Biến Yêu Thành Cưới

Dương Cẩm Ngưng nghe thấy tiếng xe của Cố Thừa Đông đã đi xa rồi mới rời giường. Thực ra, cả đêm nay cô không hề chợp mắt được một lát. Cô nghĩ tới rất nhiều chuyện lỳ lạ, cuối cùng cũng chỉ nằm đấy đợi trời sáng. Dì Trương thấy cô dậy sớm như vậy thì phản ứng đầu tiên là giật mình. Cô vốn dĩ không muốn ăn cơm nhưng mà thâm tâm tự nhủ bản thân không được thiếu kiên nhẫn đến vậy, làm người mà không biết suy trước tính sau thì sẽ chẳng làm được việc gì hết.

Cái kiểu suy nghĩ khác thường này khiến cô ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, hơn nữa, sau khi ăn xong còn lên lầu cẩn thẩn trang điểm để đi ra ngoài.

Mọi chuyện còn chưa được làm rõ ràng mà đã tự khiến bản thân mình rối loạn, mấy năm nay cô sống như vậy coi như là uổng phí rồi.

Từ sau khi kết hôn với Cố Thừa Đông, cô chưa bao giờ tới khu phố này. Vì tốc độ phát triển chóng mặt của thành phố, những khu phố cũ nát này hẳn là bị phá bỏ. Dương Cẩm Ngưng không phải kiểu người thích bám mãi không tha một ai. Nếu như kiếp này chưa từng gặp mặt, cô sẽ không bao giờ đi tìm người đã gây tổn thương cho mình để trả thù. Nếu như có một ngày cô nắm trong cơ hội ấy,cô nhất định sẽ đem tất cả những đau thương mình phải chịu đựng hoàn trả lại người đó gấp bội.

Cô không thể coi là người tốt, nhưng cũng không phải là người phạm tội ác tày trời gì.

Con phố này so với nơi hai mẹ con cô bị đuổi ra khỏi nhà lẽ ra phải thoải mái hơn mới đúng.

Trong những bộ phim cô xem, người lương thiện thường tha thứ cho người hại mình, chỉ cần kẻ ác nhanh chóng ăn năn hối cải là được, tất cả đều có một kết cục đoàn viên mỹ mãn. Không biết phải nói những cái kết đoàn tụ ấy là mơ ước của con người ta hay là một kiểu lấy ơn báo oán khá phố biến hiện nay, nhưng mà dù thế nào cũng khiến cô buồn nôn.

Trước khi Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông kết hôn, đây chính là nơi mà Diệp Vãn Hi và Tô Tình ở. Chính xác là bọn họ bị nhà họ Diệp đuổi đi rồi mới tới đây ở. Nhà họ Diệp đương nhiên sẽ không cho bọn họ một đồng nào, những người ích kỷ luôn luôn lựa chọn vì bản thân mình.

Bên ngoài căn phòng bị bao phủ bởi một tầng bụi bặm, khung sắt trên ô cửa sổ cũng đen kịt, thậm chí nhìn từ bên ngoài vào cũng có thể thấy được tấm rèm cửa đã ngả màu tro xám. Chỉ có mấy chậu hoa trên ban công là còn sức sống.

Dãy cửa hàng trên con phố cũng bị bao phủ bởi một màu thê lương, tựa như người già mắc chứng bệnh nguy kịch. Những tấm bạt che hổng lỗ chỗ đang theo gió mà bay phập phồng.

Trên đường chủ yếu là trẻ con và các cụ già, bọn trẻ nô đùa ầm ĩ còn các cụ thì ngồi nói chuyện.

Dương Cẩm Ngưng đứng hồi lâu, theo trí nhớ đi vào một căn nhà, chậm chạp leo lên tầng, ở đây không có cầu thang máy. Vừa rồi đứng dưới nhìn lên cô cũng thấy được, căn phòng này vẫn luôn kín cửa, không giống như có người sống trong đó. Giờ đứng trước cửa rồi mới phát hiện, cửa bị khóa ngoài, chiếc khóa cũ kỹ đã chất đầy bụi bặm.

Cô vẫn cố tình gõ cửa, gõ đến mấy lần. Nhà hàng xóm có người chạy ra nói: “Cô tới tìm hai mẹ con nhà này à?”

Dương Cẩm Ngưng cười: “Vâng, họ là người thân của cháu. Hôm nay cháu mới tới thành phố này, muốn tới ờ nhờ ít ngày.”

Người kia nhìn cô hồi lâu rồi mới nói: “Cô gái à, cô nên đi tìm một nhà trọ nào hoặc là tới nhà người thân khác thì hơn.”

“Vì sao ạ?” Tôi giả vờ không hiểu, “Cháu chỉ có bọn họ là người thân ở đây thôi ạ. Trước đây hai nhà vẫn qua lại thường xuyên, lần này tới đột ngột mẹ cháu còn dặn cháu tới đây xem sao.”

“Người ở nhà này từ lâu đã không còn sống ở đây nữa rôi.”

“Người phụ nữ kia ấy à, nhìn cũng biết không phải dạng tốt đẹp gì. Nghe nói cô ta là bồ của người ta… Chuyện này, cháu đừng tức giận nhé, tôi cũng chỉ là nghe người khác nói thôi. Cũng có thể tin đồn là sai. Nhưng mà con gái của cô ta thì lại rất được, học hành rất tốt. Có điều, bạn trai con bé còn giỏi hơn, không những cho nó đi học mà còn giúp nó xuất ngoại.

“Vậy ạ, xem ra cháu không tìm được bọn họ rồi. Cảm ơn bác.”

“Không có gì, cháu đi tìm nhà nghỉ mà ở.”

“Vâng.”

Dương Cẩm Ngưng xuống lầu. Cô vốn tưởng rằng hai mẹ con nhà họ vẫn khổ cực sống nưh thế, nhưng thật không ngờ, vận may của bọn họ còn tốt hơn cô tưởng. Cho dù đã bị đuổi ra khỏi nhà nhưng vẫn có người tình nguyện chu cấp, một chút khổ cực cũng không đến lượt bọn họ phải chịu.

Chuyện này thực sự càng khiến Dương Cẩm Ngưng khó chịu. Vừa đi được hai bước cô liền dừng lại. Bạn trai của Diệp Vãn Hi… chẳng lẽ là…

Tim cô đập mạnh, bước chân càng nhanh hơn.

Chẳng lẽ mọi chuyện là như vậy ư?

Cô cắn chặt môi, trong lòng thầm mong mình đoán sai…

Dương Cẩm Ngưng tới ngân hàng, ngồi trong phòng khách vip. Đối phương đương nhiên biết thân phận của cô, cho nên tiếp đãi không dám xuề xòa, bưng trà rót nước rất chu đáo.

Phòng tiếp khách thiết kế đơn giản, trang nhã nhưng lại toát lên một phong thái đặc biệt.

Cô uống xong một ngụm trà, ổn định lại tâm trạng của mình.

“Tam thiếu phu nhân.” Tổng giám đốc đi vào, vô cùng cung kính tới trước mặt cô.

“Tôi mạo muội tới đây quấy rối, làm phiền giám đốc Trương nhiều rồi. Thật không phải.”

“Có mấy dịp tam thiếu phu nhân tới đây, đây là vinh hạnh của tôi.”

Thái độ này rõ ràng là vì sự hợp tác lâu dài với Cố thị, Dương Cẩm Ngưng đương nhiên hiểu rõ.

“Tôi tới đây là vì muốn nhờ giám đốc Trương giúp một việc.”

“Chỉ cần tam thiếu phu nhân mở miệng, tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực. Chẳng hay là vì chuyện gì?”

Dương Cẩm Ngưng suy nghĩ cả ngày, cầm tách trà lên, bày ra bộ dạng đắn đo. Trước mặt mấy người này, càng làm vẻ càng tốt, mặc dù cô thật sự rất ghét việc đó.

“Thừa Đông nhà tôi hình như hàng tháng đều chi một khoản tiền ra ngoài… Tôi chỉ muốn biết khoản tiền ấy đi tới chỗ nào rồi thôi. Việc này với giám đốc Trương hẳn là chuyện nhỏ không đáng kể chứ?”

“Việc này… Tam thiếu phu nhân, công ty có quy định của công ty, chuyện này quả thực tôi không thể làm được.”

Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm đối phương nửa ngày, “Giám đốc Trương có lẽ cảm thấy tôi không có địa vị gì trong Cố gia cho nên không để tôi vào mắt chăng? Đúng, tôi không có địa vị gì, gia cảnh cũng không bằng người ta. Có điều anh cũng nên biết rằng tôi là cháu dâu do đích thân Cố lão gia chọn lựa, làm gì có chuyện không có địa vị? Cũng là tam thiếu phu nhân của Cố gia.”

“Tam thiếu phu nhân nặng lời rồi, tôi đương nhiên không dám coi thường phu nhân. Chỉ là… Nếu như Cố tổng…”

“Anh yên tâm đi, việc này chỉ có tôi và anh biết, tuyệt đối không có người thứ ba biết được.”

“Việc này…” Giám đốc Trương nhíu chặt lông mày.

“Giám đốc Trương cần tôi thề độc sao?”

“Không dám không dám, tôi chỉ là mong tam thiếu phu nói lời giữ lời.”

“Đương nhiên.”

Dương Cẩm Ngưng nhìn giấy tờ của Cố Thừa Đông. Từ sau cuộc hôn nhân của hai người, hàng tháng đều có một khoản tiền được chuyển sang nước ngoài. Mà chủ tài khoản người nhận chính là Diệp Vãn Hi.

Mãi đến cách đây vài tháng mới không có chuyển nữa.

Đương nhiên không cần, Diệp Vãn Hi cô ta đã trở về rồi.

Dương Cẩm Ngưng xem xong, nói lời cảm ơn rồi cáo từ.

Tất cả đều không phải là cô tự dọa bản thân. Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi rõ ràng có quan hệ bí mật, thậm chí sau khi cô và Cố Thừa Đông kết hôn bọn họ vẫn tiếp tục liên lạc. Sau ngày kết hôn, Cố Thừa Đông lập tức đưa Diệp Vãn Hi ra nước ngoài, chính là bởi vì sợ Cố lão gia xuống tay với Diệp Vãn Hi, cho nên, đây chính là cách bảo đảm sự an toàn của anh cho cô ta?

Tính toán như vậy, Cố Thừa Đông cũng coi như nhọc lòng rồi.

Cố lão gia đã hứa hẹn với Cố Thừa Đông, chỉ cần cô có con của anh, anh lập tức sẽ được thừa hưởng Cố Thị. Bây giờ, Diệp Vãn Hi đã trở về, cô nếu mang thai, mất đi giá trị lợi dụng, Cố Thừa Đông liền có thể công khai ở cùng Diệp Vãn Hi.

Người người đều biết đằng sau Cố Thừa Đông phía sau có một người phụ nữ.

Kỳ thực chính cô cũng biết, nhưng lại không biết rằng người kia là Diệp Vãn Hi. Cô đã từng nghĩ, nếu như trong lòng Cố Thừa Đông có người khác, cô hoàn toàn có thể thành toàn cho bọn họ, nhưng người kia nếu như là Diệp Vãn Hi… Cô thà rằng phá hoại.

Không ăn được thì đạp đổ, tính cách như vậy, nghe ra hình như rất đáng sợ có phải không?

Bản thân cô cũng hiểu rõ mình đúng là rất đáng sợ.

Cô quay về nhà, trong lòng buồn bã. Trong đời cô ghét nhất những người ăn trong bát nhưng lại nhìn trong nồi; ở cùng người này nhưng lại mập mờ không rõ ràng với người kia. Bản thân cô không phải người như vậy, đồng thời cũng không cho phép người bên mình làm thế.

Cô ngồi trên xe buýt, nhìn ra ngoài cửa dổ. Đi qua một hiệu thuốc, cô chợt nhớ ra một chuyện. Tới bến đỗ tiếp theo cô liền xuống xe tới hiệu thuốc gần nhất.

“Thuốc tránh thai.”

“Xin hỏi chị muốn…”

“Loại tốt nhất.”

“Vâng, xin hỏi là chị muốn loại uống trước hay sau?”

“Sau.” Cô lấy tiền ra trả.

Đối phương đưa thuốc cho cô, cô nhận lấy, thẳng tay cầm một viên uống luôn, sau đó lại nói: “Khoan đã, cho tôi cả trước cả sau.”

Khó trách được vì sao cô vẫn chưa có thai. Có lẽ là do đứa trẻ có linh tính, biết trước là đầu thai vào bụng cô sẽ không có hạnh phúc.

Cô vuốt bụng, cười giễu cợt bản thân.

Cố Thừa Đông trở về khá muộn, cả người đều là mùi rượu, có lẽ là lại đi dự tiệc. Dương Cẩm Ngưng chỉ lạnh lùng nhìn, không như bình thường vội vã chạy tới cầm áo khoác cho anh rồi đi xả nước tắm.

Cố Thừa Đông vẫn còn tỉnh táo một chút, vào trong phòng, nhìn sắc mặt cô không tốt lắm: “Không thích anh uống rượu hả?”

“Em từng nói không thích sao?”

“Cũng chưa nói là thích.”

Đầu óc còn tỉnh táo như vậy.

“Đi tắm đi.”

Dương Cẩm Ngưng biết rõ, trong lúc này mà cãi nhau với anh, thì đúng là chuyện ngu xuẩn. Huống hồ anh còn có thể có trăm nghìn cái cơ để biện hộ.

Bạn gái cũ gặp nạn, anh giúp một chút cũng đâu quá đáng, cô nói chuyện này ra tất nhiên không hay lắm.

Nhân lúc Cố Thừa Đông đi tắm, cô lấy thuốc trong túi ra.

Cô không khỏi bội phục bản thân có năng lực làm người xấu. Cô cố ý mua hai lọ vitamin c, một lọ đựng thuốc tránh thai uống trước, một lọ đựng thuốc uống sau. Như vậy cho dù có uống trước mặt Cố Thừa Đông cũng sẽ không bị hoài nghi. Hơn nữa, làm trò trước mặt anh lại khiến cô rất thỏa mãn.

Ý nghĩ như vậy xẹt qua trong óc, cô phát hiện, hóa ra bản thân mình thật sự không phải người lương thiện. Không thề không thừa nhận, tạo hóa vô cùng kỳ diệu, chẳng những có thể tạo cho mỗi người một ngũ quan khác nhau mà còn có thể tạo ra tính cách mỗi người một khác.

Vừa lúc Cố Thừa Đông từ phòng tắm đi cô liền uống một viên. Cố Thừa Đông quả nhiên nhìn chằm chằm cô: “Uống gì thế?”

“Vi-ta-min.”

“Sao lại muốn uống cái này?” .

“Đột nhiên muốn.”

Quả thực anh không có bất luận phản ứng gì.

Thế nhưng, Dương Cẩm Ngưng lại tự mình ăn không phải trả tiền. Cố Thừa Đông đúng là vô cùng mệt, lập tức lăn lên giường ngủ, căn bản không chạm vào cô.

Dương Cẩm Ngưng mắt lạnh nhìn thân thể Cố Thừa Đông, mệt như vậy, không biết là ở bên ngoài làm cái gì giờ mới về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui