[Cảm ơn cậu đã không bỏ lỡ tôi vì thế giới này có hàng tỉ người.]
Quang Hậu ngồi phía bên phòng quan sát theo dõi quá trình phẫu thuật lâu đến nỗi suýt nữa ngủ quên mất, cậu gật gù vài cái rồi vỗ tay vào mặt cho tỉnh táo, cố gắng đợi cho bằng được cuộc phẫu thuật kia kết thúc tốt đẹp.
Hiện tại ở phòng quan sát không chỉ có mỗi Quang Hậu, một vài bác sĩ khác đã chạy đến xem khi nghe tin có cuộc phẫu thuật công khai và Anh Khôi sẽ là bác sĩ mổ chính.
Hai thực tập sinh đến sau cùng đứng ở một góc chăm chỉ ghi chép và liên tục đặt câu hỏi, khiến cho nơi này vốn luôn yên tĩnh trở nên ồn ào.
Quang Hậu nhìn mấy thực tập sinh thì nhớ lại khoảng thời gian lúc trước, cậu cùng Đông Hằng và các bạn lớp đại học khi ấy học sơ cứu băng bó, cả lớp thay phiên quấn băng trắng cho nhau, sau đó ai nấy đều nhìn như zombie.
Trước đây vì chưa biết phiền phức nên Đông Hằng và Quang Hậu luôn tốt bụng giải đáp khó khăn thắc mắc cho lứa thực tập sinh, mãi đến sau này nhìn thấy thực tập sinh xuất hiện ở đâu là hai người vội vàng tìm nơi tránh đi rắc rối.
Đông Hằng và Quang Hậu biết sẽ được nghe một ngàn câu hỏi vì sao cho mà xem, mấy đứa thực tập sinh tự về đọc sách tìm hiểu đi chứ.
Quang Hậu vờ ngủ, cậu sợ nhất là hàng loạt câu hỏi không biết đường trả lời trực tiếp, vòng vo giải thích một hồi, bác sĩ thực tập nghe được cũng chẳng ai hiểu nổi.
Khối kiến thức này đều đã được học qua tại giảng đường, Quang Hậu không thể ngờ được mấy đứa nhỏ lại không nhớ, cậu luôn quan niệm đến bệnh viện là để trau dồi kinh nghiệm, không phải để ôn lại kiến thức nền.
Sau một hồi thì bác sĩ Đông không nhịn được nữa liền lên tiếng, giọng ông phát ra không lớn, vẫn là do hào quang toát ra làm bọn họ im lặng: “Trật tự đi.”
Ca phẫu thuật này khá khó thực hiện, yêu cầu bác sĩ phải có tay nghề và trình độ cao.
Anh Khôi không quá tự tin về bản thân, nhưng khi nhìn qua khu quan sát thấy có bác sĩ Đông ở đó thì không còn lại mấy phần lo sợ nữa, anh phải làm thật tốt để ông ấy tự hào.
Người đang nằm trên bàn mổ hiện là một vận động viên thi đấu chuyên nghiệp, anh bị té ngã nghiêm trọng khiến phần cẳng chân bị gãy, chèn ép khoang khiến chân sưng đau, cũng tổn thương đến cả dây chằng và dây thần kinh.
Bác sĩ Đông ngồi xem hình ảnh chụp cắt lớp thông qua máy vi tính đối diện, ông hướng mắt lên phía đôi tay Anh Khôi quan sát cách anh thực hiện, đôi lúc lại nhìn lên màn hình chiếu của camera, nếu Anh Khôi có câu hỏi thì bác sĩ Đông có thể lập tức trả lời.
Anh Khôi đang thực hiện phẫu thuật cùng một bác sĩ lớn tuổi khoa chấn thương chỉnh hình, đây là lần đầu hai người làm việc cùng nhau, khó khắn lắm anh mới hoàn thành kịp thời gian để bản thân không cản đường ông ấy.
Quang Hậu nhanh chân ra ngoài ngồi đợi phía cửa sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, cậu nhìn đèn phòng phẫu thuật tắt thì liền đứng dậy, đợi người bên trong bước ra: “Xong rồi à.”
Anh Khôi đi ra ngoài tháo găng tay và mũ trùm đầu xuống, gương mặt nghiêm túc: “Anh là người nhà bệnh nhân à, tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Quang Hậu nhăn mày: “Đùa à, theo kịch bản là giờ tớ phải khóc một trận đúng không?”
Anh Khôi tháo đồ bảo hộ phẫu thuật đang mặc xuống cả rồi đi về hướng phòng làm việc: “Tùy thôi, nếu cậu thích.”
Quang Hậu vội đi theo Anh Khôi: “Bệnh nhân ổn chứ, cậu phẫu thuật nhanh thế, có thiếu bước nào không?”
Anh Khôi khựng người, trong thoáng chốc biết được Quang Hậu cũng có mặt ngốc nghếch: “Quên mất, cậu nhắc mới nhớ tớ bỏ bước gây mê rồi.”
Quang Hậu nhăn mày, nếu có như thế thì bệnh nhân đã sớm chết do đau đớn: “Bác sĩ gây mê không phải tượng.”
Anh Khôi cười nhạt: “Thế mà cậu còn hỏi bác sĩ phẫu thuật có làm thiếu bước không.”
Quang Hậu thấy tốc độ Anh Khôi nhanh hơn vội bám theo, đoạn đường này không đông người, cậu vẫn có thể dễ dàng tiếp cận người phía trước: “Đợi với, lát nữa cậu ăn gì.”
Anh Khôi nói: “Cậu rãnh lắm sao, cứ lẽo đẽo theo tớ, phòng cấp cứu không cần bác sĩ nữa rồi à?”
Quang Hậu nói: “Tớ đâu trong ca trực, hôm nay bệnh nhân cũng không nhiều.”
Anh Khôi khó hiểu: “Tìm tớ chỉ để có người ăn chung?”
Quang Hậu gật đầu: “Đúng vậy, mà hôm trước vô tình nghe bác sĩ Đông nói cậu từng từ chối làm việc ở Đức Việt à.
Sao giờ lại làm việc ở đây, lúc cậu vào làm việc trông bác ấy cực vui.”
Anh Khôi mở giọng thản nhiên, cho đối phương cảm giác anh đang nói thật: “Tớ muốn về địa phương làm hơn, gần gia đình.”
Quang Hậu tò mò, cậu vừa đi vừa nhìn sang Anh Khôi với ánh mắt rất muốn biết chuyện gì, cầu anh tâm sự với mình.
Quang Hậu bật cười, Anh Khôi may mắn thật đấy, quen được người tốt biết quan tâm chăm sóc như cậu.
Anh Khôi chủ động nói: “Quay trở lại đây vì gia đình không còn ai nữa rồi, thầy bảo bệnh viện đang cần bác sĩ phẫu thuật nên đi thôi.”
Quang Hậu nhỏ giọng nói lời xin lỗi.
Anh Khôi cười cười: “Xin lỗi gì chứ, thay vì xin lỗi thì cậu phải đãi bữa này.”
Quang Hậu híp mắt, con người này quá biết nắm bắt rồi, lại trùng hợp gặp phải người tốt bụng không biết từ chối như cậu.
Anh Khôi vỗ vai Quang Hậu, còn chưa kịp nghe cậu đồng ý: “Đùa thôi, mà cậu thích phòng phẫu thuật à, nhiều lần thấy cậu đến xem rồi.”
Quang Hậu lắc đầu.
Anh Khôi thắc mắc: “Hửm, vậy đến làm gì? Nếu thích thật thì cố mà theo, không khó đâu, cũng đâu phải nhà cậu không có điều kiện.”
Quang Hậu thở dài, không phải ai cũng thấy việc học như Anh Khôi là dễ, cậu muốn anh nghĩ chỉ vì bản thân cậu thích nên mới đến xem học hỏi.
Anh Khôi nhẹ giọng, ánh mắt anh tuy nhu hòa nhưng chứa đựng mệt mỏi: “Đừng đến nhiều quá.”
Quang Hậu nghiêng đầu: “Tại sao?”
Nửa thân trên của Anh Khôi hơi cúi, rồi anh bỗng áp sát mặt mình lại gần nhìn thẳng vào mắt Quang Hậu: “Vì cậu sẽ làm tớ phân tâm.”
Quang Hậu theo phản xạ hơi ngả người về sau tránh né, cậu ấp úng: “Gì mà phân tâm chứ, cậu cũng đâu thể nhìn phòng quan sát.”
Anh Khôi bật cười, nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay: “Sao cậu biết là tớ không nhìn, cậu nhìn tớ à?”
Quang Hậu càng nói càng bị bắt thóp, giọng điệu trở nên lắp bắp: “Nhìn gì chứ?”
Thật sự Anh Khôi không thường trêu chọc người khác, chỉ là đứng trước mặt Quang Hậu thì anh lại không nhịn nổi.
Anh Khôi lại nhẹ giọng, lời nói chân thật không còn mang ngữ điệu trêu đùa: “Cậu còn phải trực cấp cứu mà, cứ đi đi lại lại như thế này sẽ mệt chết mất.”
Bác sĩ Đông không biết xuất hiện hướng nào, ông từ phía xa đi lại, lớn tiếng kêu tên Quang Hậu, thường thì bác sĩ Đông chỉ đi lòng vòng tìm Anh Khôi và Đông Hằng, dường như đây là lần đầu tiên ông ấy lớn tiếng kêu tên cậu.
Anh Khôi thấy bác sĩ Đông đến liền nói: “Thầy, vậy em đi nghỉ trước để hai người nói chuyện.”
Quang Hậu nhìn Anh Khôi rời đi, khó khăn lắm cậu mới chờ đợi được Anh Khôi phẫu thuật xong, vậy mà anh lại không tỏ ra chút hứng thú với việc ăn uống.
Sau một hồi nhìn bóng lưng Anh Khôi, Quang Hậu mới quay lại hỏi: “Chuyện gì vậy bác sĩ Đông?”
Bác sĩ Đông nói: “Con với Đông Hằng chuẩn bị đi công tác, lần này là công tác hai tuần, lo mà chuẩn bị.”
Quang Hậu ngạc nhiên: “Không phải chứ bác sĩ, mấy năm trước năn nỉ hoài không cho đi, bây giờ là cho đi thật ạ?”
Bác sĩ Đông cũng vui thay, ý cười trên gương mặt ông hiện rõ: “Chủ tịch nói đến lúc cho mấy đứa nhỏ đi rồi.”
Quang Hậu nói: “Vậy còn Anh Khôi?”
Bác sĩ Đông chỉnh lại mắt kính, ông đút hai bàn tay vào túi áo rồi đồng loạt cười nửa miệng: “Lần này nó không đi, thằng bé mới đến đây hai năm, bác vẫn chưa truyền dạy nó hết.
Đứa học trò này phải nói rất có tiềm năng, sau này phải trông cậy thằng bé rồi.”
Cứ mỗi lần bác sĩ Đông nhắc đến Anh Khôi thì đôi mắt liền sáng lên, thái độ hài lòng không ngừng biểu hiện vui vẻ, anh là đứa học trò mà ông muốn thốt ra lời khen lại không biết nói gì cho đáng.
Anh Khôi càng tiến bộ thì niềm tự hào của bác sĩ Đông cũng dâng cao.
Quyết định nhận học trò rất đúng đắn, bác sĩ Đông cũng học được rất nhiều từ Anh Khôi.
Tiếp xúc nhiều với nền y học ngày càng phát triển, Anh Khôi vẫn là nắm bắt kịp thời.
Đôi lúc bác sĩ Đông tự nghĩ bản thân là một lão già lạc hậu, nếu y học tiến bộ quá nhanh, ông chắc chắn không theo kịp nổi.
Quang Hậu đứng cười đắc ý như đang nghe khen mình, không ngừng gật đầu trước những lời khen từ bác sĩ Đông dành cho Anh Khôi.
Bác sĩ Đông thấy thái độ của Quang Hậu có chút không hợp lý: “Có phải khen con đâu.
Nếu bác có một đứa con nữa chắc chắc sẽ làm mối cho thằng bé này.”
Quang Hậu dùng bàn tay vỗ ngực mình, tự tin cười nói: “Chẳng phải vẫn còn con sao?”
Bác sĩ Đông ngạc nhiên, rất nhanh đã ngộ ra một suy đoán, nghĩ lại trước đây mỗi lần ông đi tìm Anh Khôi thì đều sẽ nhìn thấy Quang Hậu luôn ở đâu đó gần bên cạnh: “A thì ra thằng nhóc này là để mắt tới Anh Khôi.”
Quang Hậu nghĩ tới là tức giận: “Chứ bác nghĩ Đông Hằng lấy chuyện gì bắt con đổi ca với cậu ấy, chỉ biết lợi dụng người khác.”
Quang Hậu thích Anh Khôi là bí mật cấp cao nhất cậu chôn giấu mãi trong lòng, cho dù có là người bạn thân lâu năm như Đông Hằng thì cũng không nói.
Chỉ là Đông Hằng liếc mắt nhìn kỹ một cái đã nhận ra Quang Hậu thích ai, tra hỏi một chút liền nghe được cả đoạn tình trường đơn phương từ thời thanh xuân của cậu, dường như anh đã đọc cậu dễ dàng như đọc một quyển sách không chút ẩn ý hay đố mẹo.
Bác sĩ Đông thở dài: “Ai biểu nhìn mặt con dễ phát hiện ra làm chi, lúc nãy bác để ý thấy hai mắt sắp dính lên người Anh Khôi luôn rồi.”
Bác sĩ Đông trông phút chốc dừng lại, ông nghĩ ngợi rồi nói tiếp, giọng ông nghiêm túc khuyên nhủ: “Nhưng mà viện trưởng để mắt đến Anh Khôi, con nên cẩn thận.” Đừng để lún sâu quá rồi thoát ra không kịp..