“Saint và Ngọc Hân không được.” Mr.
Tùng không biết từ lúc nào đã đi lại, anh vừa nghe lén được câu chuyện nên vội xuất hiện, nhanh chóng dập tắt ước muốn của tất cả những người có mặt.
Ít ra Saint cũng không thích tham gia nhưng cậu vẫn tỏ ra bất mãn liếc nhìn Mr.
Tùng: “Chú này kì, thư kí Hân suýt đồng ý rồi, sao lại không được?”
Ban đầu Mr.
Tùng muốn đến xem trong danh sách đăng kí tham gia hội thao có tên của Saint và Ngọc Hân lén lút tham gia không.
Trước đây thì không tính, bây giờ cả công ty đều biết Saint là ai, nếu cậu lạm quyền giúp đỡ thư kí Hân thì sẽ dễ dàng qua mặt được tất cả mọi người.
Mr.
Tùng kiên quyết giữ vững mục đích mà bản thân đến đây, đối với anh phòng ngừa hơn là giải quyết rắc rối, hơn nữa chỉ là anh đơn thuần không muốn hai người họ có cơ hội gặp bất trắc: “Lần trước bị nứt xương chưa đủ?”
Saint nhìn thẳng vào đôi mắt Mr.
Tùng chất vấn, cậu chỉ nghĩ anh là một người chú chẳng chịu nói lý lẽ bởi việc tham gia hay không là quyền tự do của mỗi nhân viên, lại quên mất người giám đốc đứng đối diện mới là người ra luật: “Đâu phải không ai quan tâm chị ấy, thư kí Hân rõ ràng rất thích cuộc thi này.
Tụi con chính là ủng hộ thư kí Hân, vả lại nếu thật sự nguy hiểm thì sao chú vẫn để năm nay thi tiếp?”
Mr.
Tùng di chuyển từng bước ngắn tiến đến gần Saint mở giọng uy hiếp, anh nhếch mép cười, đưa ra biểu cảm thiếu đòn: “Ngoại trừ cô ấy ra tất cả đều được.”
Saint vòng hai tay trước ngực, ánh mắt cậu không tránh khỏi hiện lên đầy vẻ khó hiểu mà liếc nhìn Mr.
Tùng, anh rốt cuộc có thể nói ra một lý do thật hợp lý hay không.
Trong phút chốc Saint muốn đem bản thân ra đánh đổi cho thư kí Hân, nếu một trong hai người đều nhất quyết tham gia thì chắc chắc Mr.
Tùng sẽ nể tình thân chọn Saint ở lại.
Nhưng dùng cách này đe dọa Saint sợ Mr.
Tùng vẫn là có ý nghĩ khác đi, cậu cuối cùng cũng không mở lời nổi.
Câu này nối tiếp câu khác của Saint đều hết sức bênh vực thư kí riêng của giám đốc, làm người ngoài nhìn vào thật sự rất cảm động, cũng không khỏi ngưỡng mộ.
Bọn họ đều không ngờ một nhân viên nhỏ bé như Saint lại có can đảm chấp nhất với Mr.
Tùng, cho dù là quan hệ ruột thịt thì đến cùng anh cũng là trưởng bối, chỉ có thể là thường ngày hai người luôn ầm ĩ nên đã quen.
Thư kí Hân cười gượng gạo, cô vốn đã quen việc hai người gặp mặt là châm chọc nhau, nhưng Blue với Trân Châu lại rất khác, cả hai không ngờ lại có ngày tận mắt nhìn thấy Saint dám cãi tay đôi với giám đốc.
Mr.
Tùng biểu hiện cố chấp tranh đấu cho bằng được với Saint, lỡ để người khác nhìn thấy thì cũng chẳng biết anh sẽ cảm thấy mất mặt hay khiến người ta sợ hãi.
Thư kí Hân nhìn Mr.
Tùng, cô dùng ánh mắt long lanh đầy cầu xin mở lời thuyết phục: “Tôi thật sự không thể tham gia sao?”
Mr.
Tùng nghe chính miệng thư kí Hân dám nói ra câu này liền cảm thấy hài lòng, anh vẫn tỏ ra vui vẻ sau trận đôi co với Saint mặc dù không chiếm thế thượng phong: “Sau này muốn làm gì cứ trực tiếp nói với tôi là được, tôi không phải kiểu người cấm đoán.”
Thư kí Hân ngạc nhiên, cô vội đưa bàn tay che đôi môi đang không ngừng mỉm cười, cố gắng tự chủ cơ thể suýt nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Mr.
Tùng đưa tay lên cao vuốt lại mái tóc của thư kí Hân cho ngay ngắn, mỗi khi cô kích động do phấn khích đều quên mất hình tượng mà bản thân đã cố gắng xây dựng ở công ty bao năm: “Đừng vội mừng, với điều kiện là cô không được bị thương.
Vết thương của cô sẽ tỉ lệ nghịch với tiền thưởng cuối năm.”
Nhìn thấy thư kí Hân lập tức gật đầu đồng ý với điều kiện Mr.
Tùng đưa ra, Blue vội bất ngờ liếc nhìn qua Saint và Trân Châu một lượt.
Bây giờ ba người họ thật sự muốn khuyên ngược lại thư kí Hân hay là đừng tham gia nữa, cô lại chấp nhận chơi lớn như vậy.
Hội thao tổ chức tại D&V cũng không lớn, chỉ là vài trò thi đấu giữa sân thể thao của công ty.
Sàn đấu võ vẫn luôn được nhiều người để ý nhất, do nó rất kích thích người xem và phần thưởng lúc nào cũng rất lớn.
Gia đình Saint từ nhỏ ai cũng từng đi học võ thuật nhưng cậu chính là không có can đảm bước lên sàn đấu.
Lúc nhỏ Saint từng đấu giáp trực tiếp với đứa nhóc lớn hơn cậu hai tuổi một lần, khi ấy bị đánh đau đến nỗi khóc suốt không nín được, đến giờ nhớ lại vẫn còn chút ám ảnh tâm lý không cách nào quên.
Không hiểu sao mỗi khi thư kí Hân tham gia hội thao đều trông rất cuốn hút, hôm nay cô buộc một chiếc tóc đuôi ngựa, có thể do phong thái tự tin nên trông xinh đẹp hơn thường ngày.
Lúc nghe loa thông báo gọi đến tên Ngọc Hân chuẩn bị, Mr.
Tùng đã cố ý đi xuống sân thi đấu.
Vốn có được một chút kiến thức cơ bản khi theo học võ thuật lúc nhỏ, Mr.
Tùng lấy áo giáp rồi thành thạo mặc cho thư kí Hân.
Trong lúc được Mr.
Tùng đeo giúp găng tay thư kí Hân đã hỏi: “Nếu tôi thắng có được thưởng gì không?”
Đúng là rất lâu rồi Mr.
Tùng mới lại nghe thư kí Hân ra điều kiện với mình.
Mr.
Tùng giữ im lặng đến khi cúi người nhặt mũ trên sàn rồi đội lên đầu thư kí Hân, anh cẩn thận vén tóc mái của cô sang hai bên cho gọn gàng ngay ngắn: “Giải nhất còn chưa đủ?”
Thư kí Hân hơi ngẩng mặt nhìn Mr.
Tùng: “Nhưng nếu thua tôi sẽ mất tiền thưởng.”
Mr.
Tùng cảm thấy hợp lý, nhưng anh nghĩ mãi không ra bản thân nên tặng thêm gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mr.
Tùng cảm thấy vẫn là nên theo cách đơn giản nhưng thiết thực nhất: “Gấp đôi tiền thưởng cuối năm, thế nào?”
Trong cuộc đời này người hiểu thư kí Hân nhất chính là Mr.
Tùng, cô nghiêng đầu cười cười: “Tôi chắc chắn sẽ thắng.”
Lúc đội nón bảo hộ lên rồi thì thư kí Hân cảm thấy chất lượng âm thanh bên ngoài rất nhỏ, Mr.
Tùng vốn biết điều đó nên đã áp sát mặt lại nói với cô: “Tất nhiên phải thắng rồi, tôi đã đích thân mặc giáp thì cô dám thua sao.”
Dường như thư kí Hân khởi động chưa kĩ, cũng có thể lâu rồi không tập luyện mà lên sàn đấu, chưa gì cô đã bị đạp một cái thua ngay hiệp một.
Bù lại cú đạp này, thư kí Hân giữ tinh thần phấn chấn hơn nhắm vào đối thủ nhiều đòn dứt khoát.
Ánh mắt thư kí Hân chứa nặng quyết tâm chiến thắng không hẳn là trả thù việc vừa bị đánh mà là phần thưởng của cuộc thi đặc biệt hấp dẫn.
Không nhiều người tham gia thi đấu nên trong buổi chiều hôm nay đã có thể quyết định xem ai là quán quân.
Ánh mắt của những người xung quanh khán đài đều đổ dồn vào thư kí Hân đang giành nhiều điểm hơn, đoán chắc kỳ này cô sẽ ôm trọn giải nhất.
Nhân viên công ty đa phần đều trông chờ xem phần thưởng năm nay thế nào, ai thắng đều không quan trọng.
Hội thao gần nhất là hai năm về trước, trên sàn đấu khi ấy cuối cùng còn lại thư kí Hân và quán quân năm đó.
Thư kí Hân bị một đòn tấn công rất mạnh vào chân, cứ thế cô ôm nỗi đau đớn do nứt xương nhận giải nhì, nhưng giải nhì cũng chỉ là nghe cho khoa trương, căn bản không được lãnh bất kỳ giải thưởng nào cả.
Đến năm nay quy định đã được khắc phục thay đổi ít nhiều, giảm thương tổn nhiều nhất có thể, không cạnh tranh khốc liệt như mấy mùa giải trước nữa.
Không để mọi người đợi lâu, hiệp cuối thư kí Hân sẽ cùng quán quân kì trước đấu một trận công bằng.
Quán quân kỳ trước tự tin rằng sẽ tiếp tục nhận giải nhất như hai năm về trước, vừa bước lên sàn đấu hắn liền bắt đầu giở trò khiêu khích tâm lý.
[Một là không chọc kẻ điên, hai là không chọc người có thực lực.]
Phía đối thủ chính là chọn sai cách chọc ghẹo thư kí Hân, người vừa có thực lực lại vừa điên.
Thư kí Hân rất nhanh chóng đã chiếm thế thượng phong, không để lại cho đối thủ một chút mặt mũi nào.
Phần thưởng năm nay nhất định không kém những năm trước, mỗi lần hội thao đều là chiến thắng rồi Mr.
Tùng mới tuyên bố, ngay cả thư kí Hân ngày ngày thân cận khả năng cao cũng sẽ không biết.
So với chiếc xe hơi đắt tiền lần trước, lần này Mr.
Tùng chỉ mang ra một cái hộp nhỏ xíu đựng một chiếc vòng tay.
Saint nhìn thấy phần thưởng lần này không có chút hứng thú, nhưng cậu nhìn mọi người xung quanh ai nấy đều bày ra một kiểu dáng vẻ trầm tư, xem ra họ đang cố gắng quan sát chiếc vòng rất nhiều thông qua màn hình chiếu cận cảnh: “Sao lại là vòng tay, cứ tưởng năm nay sẽ thật đặc biệt.”
Blue nhìn người bên cạnh mình đúng là đầu heo không biết thưởng thức, gương mặt anh tỏ rõ vẻ chán ghét: “Chiếc vòng đó là cái biệt thự nhỏ đấy.”
Saint ngạc nhiên, cậu nhăn mặt nghiêng đầu, thể hiện tất thảy hàng loạt biểu cảm ngốc nghếch cùng một lúc.
Blue tự tin luyên thuyên, dùng chút kiến thức nhỏ gợi mở cho Saint hiểu: “Tớ từng biếu không ít khách hàng vòng cẩm thạch nhưng nó không xanh như thế, độ bóng càng không bằng.
Quan trọng là cả một giá trị lịch sử đằng sau chiếc vòng, cho dù chưa kể đến cũng đã quý quá rồi.”
Saint cười ngại, thông qua lời của Blue thì lập tức đổi sang khen Mr.
Tùng sáng suốt: “Đúng là chú của tớ, thật là có mắt nhìn.”
Mặc dù Mr.
Tùng đứng khá xa nhưng Blue vẫn không ngại mở lời nịnh nọt: “Cậu chỉ biết nói thừa, giám đốc là loại người gì chứ, phải gọi là người giàu kinh nghiệm.”
Saint lườm Blue, cảm thấy bởi vì anh ăn nói khéo léo nên mới nhận được chức quản lý: “Nịnh là giỏi.”
Saint lại một lần nữa nhìn xuống sân thi đấu, cậu trông thấy vẻ mặt thư kí Hân tươi cười nhào đến ôm chặt Mr.
Tùng, cô thật sự không dễ che giấu cảm xúc vui mừng lúc này.
Giống như phần thưởng Mr.
Tùng chuẩn bị là món quà mà anh cố ý mua cho thư kí Hân vậy, cô vừa đeo lên liền tỏa sáng rạng ngời, thu hút biết bao ánh nhìn.
Mr.
Tùng không phản kháng việc thư kí Hân bất ngờ nhào đến ôm mình, nhưng vì sợ bị người khác hiểu lầm nên cô rất nhanh đã buông tay ra.
Bởi vì quá phấn khích nên thư kí Hân mới đột ngột tỏ ra thân thiết, có lẽ Mr.
Tùng cũng hiểu được nên không nở trách mắng cô nửa lời.
Ngọc Hân, Ngọc Hân.
[Viên ngọc càng trong càng đẹp.]
[Cô càng cười càng đáng để yêu.].