Vốn Chu Thiển Mạt muốn theo bọn ta trở về, nhưng Hoàng đế không đồng ý, hắn để trưởng công chúa cùng người nhà cáo biệt, cũng xem như là cự tuyệt lời mời trên.
Trưởng công chúa đáng thương sắc mặt cũng biến xanh cả rồi, Chu Ngôn bên cạnh hắn lại phe phẩy quạt cười đến ngứa đòn.
Nói thật nếu ta là Chu Thiển Mạt, ta sẽ cho tên chỉ biết xem kịch này biết thế nào là lễ độ.
Có thể là Đế Vương gia vô tình, Chu Ngôn cùng Chu Thiển Mạt tuy rằng gọi đối phương huynh trưởng muội muội, nhưng ta cảm thấy bọn họ cực kỳ bất hòa, ở chung cũng không thoải mái.
Ta cùng Hoàng đế ngồi xe ngựa trở về, gió đêm theo cửa xe từ từ thổi vào làm cho người ta vô cùng mát mẻ.
Hoàng đế nhìn thấy ta lung lay sắp đổ, lời mấp máy bên môi muốn nói lại thôi, xem chừng hắn cũng mệt mỏi rồi.
Sau khi xem xét đến thân thể hắn, ta quyết định không quấy rầy hắn nữa mà dựa vào xe ngựa chợp mắt một lúc.
Có lẽ bởi vì không có nghỉ trưa, chỉ chốc lát sau, ta thế mà ngủ thật rồi.
Chờ ta tỉnh lại thì đã đến nơi rồi, mà ta cũng không biết ta bị hắn ôm vào trong ngực từ lúc nào.
Ta dựa vào hắn ngủ cả một đường đi, còn hắn giờ phút này cũng dựa vào xe ngựa mà ngủ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt khi ngủ của hắn thật mềm mại.
Xe ngựa rung lắc một chút, hắn đột nhiên bừng tỉnh, con ngươi đỏ bừng còn mang theo tơ máu rõ ràng, xem ra từ Đô thành rời đi đến giờ không có nghỉ ngơi tốt.
“A Ánh.” – Hắn gọi ta, ngữ khí lo lắng, sau đó đem ta ôm chặt vào trong ngực.
“Hoàng thượng…” – Tuy rằng biết sự việc tại bữa tiệc vốn không phải chủ ý của Hoàng đế, nhưng ta vẫn có vài phần buồn bực, ta không phải Hoàng hậu, cho nên ta không muốn giúp hắn thu thêm nữ nhân.
“Chuyện của Sùng An cũng không phải chủ ý của Trẫm.”
“Ừm.” – Ta đáp lời, cũng không biết nên trả lời thế nào, vô luận có phải chủ ý hay không, không phải hiện tại đã bày ra như vậy rồi sao?
Nếu ở trước mặt người khác, hắn có thể nói một câu bị nàng ta dùng đao đặt trên cổ bức ép để khiến họ tin tưởng, nhưng ta lại là người chứng kiến toàn bộ quá trình.
“Trẫm biết nàng tức giận với Trẫm, nhưng Trẫm cũng có nỗi khổ tâm, nàng hiện tại không hiểu, sau này Trẫm sẽ nói cho nàng biết.”
“Được.” – Thực ta cũng không quan tâm hắn có nỗi khổ tâm hay không, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Cùng lắm thì nhiều thêm một người tranh sủng thôi, hậu cung của hắn nhiều nữ nhân như vậy, chỉ sợ hắn sẽ tàn tật chỉ vì nỗi khổ thu nạp thêm người.
…
Sáng sớm hôm sau, vị trí bên cạnh đã sớm trống trải, hỏi ra mới biết, thì ra Hoàng đế đã tới thư phòng.
Ta cho người chuẩn bị đồ ăn sáng để đến tìm hắn, đêm qua ta náo loạn, tức giận, nhưng không thể quá đáng, Hoàng đế thích ta thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút không có nghĩa hắn có thể chịu được một kẻ ngang ngược vô lí như ta.
“Nô tài thỉnh an Quý phi Nương nương!”
“Ừm, đứng lên đi.” – Ta nhíu mi nhìn về phía thái giám canh cửa, hắn cũng là người thân cận bên Hoàng đế, lớn tiếng như vậy, không sợ quấy rầy đến Hoàng đế làm việc sao?
“Hoàng thượng đâu?”
“Bẩm Nương nương, Hoàng thượng đang cùng Chu Quốc Chủ thương lượng nghị sự, người đi đến phòng bên cạnh đợi một lát đi ạ.”
“Được.” – Ta đáp hắn một tiếng, quay đầu đi tới phòng bên cạnh, Chu Ngôn sao lại đến đây? Lại nói, ta còn chưa có cùng hắn nói về việc đánh cược.
Hắn đến đây là vì chuyện của Chu Thiển Mạt, cho nên phải cùng Hoàng đế giao đãi?
Ta nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, A Dạng dâng cho ta một chén trà, ta mới vừa uống một ngụm, Hoàng đế đã tới đây rồi.
Hắn nhìn thấy ta thì ngạc nhiên, ta vội đứng lên hành lễ, hắn nâng ta dậy, không đợi ta mở miệng đã nói.
“Vừa nãy Chu Ngôn đến đây tìm Trẫm là để thảo luận về chuyện của Sùng An.”
Ta tuy rằng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không nói gì.
“Nàng ta là trưởng công chúa của một nước, để bụng chút cũng là đương nhiên.”
“Lần này hòa thân là chuyện của hai quốc gia, cho nên không phải vấn đề của Trẫm.”
“Thần thiếp biết.” – Ta không muốn tiếp tục nói về Chu Thiển Mạt, vì thế liền ngăn đề tài này lại.
“Hoàng thượng dùng thiện chưa?”
“Vẫn chưa, Trẫm muốn ăn với nàng.”
“Đúng lúc Thần thiếp có đem theo, người có thể cùng Thần thiếp dùng một ít.”
“Được.”
Vì thế bọn ta ngồi ở phòng bên cạnh vui vẻ ăn cơm, ăn xong hắn mới nhớ tới Chu Ngôn đáng thương còn đang đợi hắn tại thư phòng.
Hắn để ta về nghỉ ngơi trước, nói hắn cùng Chu Ngôn còn có chuyện quan trọng cần thương lượng, tối nay sẽ đến tìm ta.
Ta vui vẻ đáp ứng hắn, dù sao hiện tại cũng không phải ở trong cung, nữ nhân giành giật hắn không nhiều, hắn chỉ có thể mỗi ngày tìm đến ta.
…
Vùng hoang dã vô tận, trống trải đáng sợ, chỉ có âm thanh gió gào thét.
Ta nhìn bốn phía xung quanh, không biết vì sao trong lòng rất sợ hãi, nơi này cực kỳ giống thời điểm chúng ta đi ngang qua cánh đồng hoang vu.
Không có ai đồng hành, ta chỉ có thể chậm rãi mò mẫm đi về phía trước, nếu như có được khí lực tuổi trẻ năm đó, ta còn có thể chạy vài bước, nhưng hôm nay thân thể ta rốt cuộc chống đỡ không nổi.
Một trận gió to thổi qua, thổi đến ta không mở nổi mắt, tay áo trong không trung phấp phới, đợi cho đến khi mở mắt được thì mặt trời bị che khuất một nửa, rặng mây đỏ nổi bật trên bầu trời xanh, bởi vì chân trời quét qua một mạt sắc thái sáng rực.
Lại nhìn tiếp, một người đứng dưới ánh mặt trời lặn, y bào xanh đậm theo gió tung bay, phát quan màu trắng tỏa sáng rực rỡ.
“Công tử.” – Ta tiến lên hai bước, thử thăm dò một câu, hắn nghe thấy giọng nói liền quay đầu.
Trong nháy mắt, đầu ta một trận nổ vang, giống như đất trời hiện tại cũng chỉ có hai người chúng ta, dung mạo của hắn ôn nhuận, dáng vẻ tuấn lãng, cử chỉ văn nhã.
“Điện hạ.”
Bất giác giọng nói của ta có vài phần run rẩy, trên mặt cũng không biết từ khi nào đã đầy nước mắt.
Mấy năm qua đi, không ngờ khi gặp lại người kia lại trong hoàn cảnh như vậy.
Khi đó ta lệ rơi đầy mặt, lặng người đi, mở miệng gọi lần nữa, lại không phải là quang cảnh năm đó.
“Giang tiểu thư.” – Hắn gọi ta, hướng về phía ta lộ ra một nụ cười đã lâu không gặp, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong ngực.
“Nữ tử nên uống ít rượu, hại thân, ta đổi kẹo với muội.”
Ta còn tưởng hắn tìm cái gì, thì ra là kẹo, nhìn thấy kẹo trong tay hắn, ta nhất thời xúc động.
Năm đó có một vị công tử đã dùng kẹo để đối lấy rượu từ tay ta, từ đó ta không còn thích vị cay của rượu nữa, chỉ thích vị kẹo ngọt.
Công tử m.ấ.t rồi, kẹo cũng trở nên vô vị, rượu cay đến tận đáy lòng.
Ta muốn đi tiếp, nhưng trời đất rung chuyển một trận, cảnh tượng lại thay đổi.
Hồng kỳ phấp phới, trống trận vang trời, trăm vạn tướng sĩ đấu tranh anh dũng, dáng vẻ của thanh y thiếu niên vừa rồi đã thay đổi.
Người không biết võ công như hắn mặc một khôi giáp, trên mặt tràn đầy quyết tâm, trên chiến trường không phải ngươi c.h.ế.t chính là ta c.h.ế.t.
“Mai phục chính giữa, bảo hộ Hoài Vương điện hạ!!”
Từng đợt vó ngựa bay lên, đất cát bay đầy trời, tướng quân áo choàng đẫm máu cưỡi ngựa bắn hạ kẻ thù.
Đôi mắt đầy tơ máu tràn ngập tuyệt vọng, khàn cả giọng hét lớn: “Quân địch đã biết kế hoạch của chúng ta! Mai phục chính giữa! Bảo hộ Hoài Vương điện hạ.”
Nhiều năm chinh chiến, chẳng lẽ thật sự muốn chôn thân tại đây? Huyết nhiễm núi sông, còn chưa tới được kẻ thù làm sao dám c.h.ế.t?! Còn chưa cho bá tánh bình an thì sao dám c.h.ế.t?!!
“Nam nhi Đại Cảnh ta từ trước đến nay không phải kẻ ham sống sợ chết, chúng tướng sĩ nghe lệnh! Mở đường cho Bổn vương! Hôm nay chúng ta cùng sinh cộng tử.”
Hoài Vương cự tuyệt yêu cầu hộ tống rời đi của các tướng sĩ, những tướng sĩ đó đều là những nam nhân đã bảo vệ tốt Đại Cảnh, thân là Hoàng gia chi tử, làm sao có thể vứt bỏ những người đã vì Hoàng thất mà đầu rơi máu chảy đây?
“Chúng thần nguyện vì Hoài Vương điện hạ cùng sinh cùng tử!” – Một tiếng này khí thế ngất trời lên đến chín tầng mây, trong lòng mọi người lại dấy lên hy vọng.
Nhưng sức lực quá nhỏ, so với quân địch bất quá như trứng chọi đá, lần lượt bị hạ gục.
Một đám tướng sĩ hy sinh, rốt cục vẫn là chui vào ngõ cụt.
Ta xem hết thảy một màn này, cả người khóc đến không thể kiềm chế được, muốn tiến lên nhưng lại phát hiện chính mình như thế nào cũng không động đậy được.
“Đừng! Đừng mà!”
Hoài Vương từ trên lưng ngựa ngã xuống, dao găm trên ngực làm đau mắt ta.
Ta khóc đến thất thanh, muốn đi tới dìu huynh ấy đứng lên, muốn mang Hoài Vương điện hạ về nhà.
Ta vẫn còn chưa nghe thấy một tiếng nghĩa muội của huynh ấy, còn chưa chính miệng gọi huynh ấy một tiếng nghĩa huynh.
Lúc trước huynh ấy chính miệng nói sẽ bảo hộ ta cả đời, sẽ không để cho người khác khi dễ ta.
Lời hứa hẹn này vẫn còn chưa làm được, người như thế nào đã không còn rồi.
Binh lính Đại cảnh an tường nằm ở một bên, quân địch hân hoan vui mừng, chỉ chốc lát sau, tiếng vó ngựa vang lên, một đoàn người đến đây.
Có một người lập tức đi đến hướng bên này, hắn không có tham dự chúc mừng cùng bọn họ, mà là trầm mặc nhìn Hoài Vương cùng tướng sĩ của Đại cảnh.
…
“A Ánh, A Ánh nàng làm sao vậy?”
Ta mở mắt, nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Hoàng đế, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, nhìn thấy hắn hồi lâu cũng không nói ra lời.
Hắn đem ta ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của ta, dịu dàng dỗ dành.
“Gặp ác mộng à? Không sợ, Trẫm ở đây, Trẫm ở đây.”
Nhìn mặt trăng buổi đêm, ta mới biết được, vừa rồi bất quá chỉ là một giấc mộng, ta đã ngủ từ giữa trưa tới tối.
Lệ đã ướt khăn đến nghẹt thở, mộng về người ấy, cũng đau đến ruột gan đứt đoạn.
Từ khi thấy giấc mộng đó, ta liền cảm nhận được có thứ gì đó vẫn luôn ở trong đầu ta, khiến tim ta đau nhói.
Hoàng đế cho rằng nguyên nhân ta rầu rĩ không vui là do hắn nạp tân sủng Sùng An, vì thế trì hoãn chuyện gặp nàng ngày này qua ngày khác, cuối cùng trực tiếp kéo dài tới lúc bọn ta quay về cung mới đi cùng nàng ta.
Hơn nữa, Hoàng đế rốt cuộc có tình cảm gì với ta? Là đem ta xem như thế thân hay là có vài phần thật tình?
Buổi tối trước hôm hồi cung, thời tiết dị thường tốt, liễu trên cành cao hơn trăng, hẹn người sau hoàng hôn.
Hoàng đế ăn trưa xong liền thần thần bí bí đi ra ngoài, nói là có việc cần ra ngoài một chuyến, hắn gần đây thường xuyên như vậy, ta cũng không quản.
Chờ ta tỉnh giấc đã là giữa trưa, trong phòng toàn là người, không đợi ta phản ứng lại, A Dạng đã kéo ta đứng lên, nói là Hoàng đế gọi bọn họ đến để trang điểm cho ta, ta còn chưa kịp hiểu đã bị ép tới trước bàn trang điểm.
Đợi đến khi trên đầu được đặt một chiếc mũ phượng nặng trịch, ta mới biết được sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng.
Đây không phải đồ khi nữ nhân xuất giá mới dùng đến sao? Sự tình kế tiếp càng làm cho ta khiếp sợ, bởi vì y phục bọn họ chuẩn bị cho ta là giá y!
Nhìn thấy trĩ điểu phía trước, trong lúc nhất thời ta có chút mê man, nghĩ đến chính mình đang nằm mơ, ta cứ như vậy mà mặc giá y vào, che đầu lại.
Đợi khi ra khỏi cửa còn có cỗ kiệu? Đây là ông trời đang đùa giỡn ta sao? Hay là ta vẫn chưa tỉnh?
Sau đó bọn họ mang ta đi dạo quanh một vòng, sau đó lại đi đến sảnh Tây ở phía xa hơn.
Ta nghi hoặc, để ta ngồi kiệu là vì muốn ta choáng váng à, kiệu dừng lại liền có một giọng nói quái gở hét lên.
“Tân lang đá cửa kiệu.”
Ngay sau đó, ta cảm giác được cỗ kiệu lắc lư, sau đó ta được đỡ ra, có người đưa cho ta một dãy lụa đỏ – “Tiểu thư, nắm chặt.”
Đây là giọng nói của Ngọc Thanh.
“A Ánh.” – Hoàng đế gọi ta, nghe được giọng nói của hắn thật cao hứng – “Theo trẫm.”
“Được.” – Ta đáp ứng hắn, sau đó A Dạng hộ tống ta chậm rãi đi theo hắn, bước qua chậu than đến đại sảnh.
“Nhất bái thiên địa!”
Ta cúi đầu, thanh âm người này dị thường êm tai, cho nên ta cũng mặc được giá y rồi?
“Nhị bái cao đường.”
Bề trên hiện tại không có người đi, nếu cha ở đây lúc này, chỉ sợ ông cũng không dám nhận cái cúi đầu này của Hoàng đế.
“Phu thê đối bái!”
“Lễ thành! Đưa vào động phòng!”
Những lời này vừa phát ra, trong điện nhất thời liền trở nên náo nhiệt, nghe thanh âm hẳn là mời mọi người nhập tiệc.
A Dạng đỡ ta về đến phòng, sau đó nói với ta: “Tiểu thư, cô gia một lát sẽ đến.”
“Ừm.” – Ta trả lời, từ lúc bắt đầu nha đầu vẫn gọi ta tiểu thư, hiện tại gọi cô gia Hoàng đế, chuyện này nha đầu này hẳn là đã sớm biết.
Thế mà còn giấu ta lâu như vậy.
“Nô tỳ tham kiến cô gia.”
Nghe thấy bọn họ nói chuyện, ta rất vui vẻ, đám người này, nha đầu nhà chúng ta thỉnh an cô gia nhà mình cư nhiên lại thành bái kiến.
“Ừm, đi xuống lĩnh thưởng đi.”
“Dạ.” – A Dạng tràn đầy vui mừng đi xuống lĩnh thưởng, trong phòng lúc này chỉ có ta cùng Hoàng đế, hắn bước về phía ta.
Bình thường vài bước đã tới, giờ phút này lại dài đằng đẵng.
Hắn nhấc khăn của ta lên, một thân hồng y của hắn dị thường tuấn lãng, con ngươi tràn ngập xuân thủy.
“A Ánh, nàng có thích không?”
“Thần thiếp đương nhiên cực kỳ vui mừng.” – Đôi mắt lấp lánh của ta nhìn hắn chăm chú, bên miệng không giấu được ý cười.
“Nàng vui là tốt rồi.” – Lời của ta khiến hắn rất vừa lòng.
Sau đó hắn bưng hai chén rượu, một ly đưa cho ta.
“Uống cạn chén rượu giao bôi, ta cùng nàng trở thành phu thê.”
“Được.”
Cũng không biết do nguyên nhân gì, ta thế nhưng cảm thấy hương vị của rượu kia dị thường tốt, làm cho người ta như được rót mật.
Hoàng đế ngồi xuống bên người ta, trong lúc nhất thời có chút tinh quái, bầu không khí đột nhiên xấu hổ, rõ ràng lúc trước bọn ta đều hiểu rõ nhau, nhưng hiện tại cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
“Hoàng thượng…”
“Ừm, ta ở đây…” – Hắn đáp lời ta, ta quay đầu nhìn hắn, ánh mắt gặp nhau, lại không biết nên nói gì.
“Ngồi xuống đi.”
“Được” – Ta trả lời hắn, sau đó hắn nắm tay của ta cùng thổi tắt nến long phượng, đóng cửa sổ lại.
Hồng trướng nhẹ lay động đầy nóng bỏng, giống như đôi long phượng trên ngọn nến kia.
Đối với việc làm của Hoàng đế, ta rất vui, nữ tử nào không muốn có được một hôn lễ thuộc về chính mình?
Huống hồ hắn làm việc này chỉ vì muốn ta hiểu được, ta quan trọng với hắn, bậc Đế Vương vì mình mà hao tổn tâm tư như thế, thử hỏi có ai mà không động tâm.
Buổi trưa hôm sau ta mới tỉnh dậy, ăn tạm hai miếng liền chuẩn bị xuất phát, chuẩn bị hồi cung.
Đi ra ngoài gần một tháng, cũng không biết trong cung như thế nào, đám nữ nhân kia rời khỏi Hoàng đế nhiều ngày như vậy, ngày tháng vừa qua không biết có sống tốt không?
Xe ngựa đi đến cửa khẩu liền ngừng lại, khi đó đã là hoàng hôn, đầu tháng mười một, thời tiết đã muốn bắt đầu chuyển lạnh, ta làm tổ trong ngực Hoàng đế để sưởi ấm.
Một bên ăn điểm tâm, một bên ở trong lòng phun tào Sùng An đang chậm rãi làm dáng.
Đợi gần nửa canh giờ, xe ngựa của lão nhân gia nàng ta mới chậm rãi lại đây, đi theo phía sau là một đoàn xe ngựa.
Theo Chu Ngôn nói đó là của hồi môn của nàng ta, nhìn thấy đội ngũ gần ba trăm người này làm ta không khỏi phun tào, này là bằng một cái quân doanh rồi còn gì.
Bởi vì Chu Ngôn muốn đi vương triều Đại Lê, cho nên muốn theo chúng ta cùng đi một đoạn đường.
Ta mỗi ngày muốn tìm hắn hỏi chuyện của Hoài Vương, còn có vụ đánh cược của lần trước, nhưng Hoàng Đế quản ta thật chặt, ngay cả nghỉ ngơi cũng muốn ở cùng lều trại với ta, điều này làm cho Sùng An tức giận bừng bừng, ta vì thế mà nhận được rất nhiều ánh mắt xem thường.
Rốt cục vào buổi chiều ngày thứ ba, ta đã có cơ hội, giữa trưa trát doanh nấu cơm, thừa dịp Hoàng Đế cùng Sùng An dây dưa, ta cưỡi ngựa theo Chu Ngôn ra ngoài.
Hai người bọn ta ngồi ở bãi cỏ trống, bầu trời mây trắng chậm rãi trôi, con ngựa bên cạnh chậm rãi từ từ ăn cỏ.
“Chu huynh, lần trước ngài nói về chuyện đánh cược?”
“Đã chuẩn bị cho cô rồi, khi nào chúng ta chia ra sẽ tặng cho cô.”
Nghe xong lời này của hắn, ta nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng suy nghĩ nên hỏi hắn chuyện của Hoài Vương như thế nào, nhưng dường như hắn đã biết ta đang nghĩ gì, cầm lấy bình rượu mang theo bên người uống một ngụm.
“Ta biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng đây đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, hiện giờ ta không muốn nhắc đến nữa, nếu cô thực sự muốn biết, vậy mong lần sau gặp mặt.”
Lần này từ biệt, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, đây là một cái gai trong lòng ta, hơn nữa hắn nói như vậy khẳng định đã biết chút gì đó.
Nhưng hắn hiện tại không muốn nói, ta cũng không thể làm khó người ta, chỉ có thể cùng hắn định ra một cái hẹn.
“A Ánh, cô đi qua Đại Lê chưa?”
“Chưa đi qua.” – Ta thành thực lắc đầu, không rõ một vị quân chủ như hắn vì cái gì muốn chạy vòng quanh như vậy, huống hồ hiện giờ, Đại Lê có chiến loạn, hắn không sợ sao?
“Đại Lê rất tốt, nơi đó có ý trung nhân của ta, lúc ta gặp nàng, nàng mặc một bộ hồng y, tựa như tiên nữ trên trời.”
“Có thể được Chu huynh ái mộ, cô nương ấy nhất định là thập phần ưu tú, tương lai nếu ta có thể gặp mặt thì tốt quá.”
“Đương nhiên, nàng ấy đương nhiên ưu tú rồi.” – Hắn nghe ta nói xong, tựa hồ thập phần vui vẻ, ta cũng quá biết cách vỗ mông ngựa rồi.
“Nhưng mà… ” – Trong nháy mắt hắn thu lại thần sắc, mặt mày sáng rỡ lần đầu tiên thấy được vẻ cô đơn – “Có lẽ cô không thấy được rồi.”
Vừa nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ta biết ta vừa nhắc tới chuyện thương tâm của người ta rồi, vì thế ta thức thời không nói gì nữa.
Nhưng rất nhanh hắn đã bình thường trở lại, mặt mày hớn hở cùng ta ba hoa khoác lác, cuối cùng hắn nói cho ta biết, Sùng An rất kiêu ngạo, ta và nàng ta nhất định sẽ phát sinh mâu thuẫn, bảo ta không cần bấm bụng chịu đựng.
Đội ngũ của Chu Ngôn đi cùng bọn ta bốn ngày thì rời đi, lúc gần đi hắn tặng cho ta một rương hoàng kim, còn có một viên dạ minh châu, ra tay rộng rãi quá rồi.
Sau khi tách ra, tốc độ đi đường của bọn ta nhanh hơn rất nhiều, trở lại Đô thành cũng chỉ mất mười ngày.
Ngày hôm đó, tất cả nữ nhân của hậu cung đều đến, dáng vẻ bọn họ giống như đang xem khỉ nhìn Hoàng đế cùng Sùng An.
Điều khiến ta kinh ngạc chính là, Vương Diên thân thể luôn suy nhược cũng khoác áo choàng đến đây, ở một nơi tràn ngập son phấn, tỷ ấy một thân váy trơn bóng không tì vết.
Mà trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Hoàng đế liền dính trên người tỷ ấy..