Biệt Thái Nhập Hí

Đem Sở Chu vào nhà, nghĩ trong phòng ngủ còn có vị đại gia đuổi cũng không chịu đi kia, Cố Vân cảm thấy đau đầu.

Vị kia thật sự là vị khách quý, bình thường muốn gặp đều không thấy được mặt, hôm nay “Hàng quý hạ mình” đến tệ xá này của y, y tự nhiên là không dám ngang nhiên đuổi đi, nhưng lại không đành lòng đem bạn tốt đặt ở bên ngoài.

Hai bên đều thật khó xử, Cố Vân quyết định để cho người trong phòng tiếp tục hạ mình đi, đem vấn đề Sở Chu  bên này làm rõ trước rồi tính tiếp.

Đưa cho Sở Chu chén nước, cho hắn ngồi ở sô pha, Cố Vân tỏ vẻ xin lỗi một chút mở cửa phòng ngủ.

Mà đợi cho tới thời điểm cửa phòng ngủ mở ra lần nữa, sắc mặt Cố Vân đã muốn đen như đáy nồi.

Quần áo mặc dù đã được mặc lại chỉnh tề, bất quá ngực vừa mới bị vuốt ve, đau đớn còn tồn tại.

Môi tức thì bị chà đạp sưng đỏ, đành phải tận lực cúi đầu.

Cũng may tâm tình Sở Chu vốn hốt hoảng, cũng không có nhìn ra điều gì không ổn, hoặc là nói, cho dù chứng kiến cái gì không ổn, hắn cũng không có ý thức để lý giải tại sao.

“Xảy ra chuyện gì?” Cố Vân đến bên kia sô pha ngồi xuống, nhìn Sở Chu hỏi.

“Là……” Sở Chu do dự ngẩng đầu, nhất thời cũng không biết nên nói từ đâu, lại không biết nên nói như thế nào.

Cố Vân thật cũng không muốn ép buộc hắn, bản thân pha chén cà phê, lẳng lặng ngồi ở cách đó không xa, không thúc giục.

Cố Vân cũng có suy nghĩ của chính mình, tựa hồ từ Nguyên Đán cũng bắt đầu có chút dự cảm.

Cảm thấy, sự yên bình này sẽ bị đánh vỡ. Mặc kệ là y hay là người xung quanh y, một năm đã qua, đại khái rất nhiều chuyện phát sinh, con đường đi của  mỗi người cũng có thay đổi.

Có lẽ lâu như vậy, cuộc sống cũng cần một lần tẩy trừ.

Sở Chu kỳ thật là theo bản năng lái xe tới chỗ Cố Vân, thời điểm ấn chuông cửa đến nửa ngày cũng không thấy ai mở cửa, hắn mới nghĩ đến có thể Cố Vân lúc này có ở trong nhà hoặc là chạy đến nơi nào đó ăn chơi.

Hắn không nghĩ sẽ về nhà, thậm chí đến chỗ Cố Vân đã có chút tinh bì lực tẫn không muốn nhúc nhích, trong đầu rất nhiều chuyện loạn thành đoàn không thể phân rõ.

Sau khi nghe được thanh âm mở cửa, thẳng đến khi bị bạn tốt kéo vào trong phòng, hắn cũng không có phản ứng gì.

Cố Vân hỏi y, đã xảy ra chuyện gì.

Nên nói như thế nào đây, nói người yêu cũ của Tăng Kế đã trở lại? Nói Tăng Kế quả nhiên vẫn là không quên được người kia?

Sở Chu buồn bực nắm chặt cái chén……

“…… Nga,” Cố Vân nghe xong Sở Chu tự thuật, gật gật đầu,“Cho nên nói, cậu cảm thấy được Tăng Kế lần này là muốn cùng Bạch Nghị nối lại tình xưa?”

Sở Chu không nói.

“Tôi đã sớm nói, hắn có Bạch Nghị, sẽ không bao giờ trở thành người của cậu.” Cố Vân vốn có chút căm thù với Tăng Kế, lúc này cũng không sợ đổ thêm dầu vào lửa.

“Cố Vân……” Sở Chu nghe xong, khó chịu nhíu mày.

“Aha, không nói nữa,” Cố Vân thấy trêu chọc quá mức độ, vội ngừng lại,“Kỳ thật trước kia tôi cũng muốn tách hai người ra, cảm thấy được hắn cùng cậu không hợp nhau lắm……” Cố Vân thu liễm tươi cười, như là nhớ lại cái gì, chậm rãi nói.

“Bất quá, cũng không biết hắn làm sao vậy, khiến cậu thủy chung nhớ mãi không quên, mê luyến không được,” Cố Vân cười nhẹ,“Tôi tuy rằng cá nhân đối hắn có chút thành kiến, cũng chỉ vì cậu nên mới nhẫn nại, tôi cũng không muốn nói gì nhiều lắm.Trong cuộc, ngoài cuộc, những người khác nhau đối với chuyện này cũng có ý kiến khác nhau. Nói trắng ra là, tôi sẽ nhẫn nại với hắn cũng là vì cậu, có nói điều gì cũng là vì cậu, cậu đã cùng hắn trở mặt, tôi đây cũng không còn cái gì hảo bận tâm.”

“…… Bọn tôi……” Sở Chu muốn nói, bọn hắn cũng không có đem sự tình xé mở, ít nhất hắn chủ động tránh, vẫn muốn cứu vãn sự tình.

“Ngô, tôi biết, là còn chưa chia tay.” Cố Vân nói tiếp,“Bất quá, lần này cậu nói như thế nào cũng là chứng kiến đó là sự thật,chẳng hạn, có chút ý  niệm ảo tưởng trong đầu, nhưng nếu như có thể chia tay liền chia tay đi. Tăng Kế hắn cũng không phải cái gì tốt đẹp, cậu cùng hắn một chỗ, chỉ biết đến quả đắng.”

Sở Chu rốt cuộc không chịu nổi khi nghe Tăng Kế bị người liên tiếp hạ thấp, đến lúc này nhịn không được thốt ra phản bác,“Tôi cùng hắn một chỗ, cũng không có cái gì không tốt, hắn đối với tôi cũng rất tốt,hay……”

Bất quá đón nhận ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Cố Vân, thanh âm phía sau càng ngày càng nhỏ dần.

“Sở Chu, có một số việc tôi không nói, chậm rãi rồi cậu cũng nhận ra, tận mắt chứng kiến so với dự đoán cũng chân thực hơn.”

Cố Vân nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chén trong tay,“Sở Chu, nên buông tay đi, miễn cho kết quả là lưu không được người, ngược lại còn mệt nhọc chính mình……”

Những lời này là y nhỏ giọng nói, nếu không cẩn thận nghe còn tưởng rằng y còn đang lầm bầm lầu bầu.

Buông tay sao?

Sở Chu như có suy nghĩ gì đó mà nhìn Cố Vân, Cố Vân vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm cái chén.

Hình như có chút hơi nước dâng lên lại rất nhanh tiêu tán.

Không lâu trầm mặc đi qua, Sở Chu mở miệng,“…… Cố Vân, kia…… Cậu có thể buông tay với Niếp Kỳ sao?”

Cố Vân im lặng.

Nếu, nếu thật có thể buông tay, thì tốt rồi.

Hai người không hẹn mà cùng nhau cười khổ.

Ly cà phê đã muốn nguội lạnh, từng tiếng “đát đát đát” từ chiếc đồng hồ treo tường chiếm lấy âm thanh trong phòng.

Cố Vân hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra, lại ngẩng đầu khi trên mặt đã muốn tươi cười.

“Có lẽ, không đến mức rất khó…… Dù sao Tăng Kế gần nhất không có thói quen một chân đặt ở hai thuyền, thứ hai, hắn là nổi danh về việc đó……” Cố Vân dừng một chút,“Hắn cùng Bạch Nghị, có lẽ cũng không phải như cậu tưởng.”

Cố Vân hiếm khi nói giúp Tăng Kế, chính là y có tâm khuyên giải an ủi Sở Chu, đáng tiếc lời nói có thể trấn an cũng không cao hứng lắm.

Tăng Kế quả thật cũng có nguyên tắc, nhưng đó là đối với những tình huống bình thường, mà Bạch Nghị, chưa bao giờ…..nằm trong phạm vị của sự bình thường đó.

Huống hồ Sở Chu cũng không phải không biết, Tăng Kế khá kiêu ngạo,nếu như trước, chưa chấm dứt quan hệ với người ở chung,sẽ không cùng những người khác nảy sinh chuyện tình cho nên chuyện trước kia ngẫu nhiên hắn cũng không truy cứu.

Không phải vì hắn không có chính kiến, hắn khi đó không có lập trường gì,mà càng bởi vì hắn không nghĩ sẽ vì mấy cái tin vỉa hè mà trách cứ Tăng Kế.

Chính là không nói, không nghi ngờ, cũng không thể coi như hoàn toàn yên tâm.

Kỳ thật trong lòng vẫn là có chút sợ hãi cùng nghi hoặc, không xác định được chính mình có thể giữ được  người này trong bao lâu, chỉ có liều mạng leo lên trụ đối phương, mang theo lo lắng tùy thời đều có thể bị vứt bỏ.

Mà nay tận mắt chứng kiến điều này, Bạch  Nghị ly khai gần bảy năm nay quay trở lại bên người Tăng Kế, hai người cư xử như trước kia làm cho người ta khó có thể tiếp tục thân mật.

Khiến cho Sở Chu trừ bỏ ngay từ đầu khiếp sợ cùng không dám tin, nghĩ đi nghĩ lại, lại cũng có loại cảm giác được giải thoát.

Tới gần Tăng Kế,Sở Chu trên người bị đâm rất nhiều thứ. Bạch Nghị là mũi kim sâu nhất và cứng rắn nhất, cái loại đau đớn này cũng không phải khắc cốt ngày này qua ngày khác, nhưng cũng không ngừng bị người ta ngày một ấn sâu vào.

Sở Chu có chút mỏi mệt nhắm mắt lại: Cũng là lúc, cái thứ này phải đi……

Tăng Kế, chúng ta còn có thể có sau này……

Dàn xếp Sở Chu đến phòng khách trước ở một đêm, Cố Vân xoa đầu mắt nhìn thời gian, cũng tính toán ngủ.

Vừa mới tiến vào phòng ngủ đã bị người kéo đến trên giường.

“Cậu còn chưa ngủ?” Cố Vân chưa bao giờ biết người này có thể tốt như này, kiên nhẫn, thế nhưng sờ soạng chờ ở cửa đánh lén người?

“Đối với cậu ngủ không được.” Đầu người nọ chôn sâu vào hõm vai Cố Vân, thân mật cọ cọ, nhanh tay giúp Cố Vân cởi quần áo.

Cố Vân nghe vậy trong bóng đêm hơi hơi nhíu mi.

“Tôi như thế nào không biết cậu vẫn còn là một người kén chọn như vậy, đừng nói lạ giường hoặc là không có ai ngủ cùng liền không ngủ được.” Cố Vân lại không lưu tình chút nào dội gáo nước lạnh.

Người nọ động tác rõ ràng chậm lại một chút, tay trợt xuống, ở thắt lưng Cố Vân vuốt ve.

“Uy, cậu, cậu, cậu không vậy sao……” Cố Vân có điểm nói năng lộn xộn, hạ giọng đe dọa,“Tôi cho cậu biết, đừng xằng bậy, cách vách có người. Cậu nếu dám……”

“Tôi dám thì thế nào?” Người nọ thấp giọng cười,“Loạn hay không loạn, không phải đã sớm tới ……”

“Cút. Đầu lão tử có vấn đề mới cho cậu tiến vào nhà của tôi.”

“Nhà cậu?Nhà này không phải tôi mua cho cậu sao, tôi vì cái gì mà không thể tới.” Người nọ như trước bình tĩnh có thừa.

Cố Vân  dừng lại, người nọ cũng sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ không tốt.

Quả nhiên, Cố Vân ngừng một lát mạnh mẽ giãy dụa đứng lên, lần này tay không chút do dự dùng sức,“Cố Đình, cậu, cút, ngay, cho, tôi!!!”

Người nọ bị đá trúng vài cái, cười khổ nói,“Tôi nói bậy cái gì sao, tiểu tổ tông.”

Cố Vân như trước không ngừng giãy dụa, người nọ rốt cục thỏa hiệp, buông tay ra,“Được rồi được rồi, tôi cái gì cũng không làm. Cậu cũng đừng đuổi tôi đi, hiện tại đều đã rạng sáng, cho dù cậu cùng tôi sinh khí, cũng không thể giận chó đánh mèo, tài xế cũng vì chúng ta mà bị liên lụy đi.”

Cố Vân cười lạnh,“Hừ, tôi như thế nào không biết, cậu trừ bỏ bóc lột còn có thể đối với thủ hạ hảo tâm như vậy?  Cậu nói xem tài xế cùng tôi có cái quan hệ gì, nếu muốn thông cảm cho cấp dưới, thì chính mình lái xe trở về, xe của tôi cho cậu mượn miễn phí.”

Người nọ vẫn là cố kéo Cố Vân vào trong lòng, “Thúc thúc trước kia thương cháu như vậy, tôi cho dù có bóc lột nhân dân cũng không thể bóc lột đến mức đó. Hơn nữa tôi chân chính nghĩ rằng “bóc lột” người, cũng chỉ có…… Ngủ đi, ngày mai còn muốn đi làm.”

“……”

Hơi thở ấm áp phun ở trên mặt.

Cố Vân không thoải mái nghiêng đầu sang chỗ khác, một lúc lâu sau liền tránh ra.

Tuy rằng bị giam cầm trong lòng đối phương, y cũng không muốn đối diện với đối phương, bởi vì có chút yếu thế, cho nên tuyệt đối không phải chính mình cam chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui