Biển Và Em

"Và điều quan trọng hơn cả cũng là lý do chính khiến tôi tổ chức bữa tiệc sinh nhật này chính là muốn công bố ngày đính hôn của con tôi Yết Kỉ Nhậm với Chủ tịch Hàn, Hàn Kỳ Thiên"

Nói rồi, một người con trai từ bên trong bước ra, nhìn vô cùng tuấn tú. Nghe đến tên này, cô gái ấy cũng ngước lên nhìn. Chỉ là cảm thấy cái tên này vô cùng quen và khuôn mặt ấy cũng vậy, vô cùng quen nhưng rốt cục lại chẳng thể nhớ ra được. Tuy rằng có chút bận tâm nhưng cuối cùng cô cũng rời ra ngoài ban công.

Tuy rằng cũng có chút tò mò nhưng cô cũng cảm thấy bản thân mình không hợp với đám đông lắm, thực sự vô cùng ồn ào, giống như đang giả tạo tâng bốc dù chắc rằng cũng chẳng được một nửa là thực sự quan tâm đến việc đó. Dù gì họ cũng chỉ quan tâm đến hợp tác mà thôi. Vốn dĩ chẳng mấy ai quan tâm cả.

Cô đi ra ban công. Đúng là gia đình tài phiệt nhiều đời, ban công này được điêu khắc vô cùng tinh tế. Dù gia tộc này không hay sửa sang lại ngôi nhà nhưng nhìn chung những thiết kế từ một thời quá khứ huy hoàng ấy vẫn đủ khiến cho đời sau phải đời đời nể phục.

"Đúng là rất có mắt nhìn, họa tiết đẹp thật, rất đáng chiêm ngưỡng." Cô tự nhủ.

"Đẹp đúng không, tổ tiên nhà chúng tôi đã một công xây dựng lên đấy, chỉ là, có lẽ chẳng được lâu nữa đâu, thứ họa tiết đẹp đẽ này cũng sẽ không thuộc về chúng tôi nữa. Cách bố mẹ tôi tiêu tiền rồi cũng sẽ khiến mấy thứ phù phiếm này rồi cũng sẽ thành gió thoảng mây bay sượt qua hốc mắt mà thôi. Cuối cùng cũng chỉ còn là những giọt nước mắt, lúc đó hối hận cũng không kịp nữa rồi." Một thiếu niên bước đến bên cô, nhẹ nhàng cụng ly rượu của cô.

"Lần đầu tiên gặp, tôi là Yết Thiên Hạo, con trai trưởng của gia tộc trong lời nói của cô. Có vẻ như bố cô đã nhìn đúng người. Cô thật sự vô cùng kiệt xuất. Trong giới ai cũng vô cùng kính nể ông ấy, vì vậy khi nghe tin con gái ông sẽ lên thay thế, nhiều người đã không đồng ý nhưng có lẽ từ khi những dự án đầu tiên của cô đã vô cùng thành công thì nó chỉ còn là lời mây nói gió mà thôi nhỉ?"

Cô gái nhìn ra sang bên cạnh mình. Một chàng trai cao hơn cô cả một cái đầu. Đúng thực là rất cao bởi nay cô đã cố ý mang giày cao gót cao hơn thường ngày rồi. Hắn nãy giờ chỉ đơn giản là nở nụ cười nhìn cô. Cô liền cảm thấy có chút khó chịu rồi. Dù gì cô cũng không thích ai đó cứ chằm chằm nhìn cô như vậy.

Cô khách khí đứng đó nói chuyện với hắn một lúc thì cũng kiếm cớ mà đi vào. Thế nhưng, có lẽ cô đã vào sai thời điểm mất rồi bởi khi cô vào thì liền có rất nhiều nhà đầu tư bao quanh cô với vô vàn cơ hội hợp tác. Thật sự là vô cùng ngột ngạt. Cô phải nói chuyện với từng người một vì dù gì cũng là người điều hành một công ty, chắc chắn là phải ra dáng một nhà lãnh đạo.

Kể từ giây phút đó, cô gái liền nở một nụ cười công nghiệp mà tiếp rất nhiều người. Ai cũng vậy, chỉ vì mong muốn được chú ý mà ai khi mới bắt đầu được nói chuyện với cô đều khen tài năng xuất chúng của cô cả. Cô chẳng cảm nhận được sự hứng thú từ họ nữa thì nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi mà nhờ trợ lý thu thập thông tin cho cô.

Buổi tiệc cũng đã hoàn thành những phần cứng, cô cũng nên trở về rồi. Thấy vậy, cô liền vẫy tay gọi trợ lý đến, cầm theo món quà mà cô đã bảo trợ lý mình mua từ sáng. Đến gần, khi nhìn càng rõ gương mặt những người trên đó, cô lại càng cảm thấy người con trai đó vô cùng quen mắt nhưng lại chẳng thể nhớ ra được. Nhanh chóng ngay sau khi đến gần chủ nhân thực sự của bữa tiệc, cô liền mỉm cười mà mang món quà đến trao tận tay hai người kèm theo lời chúc hạnh phúc.

Chỉ trong nháy mắt thôi, cô đã nhận ra người con trai đó nhíu mày.

"Mặc tổng thực sự là lần đầu tiên gặp sao?"

Cô nghe được lời này thì khó hiểu mà gật đầu.

Đúng vậy, Nghiên Dương đã thực sự kế nhiệm cơ ngơi của bố mình mà trở thành tổng giám đốc chính thức của công ty. Cô thực sự vô cùng có tài năng khi đã nhanh chóng khiến công ty thêm lớn mạnh từng ngày.

* * *

Rồi một cánh tay nắm lấy tay cô, kéo cô đi ra một chỗ khác, để lại bao ánh mắt ngỡ ngàng trên bục. Anh kéo cô vào một căn phòng gần đó rồi đóng cửa lại. Cô cũng nhanh chóng thoát khỏi anh. Hàn Kỳ Thiên đi đến gần chỗ cô, Nghiên Dương lại vô thức lùi lại, vô cùng chống cự trước hành động này của anh. Thấy cô như vậy anh cũng chỉ biết thở dài mà hỏi cô thực sự không biết anh hay là giả vờ. Nghiên Dương chỉ gật đầu một cách ngây thơ.

Hắn thật sự khó hiểu rồi. Rõ ràng mới chỉ xa cô được có một vài năm mà khi trở về, cô liền quên mất hắn là ai rồi sao? Hắn thực sự vô cùng khó hiểu trước trạng thái của cô hiện tại.

* * *

Hì, thực ra chương này mình cũng đã viết và sửa lại được một thời gian rồi nhưng không có ý định đăng, định để tháng sau đăng nhưng mà dù gì cũng đã đặt KPI là 2 chương một tháng nên cũng đăng cho các bạn nè. Dạo này mình cũng cảm thấy truyện lâu lâu đọc hơi chán nhưng mong các cậu thông cảm nhé. Mình sẽ cố gắng khắc phục sớm nhất. Thân ái!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui