyện vậy.
Cô tuy có học võ nhưng ở đây, cô chẳng phải là đối thủ của ai cả.
Nơi này như phá đi mọi công sức cô cố gắng gây dựng nên vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Dĩ Chi Thanh Thu
2.
Ẩm Thực Tạo Nên Tình Yêu Đôi Ta
3.
Tĩnh Quế Vân Lan
4.
Trúc Mã Yandere
=====================================
Nằm lên chiếc giường cứng nhắc chẳng mềm mại như nhà mình mà cô lại cảm thấy thật thoải mái, có lẽ là vì hôm nay đã tập luyện quá nhiều đi.
Rồi đồ ăn được một người phục vụ mang vào và hắn cũng nhanh chóng đi ra ngoài, đóng của lại, để lại một màu đen tăm tối.
Ánh lửa xanh lóe lên, Mặc Thần xuất hiện, hắn tiến tới bật đèn lên rồi đi đến chỗ cô, dùng năng lực của mình làm giảm cơn ê nhức toàn thân này của cô.
Nghiên Dương thấy thoải mái thì cũng nhanh chóng ngồi dậy là ăn.
Đầu óc của cô giờ chỉ thấy vô cùng đói mà thôi.
"Bực mình thật đấy.
Ta cho cô sức mạnh, cô lại chẳng dùng được tý nào.
Lần trước là để tìm hiểu về năng lực của gia tộc họ Hàn, lần này là tập luyện.
Sao lần nào cô cũng không dùng vậy?"
Mặc Nghiên Dương nuốt nốt miếng cơm rồi nói:
"Có thể anh là thần nên anh cho rằng chuyện gì cũng có thể dùng phép thuật để giải quyết được nhưng tôi là người, hơn nữa, tôi cũng đã từng chết một lần, tôi sẽ đặc biệt chú trọng đến bản thân nhiều hơn, sẽ càng muốn làm được càng nhiều việc càng tốt, để chết đi không còn hối tiếc."
"Chết rồi, uống canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà là hết một kiếp người, đâu nhất thiết phải khắc khổ đến như vậy?"
Mặc Thần không hiểu, cô gái trước mặt hắn rõ ràng vô cùng mạnh mẽ nhưng khi nhắc về chuyện tình yêu lại vô cùng yếu đuối.
Dường như là một con người khác vậy.
Nhưng dường như điều đó càng khiến hắn càng không hiểu cô thì lại càng muốn tìm hiểu cô hơn nữa..