Đây là lần đầu tiên Saint đến bệnh viện vì mục đích khác mà không phải thăm hay khám bệnh, cậu chẳng được biết trước phòng của Đông Hằng ở đâu đành lấy điện thoại ra gọi cho anh một cuộc, nhưng lại thất vọng tắt đi vì anh không bắt máy.
Trong phòng làm việc riêng dành cho bác sĩ, bác sĩ Anh Khôi đứng uống nước ở bàn việc thì nghe tiếng chuông điện thoại reo.
Anh Khôi đặt cốc nước xuống rồi đi đến gọi tên Đông Hằng đang nằm ngủ trên mặt bàn bên cạnh.
Gọi mãi mà Đông Hằng vẫn nằm ngủ say trên bàn làm việc, Anh Khôi đành lớn tiếng hơn, bàn tay cũng chủ động chạm vào Đông Hằng lay người gọi dậy: “Này, có người gọi cậu kìa.”
Đông Hằng mơ màng tỉnh dậy, trong mơ hồ anh tìm mắt kính đeo vào rồi nhanh chóng nghe điện thoại: “Tôi nghe.”
Saint lo sợ Đông Hằng đang bận việc nhưng không ngờ khi cậu gọi cuộc điện thoại thứ hai anh đã bắt máy rất nhanh: “Anh có đang bận việc gì không?”
Đông Hằng chuyển điện thoại sang tay phải, anh đưa tay còn lại lên nhìn đồng hồ: “Không có, anh đang nghỉ ngơi, em có việc gì sao?”
Saint nói: “Em đang ở bệnh viện anh làm, tiện thể gặp anh một chút.”
Đông Hằng không còn mở giọng mơ màng, anh đứng dậy vội rồi thuận tay nhanh chóng vơ lấy chiếc áo blouse được khoác hờ trên ghế.
Đông Hằng quan tâm hỏi: “Sao thế, em thấy không khỏe à, em đang ở đâu?”
Biết Đông Hằng đã nghĩ nhiều, Saint vội vàng giải thích: “Em đến thăm đồng nghiệp thôi.”
Đông Hằng thở phào, anh châm rãi dang tay mặc áo khoác vào: “À.”
Đông Hằng nói ra chỗ phòng làm việc của mình để Saint tìm, lúc cậu đi đến đã thấy anh đứng đợi ở phía cửa.
Saint còn vô tình nhìn thấy Đông Hằng ngáp một cái: “Đây là lần đầu em thấy anh mặc áo bác sĩ đấy, còn đeo cả kính nữa, suýt nữa không nhận ra rồi.”
Đông Hằng vội vuốt lại đầu tóc, sợ rằng đây mới là lý do Saint không nhận ra anh: “Anh vừa mới ngủ dậy.”
Saint cười cười: “Em cũng đâu có ý chê anh.”
Đông Hằng cũng nhìn Saint cười tươi, tầm mắt anh bỗng dời sang nhìn phía xa sau lưng cậu: “Ba.”
Nghe Đông Hằng nói xong, Saint ngẩng người chậm rãi xoay lưng lại.
Một người trạc tuổi ba của Saint xuất hiện, chiều cao khoảng chừng xấp xỉ Đông Hằng, gương mặt của ông biểu hiện nghiêm túc trông khá khó tính.
Saint vội lùi lại vài bước, cuối cùng chạm vào cánh tay Đông Hằng đỡ lấy lưng cậu.
Đông Hằng chạm vào lưng Saint để ngăn cậu không tiếp tục lùi bước, chỉ còn một khoảng cách nhỏ nữa cả hai sẽ va vào nhau, phía sau lưng cả hai còn có bức tường: “Sao vậy, đây là ba anh.”
Nghe Đông Hằng giới thiệu xong Saint còn hoảng hơn, cậu khẩn trương cúi người: “Chào bác.”
Đông Hằng biết Saint có phần hoảng hốt, sau khi quan sát Saint cúi người chào hỏi rồi bật người đứng thẳng thì Đông Hằng nhanh chóng đưa tay lên đỡ lấy phía sau đầu cậu.
Đông Hằng sợ Saint trong phút chốc không cẩn thận sẽ làm đầu bật ra phía sau rồi đập mạnh vào tường.
Tiếp đến Saint lại nói: “Hai người cứ nói chuyện, em phải về trước đây, con xin phép bác về trước.” Saint nói dứt câu liền vội vã chạy đi ngay.
Bác sĩ Đông nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của Saint có chút buồn cười: “Ba làm thằng bé sợ sao?”
Đông Hằng nghiêng đầu nhìn ông, gật đầu khẳng định.
Bác sĩ Đông tỏ vẻ bất ngờ: “Không phải chứ, lúc còn thanh niên, ba đẹp hơn con bây giờ nhiều.”
Đông Hằng cười nhẹ: “Đó là quá khứ rồi ba à, dù có là sự thật đi.”
Bác sĩ Đông nói: “À, con với Hậu tuần sau cùng ba đi ra Bắc, chuẩn bị kĩ lưỡng qua bên đó nhớ học hỏi nhiều vào.”
Mấy năm trước đều là năn nỉ bác sĩ Đông dẫn theo mà không được đi nên vẻ mặt anh hiện tại không giấu được vui vẻ: “Dự án thường niên này tụi con cũng được đi à.”
Bác sĩ Đông nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của con trai cũng vui lây: “Là ý của chủ tịch, ba cũng lớn tuổi rồi còn làm được bao lâu chứ, con mau chóng thu dọn đi.”
Đông Hằng nhẹ giọng: “Ba đừng nói vậy chứ, mà lần này đi khoảng bao lâu vậy ba.”
Bác sĩ Đông ngẫm nghĩ: “Tầm một tuần.”
Đông Hằng gật đầu: “Vâng.”
[Cậu quấn lấy tôi bằng tâm trí, giam giữ tôi vào nơi có cậu, nơi thiếu vắng cậu tôi không thể tồn tại nên đừng hòng bỏ mặc tôi.]
*
Đông Hằng thu dọn quần áo trong lúc bầu trời đang dần chuyển một màu đen, mặc dù đã tối muộn nhưng anh vẫn muốn nhắn tin thông báo cho Saint biết trước về chuyến công tác sắp đến.
Đông Hằng không nghĩ nhiều, dùng hai ngón tay cái soạn nhanh một đoạn tin nhắn tóm tắt hết thảy ý muốn nói, sau khi anh gửi xong liền tắt điện thoại rồi tùy tiện ném nó lên giường.
Saint nằm dài trên tấm nệm màu trắng đặt giữa căn phòng, cậu chán nản đọc mấy bài đăng trên vòng bạn bè thư giãn sau khi về nhà.
Thao tác tay của Saint rất nhanh liên tục lướt lên màn hình, dường như không quá chú tâm vào bất cứ chủ đề gì.
Những người lớn thì đi du lịch đây đó, không đăng ảnh núi biển hoa lá thì cũng là sum vầy bên con cháu.
Trạc tuổi Saint đều là khoe công danh sự nghiệp, có gia đình con cái hạnh phúc, riêng bài đăng của mấy đứa nhỏ rất đặc sắc không bị trùng lặp một màu, thể hiện cá tính tuổi trẻ.
Dòng trạng thái hạnh phúc hiện trên thanh thông báo, Saint tò mò nhấn vào xem thì nhìn thấy một người bạn đại học của cậu vừa được cầu hôn, trên tiêu đề ghi dòng chữ hứa hẹn, ngay bên dưới là tấm ảnh chiếc nhẫn đeo trên tay vừa mới chụp.
Saint có ganh tị, có tủi thân, trong lúc ngưỡng mộ thấy thêm một tin nhắn được gửi đến.
Đông Hằng: Ngày mai anh phải đi công tác rồi, tuần sau chắc không đón em đi làm được.
Dòng tin nhắn xuất hiện đè lên bài đăng Saint đang đọc dở, sau khi cậu xem xong tin nhắn liền gọi điện thoại cho Đông Hằng: “Sao lại đi gấp như vậy?”
Đông Hằng nói: “Chuyến công tác này hằng năm đều có, do anh biết trễ thôi, anh cứ nghĩ bản thân không được đi nên chẳng chú ý.”
Đầu dây bên kia giữ im lặng không trả lời, Đông Hằng nhanh chóng chuyển chủ đề duy trì cuộc trò chuyện, không muốn nó cứ kết thúc như vậy: “Lúc chiều sao lại chạy về thế, anh chưa kịp giới thiệu em với mọi người.”
Saint nhỏ giọng: “Lần sau em muốn đến, với tư cách khác.”
Đông Hằng “Hửm” một tiếng chứa đầy ý nghĩ tò mò, anh không biết hai từ tư cách Saint nhắc đến là do cảm thấy tình cảm chưa đủ sâu đậm hay là đang cầu một danh phận.
Saint nói: “Nếu bây giờ giới thiệu anh sẽ nói em là bạn anh à?”
Đông Hằng không biết nói gì hơn, trong lòng lại có thêm chút hy vọng, anh biết rõ ý Saint nói là không muốn làm bạn với mình, anh cũng không muốn hai người làm bạn.
Sanit nói tiếp, giọng cậu nhỏ nhẹ thêm phần e dè: “Đông Hằng à.”
Đôi tay Đông Hằng đang gấp áo chậm dần rồi dừng lại, anh sau khi ngồi lên giường thì xoay người đặt cái áo vừa xếp xong vào vali.
Đông Hằng nhấc điện thoại bên cạnh ấn tắt loa ngoài rồi đặt lên bên tai, nhẹ giọng nghiêm túc: “Sao vậy?”
Saint hỏi: “Nếu anh xem mắt với người khác, anh cũng sẽ theo đuổi họ sao?”
Đông Hằng trả lời: “Có thể không, anh thậm chí nghĩ bản thân lúc ấy sẽ không đi xem mặt.”
Saint ngạc nhiên, cậu đặt tay lên giữa ngực cảm thấy trái tim mình đang đập loạn vì hồi hộp.
Saint trở mình cố nén cảm xúc, hai chân duỗi thẳng nằm dài lên tấm nệm êm ái dần co lại.
Nhờ một câu nói mà Đông Hằng khiến cho Saint tràn ngập cảm giác mong chờ “Sao vậy, hôm đó lúc em đến đã thấy anh ngồi đợi, khi về mới biết chúng ta cùng đường.
Ngày hôm ấy bị kẹt xe rất lâu, hẳn là anh phải mong chờ cuộc hẹn nên mới đến sớm như thế.”
Đông Hằng cảm thấy cuộc trò chuyện sẽ không kết thúc nhanh như anh nghĩ, giọng nói thốt ra không hấp tấp: “Lúc đầu anh đã từ chối nhưng mẹ đã cho anh xem hình của em, may mắn thật đấy, lại là em.”
Saint ngồi thẳng dậy, cậu tựa lưng lên tường thắc mắc: “Lại là em? Tại sao lại là em chứ?”
Đông Hằng cười nhẹ, hít một hơi thật sâu, anh vừa hồi tưởng vừa kể cho cậu nghe một vài chuyện: “Năm anh học cấp ba, trên đường về đã thấy một cậu học sinh làm trò ảo thuật với đứa bé bán trái cây.
Lúc lên đại học, khi mua đồ ở cửa hàng tạp hóa gần nhà, anh thấy cậu ấy thanh toán tiền cho một cụ già.
Năm anh làm bác sĩ nội trú lại thấy cậu bé đó ôm một con mèo hoang bước vào bệnh viện thú y của một người bạn.”
Saint nghe có chút quen thuộc: “Không phải là em chứ?”
Đông Hằng nói: “Em đoán xem.”
Saint ngẫm lại một lúc, nhớ ra được vài điều bèn nói: “Sao anh không nghĩ theo hướng khác.
Em đã lừa mất hai nghìn của đứa bé, em thanh toán cho cụ già bởi vì em xếp hàng lâu quá không đợi được.
Còn con mèo là em dùng hai tay nắm lấy, nó đang bẩn như vậy, em không có ôm.”
Saint liên tục chối bỏ việc tốt bản thân đã làm nhưng không phủ nhận đó là mình.
Đông Hằng không biết tại sao Saint lại một mực không nhận rằng bản thân là người tốt.
Bây giờ Đông Hằng biết người đó chắc chắn là Saint, không thể sai được đã đủ vui mừng.
Đông Hằng nói: “Không phải gặp một lần là vô tình, lần thứ hai trùng hợp, đến lần ba là duyên số à?”
Saint nghe được ngữ điệu Đông Hằng giận dỗi: “Được rồi được rồi, em không thế nữa.
Sau này, ngày nào em cũng sẽ làm phiền anh.”
Đông Hằng cười nhẹ: “Em sao vậy, nghe cảm động quá à? Không cần phải vậy đâu.”
Saint tròn mắt ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ, thì ra mọi chuyện đều không hẳn là gia đình sắp đặt mà là do Đông Hằng chủ động tìm cậu.
Nếu hôm nay Saint không hỏi rõ ràng thì sợ rằng sau này Đông Hằng cũng không chủ động nhắc đến, đành để cậu ôm lấy thắc mắc, đành để anh phải ôm chuyện đáng nhớ này chôn giấu đến hết đời.
Đông Hằng lười nhác ngả cả cơ thể ra phía sau nằm dài lên giường: “Hay là mai anh không đi công tác nữa.”
Saint nói: “Anh đừng có suy nghĩ đó, mau ngủ sớm đi.”
Đông Hằng cười cười: “Được rồi.”
[Thế giới này đối với bản thân tôi chính là có hai loại người, người tôi yêu và những người còn lại.].