Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Ngôn Tình
Nguồn:
Trạng thái: Còn Tiếp
Số chương: 19
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Ngôi nhà mà Bảo Lâm cần tìm là một biệt thự rộng, có đôi cổng sắt với hàng rào phủ kín. Từ ngoài nhìn vào, Bảo Lâm thấy rất rõ khu vườn, với những cây cảnh được chăm sóc chu đáo. Mùi thơm của hoa tươi. Con đường trải sỏi trắng. đưa tay lên bấm chuông mà Bảo Lâm đã thấy ngài ngại, vì trước kia Bảo Lâm chỉ biết Tạ Thắng là một luật sư nổi tiếng, chứ đâu ngờ ông ấy còn giàu có thế này. Mà người giàu có thường hay phách lối!
Mưa vẫn rơi. Chiếc dù bông của Bảo Lâm ướt đẫm. Những hạt mưa phùn đều đặn, thỉnh thoảng theo gió phất vào mặt, người Bảo Lâm. Một cảm giác mát lạnh chạy khắp toàn thân. Đứng ngoài cổng chần chờ, Bảo Lâm lưỡng lự không biết có nên bấm chuông không.
Rồi có tiếng chó sủa. Một con chó thật to màu đen từ trong nhà chạy ra. Loại chó săn hung dữ. Nó chồm lên cổng sắt như định vồ Bảo Lâm. Nàng sợ hãi lùi ra sau. Con chó vẫn nhe răng, những cái răng nhọn trắng thật đáng sợ. Có tiếng nói to từ trong vọng ra.
- Mực! Mực. Im nào! Đừng ồn ào!
Mực? Thì ra con chó tên "Mực". Sau đó là một người đàn ông cao lớn từ trong chạy ra nắm lấy sợi dây trên cổ chó kéo xuống. Anh ta ngẩng lên nhìn Bảo Lâm quan sát:
- Cô là Bảo Lâm?
Lâm chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt đáp.
- Vâng.
Một người trẻ tuổi, đẹp trai, mày sậm, mũi cao, da hơi ngăm đen, giống như một người lai. Ở anh ta có nét đẹp khác với người Châu Á. Có lẽ chừng quá ba mươi tuổi, nàng thầm đoán. Người thanh niên vừa mở cửa vừa nói.
- Mời cô vào.
Tác giả : Quỳnh Dao
Thể loại: Ngôn Tình
Nguồn:
Trạng thái: Còn Tiếp
Số chương: 19
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Ngôi nhà mà Bảo Lâm cần tìm là một biệt thự rộng, có đôi cổng sắt với hàng rào phủ kín. Từ ngoài nhìn vào, Bảo Lâm thấy rất rõ khu vườn, với những cây cảnh được chăm sóc chu đáo. Mùi thơm của hoa tươi. Con đường trải sỏi trắng.... Chưa đưa tay lên bấm chuông mà Bảo Lâm đã thấy ngài ngại, vì trước kia Bảo Lâm chỉ biết Tạ Thắng là một luật sư nổi tiếng, chứ đâu ngờ ông ấy còn giàu có thế này. Mà người giàu có thường hay phách lối!
Mưa vẫn rơi. Chiếc dù bông của Bảo Lâm ướt đẫm. Những hạt mưa phùn đều đặn, thỉnh thoảng theo gió phất vào mặt, người Bảo Lâm. Một cảm giác mát lạnh chạy khắp toàn thân. Đứng ngoài cổng chần chờ, Bảo Lâm lưỡng lự không biết có nên bấm chuông không.
Rồi có tiếng chó sủa. Một con chó thật to màu đen từ trong nhà chạy ra. Loại chó săn hung dữ. Nó chồm lên cổng sắt như định vồ Bảo Lâm. Nàng sợ hãi lùi ra sau. Con chó vẫn nhe răng, những cái răng nhọn trắng thật đáng sợ. Có tiếng nói to từ trong vọng ra.
- Mực! Mực. Im nào! Đừng ồn ào!
Mực? Thì ra con chó tên "Mực". Sau đó là một người đàn ông cao lớn từ trong chạy ra nắm lấy sợi dây trên cổ chó kéo xuống. Anh ta ngẩng lên nhìn Bảo Lâm quan sát:
- Cô là Bảo Lâm?
Lâm chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt đáp.
- Vâng.
Một người trẻ tuổi, đẹp trai, mày sậm, mũi cao, da hơi ngăm đen, giống như một người lai. Ở anh ta có nét đẹp khác với người Châu Á. Có lẽ chừng quá ba mươi tuổi, nàng thầm đoán. Người thanh niên vừa mở cửa vừa nói.
- Mời cô vào.