BIẾT CHĂNG TƯƠNG TƯ TẬN XƯƠNG CỐT

Khi Hạ Duy Đình về tới Gia uyển mặt trời đã sắp lặn, mới chỉ 3, 4 tiếng trôi qua, lại giống như đã 3, 40 ngày đằng đẵng, khiến anh cạn kiệt tinh lực.

Khi chuyến bay hạ cánh, tài xế đã đợi sẵn bên ngoài, Giang Khương vẫn luôn căn dặn tài xế lái xe chậm một chút, dù sao tai nạn kia thiếu chút nữa đã đoạt mạng của anh, ai cũng không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa. Nhưng lòng quan tâm cùng buồn bã mất mát của cô vĩnh viễn bị anh lãng quên phía sau, anh chỉ liều mạng muốn nhanh hơn nữa, tốt nhất là nhanh đến mức khi anh mở mắt ra đã thấy mình ở Gia uyển, không phải tốn nhiều thời gian trì hoãn trên đường.

Nhưng anh sợ mình lại bỏ lỡ Kiều Diệp, nếu cô khăng khăng muốn đi đám người chú Cát làm sao có thể cản nổi, có phải hay không cô đã trên đường cao tốc đến sân bay? Có thể nào không hai người sẽ thoáng chạm mặt rồi lướt qua nhau ngay lúc này?

May mắn thay, khi anh về tới Gia uyển, chú Cát ra đón, nói rằng Kiều Diệp còn ở trong phòng chưa đi.

Hạ Duy Đình muốn bước vào chất vấn, nhưng mới đi hai bước, eo lưng liền cứng đờ đau nhức, mỗi bước đi đều thập phần gian nan. Chú Cát muốn lên dìu anh, bị anh ngăn lại, anh không muốn chịu yếu thế. Dù sao anh cũng đã thành ra như vậy, cô có bản lĩnh thì cứ trực tiếp đẩy ngã anh đi.

Anh gian nan đi đến phòng Kiều Diệp, gõ mạnh vài cái, Kiều Diệp thấy anh không khỏi giật mình: ""Sao lại về sớm như vậy, không phải 8 giờ mới bay hay sao?""

Hạ Duy Đình nhìn vali đã thu thập đầy đủ trên mặt sàn, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy cô: ""Chuyến bay của tôi khởi hành lúc mấy giờ em cũng rõ như vậy, xem ra đã sớm có tính toán? Em muốn đi đâu, nếu tôi thật sự 8 giờ mới bay, có phải hay không tất cả những gì còn lại chỉ là căn phòng trống? Em muốn đi luôn đúng không, Kiều Diệp, tôi nói cho em biết, trên đời không có chuyện dễ như vậy đâu!""

Kiều Diệp cố gắng giải thích: ""Không phải, anh hiểu lầm....""

""Tôi không hiểu lầm. Tâm em vốn không đặt ở chốn này, tôi biết sớm hay muộn cũng sẽ có ngày em rời đi. Tôi dùng hợp đồng giữ em lại, em hẳn cảm thấy bị tôi cưỡng ép, em hẳn cảm thấy không cam lòng! Nhưng em cũng thật không biết nhìn lại chính mình, thiếu tiền của tôi, thiếu 300 vạn, lỡ có vi phạm hợp đồng liền tăng thành 600 vạn, rất nhiều người dùng cả đời cũng không kiếm nổi con số này, đây đều là em thiếu tôi! Không phải em nên trả cho xong rồi mới đi hay sao? Đồ đạc đã thu dọn xong, em muốn không từ mà biệt? Kiều Diệp, chút thể diện cuối cùng này, em cũng quyết định không cần nữa, phải không?""

Anh nói một hơi, hai người đều vô cùng an tĩnh, không khí giống như đọng lại.


Kiều Diệp lặng thinh, giống như thừa nhận mọi điều anh nói. Hạ Duy Đình khó chịu trong lòng, còn có nản chí. Anh đã thỏa hiệp đến mức này, tựa như buông bỏ nốt phần phản kháng hèn mọn trong mình, nhưng cô trước sau vẫn không tiến lên một bước, thậm chí còn muốn không từ mà biệt.

Không từ mà biệt... 4 chữ này có bao nhiêu quen thuộc, ba năm trước là như vậy, ba năm sau chẳng đổi thay, người không thể buông bỏ, trước sau đều chỉ có anh. Nhưng nhân sinh có bao nhiêu cái ""ba năm"" để mãi phí hoài như thế đâu?

Anh nắm vành cổ áo, dường như lồng ngực anh đang bốc cháy, hút cạn hết oxy xung quanh. Trái tim kịch liệt co rút đau đớn, không cách nào hô hấp, cơ thể anh lung lay, đụng phải kệ gỗ trên giá, bình hoa cùng mô hình tượng đất rơi xuống, vỡ tan tành.

Kiều Diệp chạy lại ôm anh, không để anh ngã xuống, nếu không kịp, chỉ sợ những mảnh vỡ kia cứa anh đến trầy da tróc thịt.

""Thuốc, thuốc đâu... Có mang theo trên người không, để chỗ nào?"" Cô nôn nóng đến phát khóc, tay ôm lấy anh, cuối cùng cũng tìm được lọ thuốc trong túi áo khoác.

Anh khẩn trương biết bao, áo khoác chưa cởi đã chạy đến tìm cô, nhưng cũng may rằng anh chưa cởi áo khoác, bằng không, cô chạy ra ngoài tìm thuốc, một đi một về, cô sợ trái tim mình chịu không nổi.

Mắt Hạ Duy Đình không nhắm, mở to nhìn cô. Sức lực cô thật lớn, đỡ anh nằm xuống, tay run rẩy rót nước, giúp anh uống thuốc, sau đó giúp anh cởi áo, tháo thắt lưng, cởi giày.

Vẻ phong trần theo đó tan biến, mấy ngày làm việc vất vả cùng nỗi canh cánh trong lòng lập tức tiêu tan, chỉ cần có cô, mọi thứ thật tốt... Hóa ra, chỉ cần có em là đủ.

Hạ Duy Đình quay đầu đi, vùi mặt vào gối, ngửi thấy hương vị đặc trưng của cô, nhanh chóng mơ màng ngủ thiếp đi.

Thời điểm tỉnh lại, Kiều Diệp vẫn còn ở trong phòng, bốn phía đều ngập tràn hơi thở của cô. Cô chưa đi đâu cả, vẫn luôn ngồi ngay mép giường giữ tay anh.


""Anh tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không? Ngực có đau không?"" Cô vừa nói, vừa phủ bàn tay lên trán anh, tựa như đối đãi với một đứa trẻ bị bệnh.

Anh lắc đầu: ""Tôi ngủ bao lâu rồi?""

""Từ chạng vạng hôm qua tới bây giờ, suốt một đêm. Tôi ở đây canh anh, chưa đi đâu hết."" Cô cuối cùng cũng chờ được cơ hội để giải thích rõ ràng với anh: ""Ngày hôm qua tôi cũng không định một đi không trở lại, nhưng gọi anh không được, nên tôi định sẽ bay lúc 10h, biết đâu vừa vặn gặp được anh xuống tới, hoặc ít nhất, anh có thể nghe điện thoại của tôi. Tôi phải về nhà, mẹ tôi cùng Niệm Mi ở đó xảy ra chuyện.""

Dường như anh nghe rõ, lại giống như mơ hồ, đôi mắt hẹp dài phủ một tầng sương mỏng ngơ ngẩn nhìn cô, vài giây sau mới hỏi: ""Trời đã sáng rồi ư? Vì sao không bật đèn?""

Kiều Diệp giống như bị sét đánh: ""Anh... không nhìn thấy ánh sáng?""

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng len lỏi qua khe rèm khép hờ, trong phòng đèn sáng trưng, nhưng anh lại không nhìn thấy.

Hạ Duy Đình hơi ngưng lại, tựa hồ nhận thức được tình huống hiện tại, anh rõ ràng đang tỉnh táo. Lời nói kẹt lại nơi cuống họng, như tảng đá đè nén thanh âm.

Anh chống tay ngồi dậy, thu hồi ánh mắt đặt trên người cô lại, nhàn nhạt nói: ""Không phải muốn về nhà hay sao? Hiện tại còn sớm, em gọi cho Ngô Dịch bảo cậu ta đổi vé máy bay cho.""

Kiều Diệp gắt gao che miệng, ngăn không cho tiếng nấc nghẹn ngào của mình phát ra. Anh đã không thể thấy vẻ chật vật, thương cảm của cô lúc này, cô cũng không muốn anh nghe những thanh âm nức nở đó.


Thị lực anh rất tệ, thật ra anh cũng biết rõ, nhưng anh lại kiềm chế, lại hiếu thắng như vậy, không phải rất vất vả hay sao?

""Tôi không đi đâu hết."" Cô cực lực đem nước mắt nuốt ngược xuống, thanh âm nghẹn ngào: ""Anh nói đúng, tôi mắc nợ anh nhiều như vậy, sẽ có lúc phải trả lại tất cả. Lúc trước tôi sinh bệnh đều nhờ có anh chiếu cố, bây giờ để tôi chăm sóc anh, mặc kệ có gì đi nữa.""

Hạ Duy Đình không điếc, anh nghe ra được Kiều Diệp đang khóc. Anh hận nhất là sự thương hại của người khác, hiện tại biết rõ cô chỉ là đang thương hại anh mà thôi, thế nhưng anh cảm thấy không sao cả.

Khoảnh khắc anh xông vào căn phòng này, mọi thứ đã sáng tỏ. Chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, dù là tình yêu, lòng thương hại, hay bất cứ thứ gì khác, anh cũng nguyện chấp nhận.

Chỉ là như vậy, thật đáng buồn.

""Tôi không mù, nhưng có lẽ sẽ sớm thôi."" Anh bình tĩnh như cũ, có điểm tự giễu: ""Mỗi lúc tỉnh lại tầm mắt ngày càng mơ hồ, gần đây thời gian không thấy rõ càng kéo dài. Có lẽ không bao lâu nữa, cả ngày cũng chỉ có thể nhìn được bóng mờ, đối phương là ai cũng không nhận ra nữa, nam hay nữ cũng không phân biệt nổi. Hoặc dứt khoát giống như hôm nay, tỉnh lại một mảnh tối mịt, về sau có lẽ cũng sẽ sống trong bóng tối.""

Còn nhận ra được ai chăng, có lẽ chỉ có cô. Từng hơi thở, từng hương vị, chỉ cần lại gần anh một chút, anh sẽ liền nhận ra, cho dù không nhìn thấy, cho dù không nghe thấu, tựa như một bản năng của động vật.

Anh bị cô hấp dẫn. Cô là một nửa thuộc về anh, không ai có thể thay thế.

""Sẽ không."" Cô cầm tay anh: ""Trình độ của tôi thấp, tốt nghiệp trường y liền theo làm bác sĩ đa khoa; mắt cùng hệ thần kinh đều không phải sở trường của tôi. Nhưng trong ngoài nước đều có rất nhiều các chuyên gia, bệnh nan giải cỡ nào cũng đã thấy qua, như anh thì tính là gì chứ? Anh trước mắt hẹn thử một vài người xem, nhất định sẽ khá lên.""

Anh khinh thường hừ lạnh: ""Em thật không biết an ủi người khác.""

Nhưng xúc cảm đích xác hồi phục không ít, những suy nghĩ cực đoan cùng tuyệt vọng giống như mây đen trôi đi hết. Anh không đẩy tay cô ra, để cô tùy ý nắm, lỗ trống trong lòng dần được lấp đầy, qua một hồi lâu mới hỏi: ""Em nói nhà em xảy ra chuyện gì? Loại chuyện gì khiến em nhất định phải quay về?""

Kiều Diệp lắc đầu: ""Hôm qua tôi đã gọi điện cho Thẩm Niệm Mi rồi, cô ấy nói sẽ tới Hải thành hôm nay, chuyện này phải gặp nhau mới nói rõ được. Sự việc cũng đã xảy ra, cũng không phải một hai tôi nhất định phải trở về, dù sao có về cũng không thay đổi được gì.""


""Rốt cuộc là chuyện gì?""

""Tôi không muốn nói.""

Hạ Duy Đình nhíu mày: ""Em có ý tứ gì, sao lại không thể nói ra? Em sợ tôi lấy đó để đe dọa em?""

""Tôi sợ anh hiểu lầm."" Anh hà tất phải đem quan hệ hai người nói đến mức khó chịu như thế?

""Em không nói, tôi cũng đã hiểu lầm.""

Kiều Diệp châm chước một chút, mở lời: ""300 vạn lần trước tôi mượn anh.... Đã biến mất rồi. Mẹ tôi bị người ta gài bẫy trong hợp đồng. Lúc đó mẹ tôi rất háo hức và mong chờ, rốt cuộc bị vây vào tầm ngắm, một phân tiền cũng không thể lấy trở lại, tất thảy biến thành con số 0, khốn cảnh đùm lấy khốn cảnh.""

Tay Hạ Duy Đình vẫn nắm lấy tay cô, sắc mặt anh thay đổi: ""Em ở lại đây, vì tiền đã hết, muốn mượn tôi lần nữa?""

Mà không phải bởi vì anh yêu cầu cô, hay cô muốn cùng anh làm bạn?

Kiều Diệp cười trào phúng: ""Tôi đã nói, anh nhất định sẽ hiểu lầm, cho nên tôi mới không muốn nói. Nếu anh đã nhận định về tôi như vậy, tôi có giải thích thế nào cũng vô dụng.""

Cô đứng lên, buông tay ra, năm ngón tay anh lại quấn lấy không buông; cô bướng bỉnh tránh thoát, anh nóng nảy, vươn người tới bắt lấy cô, bởi vì tầm mắt không thấy rõ, suýt chút nữa ngã sầm xuống giường.

Kiều Diệp vội vàng xoay người ôm lấy anh, trong lòng chốc chốc lại khổ sở: ""Anh không thể ngừng lại một chút được hay sao? Sao cứ phải tự hành hạ mình như thế!""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận