20
Mấy ngày sau tỉnh lại, ta đã nằm trong Thôi phủ.
Khi uống thuốc, nghe Thôi Yên kể về sự việc hôm ấy.
Trên đường về thành, nàng gặp Bùi Tri Hành, bèn kể cho hắn nghe về việc sơn tặc để xin giúp đỡ.
Sau khi biết chuyện, hắn bảo Bạch Thuật đưa Thôi Yên về thành và báo người đến cứu viện, còn hắn thì một mình chạy đi cứu ta.
Khi mọi người tìm thấy ta, hắn đã cõng ta đi ba dặm đường.
Trong thời gian ta hôn mê, quan phủ đã bắt đầu điều tra lai lịch đám sơn tặc.
Đúng như ta dự đoán, bọn chúng không phải sơn tặc, mà là một nhóm thích khách cải trang thành sơn tặc.
Bọn chúng bị bắt xong liền đồng loạt uống độc tự tử, may mà còn giữ lại được một tên sống sót, nhưng kẻ ấy rất cứng miệng, không chịu khai gì.
Ngoài ra, Thôi Yên cũng đã chuyển lời đến hai vị lang quân của Bùi gia về việc Bùi gia sắp gặp biến cố.
Ta tựa vào đầu giường đặt bát thuốc xuống, lo lắng hỏi: “Họ tin sao?”
Nếu tin thì tốt.
Nếu không tin, e rằng sẽ nghĩ ta muốn gây chia rẽ giữa Bùi gia và Thái tử, nghị luận về Thái tử vốn đã là tội bất kính.
Thôi Yên đưa cho ta một viên mứt: “Khi ấy, Nhị Lang chỉ nói hai chữ.”
“Hoang đường?” Ta đoán, rồi bỏ viên mứt vào miệng.
Nàng cười khẽ, rồi bắt chước giọng điệu của Bùi Tri Hành: “Ta tin.”
Mứt tan dần, vị ngọt lan tỏa xua đi cái đắng trong miệng, thấm đến tận đáy lòng.
“Hắn không nghi ngờ ta nói bừa sao? Theo tính cách của hắn, đáng lẽ sẽ không tin ta chứ.”
“Khi ấy ta cũng giống như cô nương, lấy làm nghi hoặc, bèn hỏi lý do.
Hắn nói là trực giác.”
Trực giác.
Giống như trực giác của ta mách bảo rằng hắn chính là Bùi Tri Lăng của kiếp trước.
Dù không hiểu vì sao hắn phải sống dưới danh phận của Bùi Tri Lăng, nhưng bài hát quen thuộc đêm đó đã khiến ta chắc chắn rằng hắn chính là phu quân của ta.
Lòng tràn đầy niềm vui, ta vội hỏi: “Giờ hắn ở đâu? Ta muốn đi gặp hắn.”
Thôi Yên suy nghĩ giây lát: “Đoán là đang ở ngục thẩm vấn thích khách.
Người khác thẩm vấn mấy ngày chẳng ra gì, Nhị Lang bèn tự tiến cử cùng cha mình đến thẩm vấn.
Hắn xưa nay không hứng thú với mấy chuyện này, ta nghĩ chắc hẳn là vì cô nương.”
Nàng vừa dứt lời, ta liền vén chăn xuống giường mặc y phục, không ngờ động tác quá lớn làm vết thương đau nhói, khiến ta ngừng thở trong giây lát.
Thôi Yên thấy ta còn chưa lành hẳn, định đi cùng ta đến nhà lao.
Trong mắt nàng lấp lánh tinh tú, vẻ mặt đầy háo hức, rõ ràng muốn nhân cơ hội này gặp Bùi Tri Lăng.
Ta nhìn ra nhưng không nói gì.
Lúc ra khỏi phủ, gặp phu nhân Thôi gia, bà ân cần hỏi thăm vết thương của ta, còn cho ta nghỉ vài ngày, dặn dò ta nghỉ ngơi nhiều hơn.
21
Ngục là nơi trọng địa, người ngoài không được phép vào.
Ta vốn không thể vào, nhưng may có Thôi Yên và Bùi Tri Lăng bảo lãnh, mọi chuyện đều thuận lợi.
Dưới sự dẫn đường của ngục tốt, ta men theo con đường hầm u ám tiến vào trong.
Từ xa đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một nam nhân, sau đó là giọng nói trầm thấp của Bùi Tri Hành: “Không chịu nói? Ta không giống bọn họ mà dùng cách nhẹ nhàng đâu, ta có đủ cách tra tấn, nhất định khiến ngươi sống không bằng chếc.”
Ngục tốt dừng lại trước cánh cửa sắt có song chắn, bảo ta đợi bên ngoài.
Bên trong là nơi thẩm vấn phạm nhân.
Tên thích khách bị xích tứ chi bằng những sợi xích sắt, y phục gần như đã bị m.á.u nhuộm đỏ.
Hắn bị hai tên ngục tốt ấn chặt lên bàn, hoàn toàn không thể cử động.
Trên bàn đối diện bày đầy đủ các loại dụng cụ tra tấn sáng bóng.
Bùi Tri Hành đưa lưng về phía ta, đôi tay trắng trẻo lần lượt lướt qua các loại dụng cụ tra tấn, cuối cùng chọn một con d.a.o găm, chơi đùa một chút rồi nhẹ nhàng tung lên, chuẩn xác nắm lại cán dao, mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào mu bàn tay phải của tên thích khách.
Lưỡi d.a.o xuyên qua bàn tay, lập tức m.á.u nóng b.ắ.n tung tóe.
Tên thích khách đối diện cắn chặt răng, đau đến mức cả người run lên, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Bùi Tri Hành lại nhấc một con d.a.o khác: “Chậc, cú đ.â.m vừa rồi lại chệch một chút, vẫn chưa đứt gân tay của ngươi.
Yên tâm, lần sau ta nhất định ngắm kỹ rồi mới ra tay.”
Mười ngón liền tim, ta chỉ đứng nhìn cũng thấy đau thấu xương, không kìm được phải rời mắt, nắm chặt tay, ký ức về kiếp trước khi hắn chịu khổ hình lại ùa về.
Dao còn chưa đ.â.m xuống, tên thích khách đã không chịu nổi, run rẩy nói: “Ta...!ta nói...!là Thái tử.”
Kiếp trước, Thái tử Triệu Hành Triết và Triệu Kỳ tranh giành ngôi vị, không ít người vì thế mà lâm vào đảng tranh, oan khuất mất mạng.
Ta nhớ trước khi chếc từng nghe Triệu Kỳ nói rằng Triệu Hành Triết đã bị phế truất ngôi Thái tử, giáng xuống làm thứ dân.
Hắn thì được phong làm Thái tử tiếp theo.
Bằng chứng hạ bệ Thái tử khi ấy là do Bùi Tri Lăng thu thập, nhưng Triệu Kỳ qua sông đoạn cầu, khiến hắn chịu oan mà vào ngục.
Giờ đây Triệu Hành Triết lại ra tay với ta trước, chẳng lẽ hắn cũng có ký ức kiếp trước, lo sợ ta sẽ phá hỏng kế hoạch của hắn?