Biến Yêu Thành Cưới

Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông ở lại nhà họ Dương không lâu. Vợ chồng Dương Lập Hải và Tả Tần Phương biết Cố Thừa Đông bận rộn nên cũng không giữ. Dương Lập Hải cũng chỉ lôi Cố Thừa Đông ngồi chơi một ván cờ, lại mắng con gái không chịu ngồi chơi cùng, chỉ có con rể là ngoan. Người một nhà ở bên nhau, cũng coi như đầm ấm, nếu như tin vào những thứ con mắt mình thấy.

Sau đêm qua, Dương Cẩm Ngưng ở trước mặt Cố Thừa Đông không hề chủ động mở miệng nói một câu, trừ khi bắt buộc, bằng không, cô tuyệt không mở miệng.

Xe đã chạy được một đoạn xa, Cố Thừa Đông mới nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người ở đằng sau đang tùy ý nằm trên băng ghế rộng.

“Lúc nãy bố còn đưa cho anh một thứ, em không tò mò muốn biết là thứ gì à?”

Dương Cẩm Ngưng vốn chẳng muốn phản ứng, cô ngẩng đầu phát hiện người kia có thể dễ dàng quan sát nhất cử nhất động của cô qua gương chiếu hậu. Cô ảo não. Cô ngồi ghế sau rõ ràng là coi anh trở thành tài xế, còn mình là chủ nhân. Việc này có tác dụng giúp cô nguôi giận, tuy rằng có chút ấu trĩ. Nhưng xem ra cô đã sai lầm rồi, nếu ngồi bên cạnh anh, chỉ cần cô quay người là có thể tránh được ánh mắt anh, còn ngồi ở đây thì…

Cô cũng chẳng cần trẻ con đến mức tiếp tục giữ im lặng với anh.

“Tam thiếu gia muốn cái gì mà không có. Cho anh thứ gì chẳng phải cũng bằng không cho ư?” Cô ngẩng đầu, bộ dạng nghiêm chỉnh.

“Chẳng lẽ em chưa từng nghe câu “lễ khinh nhân ý trọng”?” (Quà có thể coi nhẹ, nhưng tấm lòng người tặng thì phải trân trọng)

“Gian thương mà cũng hiểu hai chữ “tình nghĩa” viết thế nào à?” Giọng điệu của cô tỏ rõ sự bất mãn. Cô phát hiện ra Cố Thừa Đông lúc nào cũng có thể thấy rõ biểu tình của cô, có lẽ là đang coi cô là con khỉ để đùa giỡn, còn cô lại lo lắng mà biểu diễn cho anh xem.

Cô mím chặt môi.

“Xem ra em có thành kiến rất lớn với anh.”

“Không dám. Em còn phải nhờ vào sự thương tiếc của tam thiếu gia anh nhiều lắm. Nhờ anh tránh cho em rơi vào cảnh ngộ bi thảm trước khi vở kịch hạ màn.”

“Dương Cẩm Ngưng, cho dù em nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không thể nói được câu nào thú vị một chút sao!”

Lần này, cô thật không thể mở miệng đáp lại được nữa.

Cô không tiếp tục đối đáp, anh cũng không miễn cưỡng. Dọc đường đi anh tiếp điện thoại mấy lần. Cô nhìn vẻ mặt anh, có lẽ là có chuyện gì xảy ra, thấy anh mím môi, nhìn đường đi thẳng phía trước.

Có điều, Dương Cẩm Ngưng bất chợt có hứng thú muốn nghiên cứu bộ dạng hiện giờ của anh, xem anh mải mê suy nghĩ như vậy, xem ra có chuyện rắc rối.

Cũng không biết là có phải chứng minh cho phán đoán của cô hay không, đến đoạn đường tiếp, anh ngoặt tay lái.

“Anh định đưa em đi đâu nữa?”

Vòng theo hướng này rõ ràng không phải quay trở về biệt thự của hai người bọn họ. Cô vốn còn đang muốn về nhà ngủ một giấc.

“Đưa em đi bán.”

Cô lườm anh, không thèm mở miệng.

Anh thiếu kiên nhẫn lên tiếng trước: “Sợ à?”

“Tam thiếu gia nghèo túng đến nỗi phải đem vợ đi bán. Em tuy rằng chẳng phải người trượng nghĩa gì nhưng cũng nên giúp đỡ lúc ông xã gặp khó khăn một chút. Bán mình cứu chồng, cũng không đến nỗi nào! Chỉ hy vọng tam thiếu gia đừng quên ân tình này, chọn cho em phần mộ tốt một chút.”

Cố Thừa Đông cười rộ lên, cười rất chân thực, không có chút gì làm bộ.

Lần này ngồi xe một đoạn đường khá dài, có thể là vì dọc đường đi không thấy buồn ngủ cho nên mới thấy thời gian trôi quá chậm. Đến khi xe chạy đến cánh đồng ngô, cô mới ý thức được mình đang bị đưa đi đâu. Trên cánh đồng ngô hoa vàng rực, cách đo không xa là một dòng suối nhỏ, sườn núi xanh lam xa xa, cây cối xanh mượt. Toàn cảnh giống như được tái hiện dưới ngòi bút của một họa sĩ tài ba.

Nêu như con đường này đi tới đâu, cô còn tưởng rằng mình đang đi du lịch ở một địa danh du lịch nổi tiếng nào đó.

Cuối con đường này chính là nơi ở của bố mẹ Cố Thừa Đông.

Cố Thúc Quân đích thực là một người biết hưởng lạc, biết chọn một nơi tao nhã thế này để sống, tránh được mọi sự bên ngoài quấy nhiễu.

Đẹp hơn cả là căn nhà của Cố Thúc Quân, tất cả đều được làm bằng gỗ trúc. Cách ngôi nhà không xa có một con sông nhỏ, nước trong suốt có thể nhìn rõ đáy, thậm chí thấy cả phù du, đá và những con nòng nọc nhỏ.

Thứ duy nhất không hợp với cảnh vật nơi này chính là chiếc xe đang tiến đến của hai người bọn họ.

Xe tiến tới gần, Cố Thúc Quân và Phương Không nghe thấy tiếng xe liền ra ngoài đứng đợi. Dương Cẩm Ngưng cảm thấy một chút thiếu tự nhiên khi bị bọn họ nhìn như thế.

“Ông nội các con sao rồi?” Cố Thúc Quân hỏi con trai, nét mặt còn lộ rõ vẻ lo lắng. Cố gia lắm người nhiều miệng, còn ông chỉ là một người không quyền không thế ở Cố gia cho nên không thể giúp được bất luận điều gì.

“Vẫn tốt.” Cố Thừa Đông hiển nhiên không quá quan tâm tới vấn đề này.

Cố Thúc Quân đương nhiên hiểu con trai: “Hiếm khi đưa Cẩm Ngưng tới đây chơi. Bố mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, cho dù ở bên ngoài có gặp phải chuyện gì thì vẫn phải nhớ còn có bố mẹ ở đây, nơi này vĩnh viễn là bến đỗ của các con.”

Dương Cẩm Ngưng cũng chỉ biết cười đáp lại.

Nhìn bộ dạng này của Cố Thừa Đông, cô biết chắc anh có chuyện gì cần nói với Cố Thúc Quân. Cô cũng không muốn quấy rối cho nên đi đến bên cạnh Phương Không.

Ấn tượng của cô với Phương Không khá tốt. Bà vốn dĩ cũng là một người phụ nữ giỏi giang, khí chất trên người đến bây giờ cũng theo môi trường sống ở đây mà thay đổi, trở nên an nhàn tĩnh tâm hơn.

Trước cửa ngôi nhà có một mái lầu nhỏ, Phương Không kéo Dương Cẩm Ngưng ra đó ngồi. Cô cầm hòn đá ném xuống hồ. Động tác ấy, cảnh tượng ấy khiến cô hoài nghi, có phải mình vừa xuyên không hay không, cảm giác như thời gian dừng lại.

“Con không vui à?” Phương Không vỗ vai cô, “Thói quen của dì, chắc con cảm thấy rất nhàm chán.”

“Không phải ạ, thật khó mới có dịp tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên như vậy, cảm thấy rất mới lạ.”

Phương Không nhìn hai bố con Cố Thúc Quân phía xa: “Thực ra, dì cũng cảm thấy bất ngờ, Thừa Đông lại đưa con đến đây.”

Dương Cẩm Ngưng cười cười.

“Thừa Đông trên thương trường giống như cá ở nước đục, trong tay nắm nhiều thứ, nhưng thực ra nó cũng là một người thích sự an nhàn. Nhiều khi nó một mình về đây, tâm trạng tốt còn có thể ở lại vài ngày.” Phương Không quan sát vẻ mặt của Dương Cẩm Ngưng.

Cô vốn không hiểu ý tứ của bà lắm, nhưng suy nghĩ vài giây liền hiểu ra. Phương Không nói vậy là đang gián tiếp muốn cho cô biết rằng, Cố Thừa Đông nhiều lần không về nhà với cô, đó là vì anh đến đây ở. Dương Cẩm Ngưng nhìn Phương Không tò mò.

“Thằng bé Thừa Đông này, nội tâm rất mâu thuẫn. Mấy năm trước, nó bất đắc dĩ phải làm một chuyện khiến bố nó không hài lòng. Nhưng có bị chửi bới thế nào nó cũng kiên quyết không chịu nói lý do. Tính khí này của nó thật chẳng biết là tốt hay xấu. Có nhiều chuyện, nó không chịu giải thích thì người khác làm sao có thể hiểu.” Phương Không nắm lấy tay Dương Cẩm Ngưng, “Con đừng nên chấp nhặt cái tính ấy của nó.”

Dương Cẩm Ngưng cười: “Quan hệ giữa mẹ và anh ấy thật tốt.”

Bà khéo léo nhắc nhở cô như vậy, khiến cô hiểu ra không ít.

Bà mẹ kế này không chỉ tính tình rất tốt, mà còn nấu ăn rất giỏi. Dương Cẩm Ngưng nghĩ, bố chồng mình không biết phải tích bao nhiêu phúc đức mới có thể khiến cho người ta tình nguyện từ bỏ cuộc sống đô thị mà cùng ông về nơi này nghe chim chóc líu lo suốt ngày.

Có điều, cô cũng thật không ngờ, Cố Thừa Đông hóa ra rất nhiều lần đã về đây ở vài ngày.

Anh lúc nào cũng dương dương tự đắc, còn cô lại cảm thấy không có gì vui vẻ. Ngày nào cũng ngắm hoa cỏ ở đây chẳng lẽ không thấy chán à? Cô dứt khoát không nghĩ nữa, tiếp tục nói chuyện với dì Phương.

“Dì Phương hình như cũng hiểu biết nghệ thuật pha trà đúng không ạ?” Người nhà họ Cố, không một ai có thể xem thường được.

“Dì thì có cái gì mà hiểu biết chứ. Bố con bọn họ mới đúng là người có tài nghệ.”

Dương Cẩm Ngưng quay đầu nhìn Cố Thừa Đông đang ngồi câu cá cùng bố ở ven hồ: “Sao con không nhìn ra nhỉ.”

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Thừa Đông cũng bất chợt ngoảnh sang nhìn cô.

Cố Thúc Quân thấy hành động của con trai mình thì không khỏi cười khẽ: “Ông nội con vẫn thường nói, thứ tình cảm này ở đâu cũng đều có. Xem ra, ông nói không sai.”

“Người khác không hiểu con thì thôi, đến cả bố cũng không hiểu con à?” Cố Thừa Đông nhấc cần câu lên, thay mồi câu, rồi lại ném xuống nước, “Ông nội nhìn xa trông rộng, con mắt sắc bén. Đáng tiếc con tài hèn sức mọn, không hiểu thấu đáo.”

“Ngay cả bố cũng không ngờ ông nội lại muốn con cưới Cẩm Ngưng.”

“Bố cũng không biết nguyên nhân?”

“Không cần moi tin từ bố làm gì, bố cũng đâu phải con giun trong bụng ông nội con.” Cố Thúc Quân nhấc cần câu lên, một con cá đã cắn câu. Ông gỡ con cá xuống, rồi lại thả lại xuống nước, “Vậy chuyện kia con định giải quyết thế nào?”

“Anh cả nếu đã muốn ngáng chân con, vậy thì cứ để anh ta được như ý là được rồi.”

“Thật không giống tính con.”

“Thả con săn sắt mới bắt được con cá rô.” Cố Thừa Đông cũng kéo cần câu, lần này là một con cá rất to, “Bữa tối không cần lo lắng ăn gì nữa rồi!”

“Tùy con, có điều dù sao nó cũng là anh cả con.”

“Con đâu có lòng rộng lượng như bố.” Cố Thừa Đông đưa mắt nhìn bốn phía, “Những thứ ở đây đều là những thứ mẹ con thích nhất, bố vì mẹ mà làm tất cả, hoàn thành tâm nguyện của mẹ. Nhưng mẹ lại không thể hưởng thụ lấy một giây, bố có tiếc nuối không?”

Sống cuộc sống nhàn nhã chốn dân dã như vậy, là vì một người phụ nữ…

“Cuộc sống vốn là do từng chuỗi từng chuỗi tiếc nuối tạo thành, quen rồi thì tự khắc sẽ không tính toán nữa.”

*

* *

Dương Cẩm Ngưng loay hoay học hỏi một hồi vẫn không thể lĩnh hội được sự tinh túy của nghệ thuật pha trà!

Đầu tiên phải bỏ lá trà vào ấm, rồi mới đổ nước vào ngâm. Dương Cẩm Ngưng căn bản không hiểu mùi vị có gì khác? Làm như vậy cô cảm lại cảm thấy như là đang rửa lá trà vậy, đương nhiên suy nghĩ ấy cô không thể nói ra khỏi miệng.

Cố Thừa Đông đi tới, cầm chén trà cô vừa ngâm đưa lên miệng uống một ngụm: “Cho em sáu mươi phút coi như đổ đi.”

Cô vốn dĩ cũng đâu có muốn làm tốt, hơn nữa cũng không có ý định làm cho Cố Thừa Đông uống.

Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, anh nói: “Có điều, uống để giải khát thì cũng tạm được.”

Phương Không nhìn hai vợ chồng họ, không nhìn được mà lắc đầu.

Sống ở đây vừa vô vị lại tẻ nhạt, mỗi ngày đều phải cùng với Phương Không tìm hiểu về trà. Cố Thừa Đông lúc nào tâm tình tốt thì lại nhảy vào giáo huấn cô một hồi, thuận tiện đả kích cô vài câu; lúc chán chường thì phóng ánh mắt lạnh băng nhìn cô, khiến cô tưởng rằng bản thân mình là một đứa ngớ ngẩn học thế nào cũng không vào.

Mấy ngày ở đây rốt cuộc cũng kết thúc bằng một cuộc điện thoại của ông nội, gọi Cố Thừa Đông quay về nhà. Cô vốn là vật phẩm phụ thuộc, đương nhiên cũng phải bám theo anh về Cố gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui