Sáng hôm sau, Mặc Nghiên Dương nghe thấy tiếng chuông báo thức liền mơ màng tỉnh dậy.
Cô tắt đi tiếng kêu điếc tai rồi liền ngáp lấy một cái.
Có lẽ là vì hôm qua đã quá mệt mỏi nên Nghiên Dương đã thiếp đi lúc nào không hay.
Cô nhanh nhanh chóng chóng lấy đồ bỏ vào cặp rồi đến trường.
Trời vừa mới hửng sáng, thiếu nữ chạy vội trong làn sương sớm còn đọng lại.
Phía trước chỉ có một màn sương mỏng màu trắng che kín lối nhìn.
Cô chẳng thấy gì cả.
Ánh đèn soi sáng con đường đi tới trạm xe buýt của cô.
Mặc Nghiên Dương ngồi xuống ghế bên trạm xe mà chờ.
Cô lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ mà tiếp tục tập vẽ.
Có lẽ là vì cô gái bé nhỏ đó đã nhận ra một vấn đề vô cùng quan trọng trong cuộc nói chuyện ngày hôm qua.
Thầy Trần có một tiết trong ngày hôm nay và hơn cả thầy rất dễ tính.
Tất cả các chủ đề bài kiểm tra đều được tiết lộ để học sinh dễ ôn tập.
Xe buýt đi tới, Nghiên Dương bước lên, đút một tờ tiền nhỏ vào trong rồi kiếm chỗ ngồi của mình.
Sớm như này nên số người trên xe cũng không nhiều.
Cô cũng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của bản thân mình.
Ổn định chỗ ngồi rồi thì Nghiên Dương cũng nhanh chóng tiếp tục tập vẽ mẫu vật trong tưởng tượng.
"Bạn nhỏ, em nên vẽ như này, ghì tay mạnh quá sẽ xấu mất đấy." – một người con trai cao ráo lấy cây bút của cô mà sửa.
Mặc Nghiên Dương bị đoạt lấy cây bút trong tay mà ngơ ngác ra không biết phản ứng ra sao.
Một hồi sao, nam thanh niên đó trả lại cây bút cho cô thì Nghiên Dương mới có thể hoàn hồn.
"À xin lỗi vì làm em sợ nhé.
Anh là cựu sinh viên trường nghệ thuật.
Anh cũng học khoa mĩ thuật như em."
Cô còn chưa kịp nói gì, xe đã đi tới trường.
Không để trễ thêm một giây phút nào nữa, Nghiên Dương liền cầm lấy đồ của mình chạy nhanh xuống xe mà vào trường.
Trong trường giờ này không có mấy người nhưng như vậy sẽ thoải mái hơn.
Cô đi lên giảng đường mà chọn một chỗ hợp lý.
Tiết đầu tiên sẽ học lý thuyết nên cô liền lấy sách vở lên mà ôn lại.
Kiến thức trên giấy thì đương nhiên là dễ học hơn nhưng cô hay quên nên đành phải học lại thôi.
Khoảng chừng một tiếng sau thì Mặc Nghiêm Dương cũng rời chỗ mà xuống căng tin trường để ăn sáng.
Buổi sớm đến như vậy thật tốt, chẳng có ai ăn ở đây cả.
Một mình cô ở đây như có cảm giác độc chiếm vậy.
Cô cầm khay đồ ăn rồi đi đến từng ngăn một mà lấy đồ ăn.
"Tiểu Dương hôm nào cũng đến sớm nhỉ?"
"Vâng"
Bác Lâm làm ở nhà ăn cũng lâu.
Trời còn sớm như vậy thì người duy nhất đến căng tin nghe vẻ cũng chỉ có Mặc Nghiên Dương.
Có lẽ rằng vì trường vào khá muộn nên chẳng ai đến sớm cả.
Hoặc cũng có lẽ vì người chẳng muốn lưu luyến sự ồn ào bên mình nữa.
Cô lấy đồ ăn rồi tùy tiện chọn một cái bàn mà ngồi xuống.
Mặc Nghiêm Dương mang một cái vẻ hoàn hảo tới vậy cuối cùng chỉ còn lại sự cô đơn.
Có lẽ rằng là sự ghen tị hoặc chỉ đơn giản là chẳng ưa cái vẻ giả tạo đó.
Cô cũng như họ thôi chỉ là sống trong khuôn khổ của một gia đình có gia giáo, vẻ giả tạo này khó mà thay đổi.
Tiếng điện thoại lại vang lên, Mặc Nghiên Dương không nghe vội, cô cho nốt miếng cơm vào miệng, nhai thật kỹ rồi nuốt xuống.
Cô bắt đầu liếc mắt sang số điện thoại đang gọi mình.
Ba chữ "Bạch Minh Anh" hiện lên trước mắt.
Nghiên Dương cuối cùng cũng chịu nhấc máy.
"Tiểu Dương à, thực ra hôm nay có bài kiểm tra ấy.
Tớ nhớ lộn.
Cậu ôn gì chưa?"
"Ừ.
Tớ đến trường rồi." – cô bình thản trả lời.
Mặc Nghiên Dương cũng liền cúp máy rồi ăn nốt xuất cơm mà bản thân vừa lấy.
Cô ăn hết tất cả rồi đi đến cất khay.
Bụng cũng no rồi, Nghiên Dương chẳng biết làm gì nên liền quay trở lại lớp.
Giờ có vẻ nhiều bạn đến hơn rồi.
Cô cũng ngồi vào bàn.
Tiết đầu trôi qua khá nhanh.
Lý thuyết này để cô ôn cho cuối năm.
Nhanh vậy thì Mặc Nghiên Dương cũng là sinh viên năm ba rồi.
Cô cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Nhưng sao vị thiếu nữ vẫn còn mông lung về bản thân như vậy chứ?
Tiết sau, mọi người sang phòng vẽ làm bài kiểm tra.
Mặc Nghiên Dương hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra.
Có vẻ linh cảm của cô rất đúng.
Lần này chính là vẽ mẫu vật và hơn cả chính là người – ác mộng của cô.
Nhìn người con trai chỉ có một cái quần nhỏ bất động trước mắt, Mặc Nghiên Dương chẳng quan tâm đến vẻ đẹp được nhiều bạn nữ nhắc đến mà tấm tắc nãy giờ mà chỉ chăm chăm làm bài.
Cô cơ bản yếu hơn các sinh viên khác nên càng phải tập trung hơn.
Vài tiếng trôi qua, thời gian làm bài kiểm tra đã hết.
Mọi người đều để lại tranh trong đó chờ ngày có kết quả.
Mặc Nghiên Dương thấy bài mình mà buồn, cô không hề hài lòng về bài đó một chút nào cả.
Đây cũng là tiết cuối cùng của buổi sáng nên Nghiên Dương liền cầm đồ về trước.
Cô muốn ra biển vẽ tranh..