Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau


Tại nhà riêng của Lâm Minh Hạo.
Trong không gian lớn, chỉ có mình Minh Hạo ngồi trên ghế sofa trầm tư mà suy nghĩ về những chuyện cô đã nói.
Còn với riêng Lạc Lạc, cô mặc kệ người khác nói gì về mình thì niềm vui hiện giờ chỉ có hai đứa con bé bổng mà thôi.

Con chính là động lực để cô có thể sống tiếp đến tận ngày hôm nay, nếu không thì chắc có lẽ cô đã rời xa thế giới xô bồ này rồi.
- Sao anh lại đến đây thế?
Trước mắt Lạc Lạc chính là Tuấn Phong, cô ngơ nhà không biết anh chàng này đã đứng ở đây từ bao giờ.
Vốn là người trầm lặng, ít nói nhưng kể từ ngày gặp được Lạc Lạc, chính cô đã khiến anh thay đổi nhiều so với lúc trước.

Không còn là chàng trai lạnh lùng, không có thói quen chia sẻ chuyện của mình cho người khác nữa.
Tuấn Phong khi thấy cô liền lập tức mở cửa xe ô tô ra rồi nhìn cô với cặp mắt trìu mến mà nói:
- Em vào xe đi, anh có chuyện muốn nói.
Lạc Lạc lên xe ngồi, nhìn thẳng vào mắt anh cô chỉ thấy những nỗi buồn chất lên bờ vai này.

Nhưng có lẽ vì hai người chưa đủ thân thiết để anh chia sẻ hết mọi chuyện cho cô biết nên cô chỉ đứng nhìn mà không giúp được gì anh.
Thấy Tuấn Phong im lặng khá lâu, cô liền hỏi thẳng vào vấn đề:
- Anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với em mà phải chạy đến tận đây vậy?
- Phải,…nhưng cũng không hẳn thế.
Lời trước thì nói phải, lời sau thì nói không…thật sự khiến người khác rối lên mà!
- Là sao? Anh nói gì em không hiểu.
Tuấn Phong hít thở thật sâu, lấy hết dũng khí của người đàn ông đang muốn bày tỏ cảm xúc thật lòng với người con gái mình yêu nhất.
Lạc Lạc nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này, có chút khó hiểu chưa được giải bày.
- Anh…anh yêu em!
Lạc Lạc đứng hình như bức tượng luôn rồi.

Cô không ngờ câu nói ấy xuất hiện từ miệng của Tuấn Phong - cậu bạn thân khi ở bên nước ngoài.

Cô còn chưa kịp định thần thì anh nói tiếp:
- Anh yêu em từ lâu rồi nhưng anh nghĩ em sẽ không chấp nhận tình cảm của mình nên đến tận bây giờ mới bày tỏ.

Anh không cần em phải đồng ý đâu, bởi vì anh biết trong lòng em vẫn không thể quên được Lâm Minh Hạo nhưng anh vẫn sẽ chờ đợi một ngày em nhận ra tình cảm anh giành cho em và cho anh một cơ hội chăm sóc ba mẹ con.
Ở thời buổi này, tìm đâu ra người đàn ông tốt bụng chấp nhận yêu thương con của người mình yêu chứ? Tuấn Phong là một trong những số người hiếm hoi đó.
Yêu chính là hy sinh,là quan tâm đến người mình yêu cũng như những thứ xung quanh họ.

Tuy rằng cô đã có hai đứa bé gái xinh xắn Minh Anh và Minh Vy nhưng anh vẫn sẵn sàng chấp nhận cô, thậm chí còn có ý định sẽ chăm sóc hai đứa trẻ ngây ngô đó nữa.
Thời điểm này đang là thời điểm nhạy cảm cô không thể trả lời được bởi vì trong lòng còn nhiều thứ vướng mắc.
Nhưng nếu như từ chối thì chắc chắn bản thân sẽ mất đi một người bạn, một người luôn bên cạnh an ủi cô những lúc buồn nhất mà không ai có thể chia sẻ.
Còn nếu như chấp nhận tình cảm của anh thì đó không phải là tình yêu thật sự, sẽ làm tổn thương đến anh! Trong một mối quan hệ, rất cần có tình yêu thương thật lòng trong đó, nếu như không yêu nhưng lại chấp nhận thì liệu đó có quá tàn ác với anh không?
Cuối cùng, Lạc Lạc đưa ra quyết định cho riêng mình, mặc dù điều ấy sẽ làm anh cảm thấy buồn:
- Xin lỗi nhưng em thấy…chúng ta chỉ nên làm bạn bè bình thường…
Cô không muốn tuyệt tình đến như vậy đâu, nhưng ít ra đau một lần rồi sẽ thôi.

Không phải đau nhiều khi ngày nào cũng thấy cô thương nhớ đến người khác mà không phải mình.

Cảm giác đó, bản thân Lạc Lạc cô hiểu hơn ai hết vì cô cũng từng trải qua điều đó mà!
Nhìn người mình yêu thương quan tâm đến người khác, thứ tình cảm dành cho mình cũng chỉ là sự giả tạo thì thà không có còn hơn.
Vì bản thân từng trải qua cảm giác này nên cô không e ngại mà từ chối Tuấn Phong, dẫu biết sau khi sống cạnh anh bản thân sẽ có được hạnh phúc.

Không cần phải nhìn đâu xa những biểu hiện, chỉ cần nhìn trước mắt thấy anh đối xử tốt với hai đứa trẻ thơ kia là đủ hiểu anh là người như thế nào.
Tuấn Phong cũng biết cô nhất định sẽ từ chối nhưng không ngờ nó lại có cảm giác buồn như vậy nên cũng gượng gạo cười cho qua câu chuyện này.
Reng reng reng
Tiếng chuông điện thoại reo lên đã phần nào xua đi bầu không khí căng thẳng.

Hoá ra đó là điện thoại của Lạc Lạc, cô nhanh chóng cầm lên nghe thì thấy hai chữ “mẹ yêu” liền biết bà ấy vì lo lắng cho mình vì sao về trễ như vậy nên mới gọi đây mà!
[ - Con nghe nè mẹ, con đang trên đường về nên mẹ cứ yên tâm đi, con không sao đâu!]
[ - Không sao thì tốt,lát con đi ngang siêu thị sẵn ghé mua sữa cho Tiểu Anh và Tiểu Vy đó, hai đứa bé hết sữa rồi bây giờ đang hành mẹ đây.]
[ - Dạ ]
- Mình về thôi anh, mẹ em đang đợi hai mình về ăn cơm chung đấy.
- Ừ…ừm.
Dù có chút ấp úng nhưng cô và anh vẫn cùng nhau trở về nhà.

Không là người yêu cũng có thể xem nhau như là đôi bạn thân vậy, không có gì phải né tránh lẫn nhau cả.
Trên xe, Lạc Lạc hỏi Tuấn Phong một câu mà từ nãy đến giờ vẫn chưa có cơ hội nói ra:
- Anh không giận câu trả lời vô tâm đó của em chứ?
Anh lắc đầu, bởi vì trước lúc bày tỏ anh đã nói rằng anh biết cô vẫn còn tình cảm với Lâm Minh Hạo kia, nên chuyện này cũng đã lường trước được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui