33
Sau nhiều ngày quan sát, ta nắm rõ quy luật canh phòng trong viện.
Trước cửa có hai người, trong sân lại có thị vệ tuần tra bất định.
Nhưng mỗi khi đến giờ Tý, họ sẽ đổi ca một lần.
Đây là cơ hội duy nhất để ta trốn thoát.
Từ nhỏ ta đã quen với việc sử dụng sắt thép, việc mở khóa với ta mà nói dễ như trở bàn tay.
Bước ra khỏi phòng, cả viện yên tĩnh như mặt nước.
Đêm càng sâu, ta lại không rõ bố cục nơi đây, đành phải cẩn trọng dò đường.
Vừa bước đi chưa bao lâu, ta đã nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng bước chân vang lên từ mọi phía.
Có người phát hiện ra ta bỏ trốn.
Ta nhẹ nhàng nấp sau hòn giả sơn bên hồ, tay siết chặt mũi tên.
Ánh lửa từ xa từ từ xé toạc màn đêm.
Một hàng thị vệ cầm đao đang tiến đến gần.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Chỉ chút nữa thôi là bọn họ sẽ phát hiện ra ta.
Ta nín thở, căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.
Đột nhiên, từ phía xa có tiếng động lạ, bọn họ lập tức quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó.
Ta liền bước ra khỏi chỗ nấp, cảm giác có người phía sau liền xoay người lại, dùng mũi tên đ.â.m về phía đối phương.
Người đó nắm lấy cổ tay ta, khẽ gọi: “Thanh Thanh.”
Là Bùi Tri Hành.
Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt đầy đau xót.
Trong lòng ta vừa kinh ngạc vừa vui sướng, nhất thời không phân biệt được hắn là thực hay ảo.
Lưỡng lự một hồi, ta đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn, cảm giác ấm áp như thật.
Ta mừng đến rơi nước mắt: “Chàng đã về rồi.”
“Xin lỗi, ta đã đến muộn.”
Nghe được lời hắn đáp, ta không khỏi thả lỏng tinh thần, những dây thần kinh căng thẳng suốt bao ngày qua cuối cùng cũng được buông lơi.
Kéo theo đó là mắt ta tối sầm lại, ngã vào vòng tay hắn.
34
Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại toàn thân ta rã rời.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, mở mắt ra liền thấy Bùi Tri Hành vẫn ngồi cạnh giường, tay chống cằm ngủ say.
Ta khẽ ngồi dậy, cúi người nhẹ nhàng lại gần.
Ngắm nhìn hắn trong khoảng cách gần, vừa định đưa tay chạm vào nét tuấn tú của hắn, không ngờ hắn đột ngột mở mắt, khiến ta giật mình rụt tay lại, ngả người về phía sau.
Hắn ngồi cạnh giường, không nói gì mà chỉ ôm ta thật chặt, gối đầu lên vai ta.
Làn da tiếp xúc với hơi thở của hắn, một cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể.
Hắn nói, giọng khàn và có chút nghẹn ngào: “Thanh Thanh, xin lỗi nàng.
Nếu không vì ta, nàng sẽ không đến kinh thành, không đến tìm Tống Từ, cũng sẽ không bị Triệu Kỳ và Triệu Hành Triết làm hại, tất cả đều là lỗi của ta.”
Ta nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn, như dỗ một đứa trẻ: “Không trách chàng.
Là ta quá chủ quan khinh địch, không nên một mình đến Từ phủ.”
Hắn cứ mãi bày tỏ nỗi sợ hãi của mình.
Ta cũng để hắn ôm, lắng nghe từng lời hắn nói.
Như khi trước, lúc Triệu Kỳ nói với ta rằng hắn đã chếc không chỗ chôn, lòng ta cũng lo lắng khôn nguôi.
Lâu sau, hắn mới từ từ buông tay.
Ta hỏi hắn: “Kết quả thi Hội thế nào rồi? Triệu Kỳ có ý đồ hãm hại Bùi gia, hối lộ chủ khảo để tráo đổi bài thi.
Còn nữa, kẻ giả mạo Tống Từ là người của Triệu Hành Triết, vậy Tống Từ thật ra sao rồi? Do Từ Nguyên Tấn chếc mà ta bị truy nã, hắn đưa ta về, e sẽ liên lụy đến mọi người...”
Hắn vội ngắt lời ta: “Không phải nàng liên lụy chúng ta, mà là ta liên lụy nàng.
Đừng lo, mọi chuyện cứ để ta lo.
Nàng cứ ở lại đây an tâm dưỡng thương.
Ta đi dặn nhà bếp chuẩn bị ít đồ ăn cho nàng.”
Nhắc đến ăn, ta mới nhận ra mình thực sự đói.
Những ngày bị Triệu Hành Triết giam cầm, thức ăn đưa vào vừa lạnh vừa cứng, ta hầu như chẳng nuốt nổi.
Hắn vừa đứng dậy đi chưa được vài bước, ngoài cửa vang lên một giọng nói:
“Đợi đến khi con nhớ ra cần chuẩn bị đồ ăn, cô nương ấy đã đói đến ngất xỉu rồi.”
Người nữ tử khoảng chừng ba mươi, dung mạo diễm lệ, cử chỉ tao nhã mà đoan trang, trang phục không quá lộng lẫy nhưng thanh lịch.
Bùi Tri Hành gọi bà một tiếng: “Mẫu thân.”
Kiếp trước, ta chưa từng gặp Bùi phu nhân.
Kiếp này, nhờ mối lương duyên giữa nhà họ Thôi và Bùi gia, ta từng theo Thôi Yên đến diện kiến bà vài lần.
Tuy vậy, bà hẳn không có ấn tượng gì về ta.
Bùi phu nhân ngó lơ hắn, tự tay bưng một bát thuốc đến bên giường, ngồi xuống đưa cho ta, nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận kẻo nóng.”
Rồi quay đầu mắng Bùi Tri Hành: “Tiểu tử thối, ngay cả người mình thích cũng bảo vệ không xong, thật chẳng nên thân.
Nhìn con bé bị thương nặng thế này, lòng ta thật xót xa.”
Bị thương nặng đã nhiều ngày, chắc chắn sắc mặt ta không tốt.
Ta uống một hớp thuốc, lại liếc nhìn Bùi Tri Hành đang tự trách, vội vàng nói đỡ cho hắn: “Bùi phu nhân, không phải lỗi của huynh ấy.”
“Đừng gọi khách sáo thế.
Con gọi ta một tiếng bá mẫu, dù sao sau này cũng là người một nhà.”
Ta sững người: “Bá mẫu.”
“Mẫu thân của con là Giang Quân phải không?”
“Dạ phải.”
Bà mỉm cười như đã hiểu: “Ở Lâm An ta đã muốn hỏi rồi, chỉ tiếc là không có cơ hội.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy con, ta đã nhận ra, con và nàng ấy thật sự rất giống nhau.”
Nghe Bùi phu nhân kể, thuở còn khuê các, bà từng đến Thục Châu du ngoạn và tình cờ kết giao với mẫu thân ta..