Khải Tuấn dường như nghe được động tĩnh bên ngoài nên mới bước ra khỏi phòng, cũng đoán được là bọn người Đông Hằng nên khi nhìn thấy có hai người bước vào cũng không mấy ngạc nhiên.
Sau khi đưa chìa khóa phòng cho Đông Hằng thì Khải Tuấn đút tay trở lại túi quần, tay kia tùy tiện đưa lên cao đánh rối mái tóc: “Hai người nghỉ ngơi trước đi, Quang Hậu vừa ngủ rồi.”
Đông Hằng gật đầu, Khải Tuấn không nghe hai người có ý kiến gì thì xoay người rời đi về nơi anh xuất hiện.
Saint không rõ nơi lạ lẫm này, cậu sở hữu trực giác không nhạy bén nên chỉ có thể đeo bám Đông Hằng từng bước một.
Saint vừa đi lên cầu thang vừa nhìn ngắm bóng lưng Đông Hằng vững vàng ấm áp.
Hai người một trước một sau bước dọc theo cầu thang, khung cảnh xung quanh đối với Saint càng mơ hồ lạ lẫm, ngược lại đối với Đông Hằng là cảm giác dần rõ ràng quen thuộc.
Saint nghĩ bâng quơ một hồi bước lên cầu thang qua tầng thứ hai, khi đi đến cửa phòng mới hỏi Đông Hằng: “Em còn nghĩ chúng ta sẽ phải thuê phòng, đây là nhà của ai vậy?”
Đông Hằng chỉ xoay mặt nhìn Saint mỉm cười, anh dùng chìa khóa trên tay thao tác nhanh nhẹn mở cửa phòng ra rồi đẩy nửa người vào trong, chừa một khoảng vừa vặn để Saint bước vào.
Saint lập tức bước vào bên trong sau khi được Đông Hằng nhường lối đi vào phòng.
Cánh cửa hé mở luồng vào một luồng khí thoáng mát từ quạt trần, nhiệt độ căn phòng được Đông Hằng hạ xuống vừa vặn mười sáu độ, thông qua điều khiển treo tường phía trên kệ trang trí ở lối vào.
Căn phòng khá sạch sẽ, ở chính giữa phòng là một cái giường lớn, xung quanh có đầy đủ tiện nghi như tủ đầu giường, tủ quần áo, kệ gia dụng nhỏ, thậm chí có cả tủ lạnh mini đặt bên dưới một cái tivi lớn.
Đầu tiên, Saint đi vào phòng tắm mở đèn rồi nhìn quanh một lượt, đối với cậu chỉ cần phòng vệ sinh sạch sẽ thì cả căn phòng lớn này tuyệt đối không tệ, sau đó cậu mới mang tâm trạng vui vẻ hài lòng nhìn ngắm cả căn phòng ngủ.
Đông Hằng khép cửa sổ rồi cẩn thận chốt lại, qua giờ trưa thì ánh nắng đã trở nên dịu đi hơn nhiều, còn có chút gió hiu hiu thổi.
Đông Hằng biết bản thân mình đôi lúc khó chiều, đã bật điều hòa lại còn phải mở quạt mới cảm thấy thoải mái.
Đông Hằng và Saint mặc kệ mấy cái vali đặt bên cạnh liền trèo lên tấm nệm êm ái đánh một giấc, khó lòng kiềm chế cơn buồn ngủ kèm theo sự mệt mỏi kéo dài cả một chặng đường.
Sau khi nghỉ ngơi xong thì Đông Hằng cùng Saint theo thời gian đã hẹn tập trung lại phòng khách.
Vì mọi người đợi mãi mà Quang Hậu không xuất hiện nên Khải Tuấn đã xung phong lên phòng Quang Hậu nhắc nhở vài tiếng hối thúc.
Trên kệ tivi đặt ở phòng khách có một vật trưng bày rất bắt mắt hình tượng thiên thần sải cánh vươn cao, ánh sáng chiếu vào khiến nó ánh lên màu cầu vòng.
Saint không kiềm được lòng mình liền đến phía đối diện nó ngồi xuống ngắm nghía, trong vô thức ngẩn ngơ hồi lâu.
Trong mắt Saint hiện giờ tràn ngập những thứ đồ lấp lánh, trong mắt Đông Hằng đang ngồi bên cạnh chỉ có cậu.
Đông Hằng ngồi trên sôpha lia mắt theo từng cử chỉ của Saint.
Gương mặt Đông Hằng không mấy biến sắc, chỉ ánh lên một tia vui vẻ thường thấy, là do khung cảnh mái ấm khiến mọi việc xung quanh đối với anh đều cảm thấy ấm áp, không phải do niềm yêu thích mà thành.
Màn hình tivi trước mặt Saint đối diện với sô pha và cầu thang nối liền phòng khách đến tầng một.
Đông Hi cùng ngồi trên sôpha phía bên trái Đông Hằng, gần ngay bên cạnh cô là Saint đang ngồi xếp bằng trên sàn.
Saint nghe âm thanh bước chân từ trên cầu thang truyền xuống dần dần lớn hơn, cậu nhanh chóng đứng dậy xoay người hướng mắt đến nơi tiếng động phát ra, nhìn thấy được Khải Tuấn mang vẻ mặt phát hoảng tiến đến sôpha.
Đông Hằng cũng đoán rằng Khải Tuấn bước xuống nên đứng dậy chuẩn bị tư thế rời đi, anh xoay lưng lại với Saint nhìn về phía cầu thang nhưng lại không thấy Quang Hậu cùng Khải Tuấn xuất hiện.
Đông Hi tiến về phía Khải Tuấn đang vội vã chạy xuống, chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì liền nghe anh lớn tiếng: “Quang Hậu không ở trong phòng, cậu ấy cứ vậy rời khỏi nhà mà không báo ai cả.”
Đông Hằng vội đút tay vào túi quần lấy điện thoại ra, ngón tay của anh thao tác nhanh nhẹn lướt tìm dãy số hiện tên Quang Hậu nhấn gọi liên tiếp hai cuộc, nhưng lại không nhận được phản hồi.
Gương mặt Đông Hằng hiện rõ vẻ thất vọng, anh bất lực nhét điện thoại trở lại túi quần.
Nếu Đông Hằng không nhận được liên lạc thì chẳng ai có thể gọi cho Quang Hậu, Đông Hi nói: “Hay là chúng ta chia nhau ra tìm, tâm trạng anh ấy đang không tốt, em sợ có chuyện.”
Khải Tuấn nhìn Đông Hi, cố gắng kiềm chế lo lắng mà hạ giọng nói: “Chúng ta cứ tiếp tục tìm quanh nhà trước, nếu không tìm thấy thì ra bên ngoài tìm.”
Mọi người đều cùng gật đầu tán thành, cứ nghĩ sẽ phải trải qua thời gian dài mới tìm ra nhưng rất nhanh Đông Hằng đã nhìn thấy Quang Hậu, vẫn may cậu để mọi người trải qua một thử thách không quá khó.
Đông Hằng mở cửa sổ hành lang tầng hai rồi bám sát vào lan can hành lang nhìn ra hướng biển, anh quan sát qua một vòng nơi rìa sóng vỗ rồi nhìn lại một lượt trên bãi cát, anh phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc ngồi tại băng ghế nhỏ đối diện mặt biển.
Giữa biển xanh và biển người đang chen chút xô đẩy, vậy mà Đông Hằng lại có thể dễ dàng tìm người.
Đông Hằng lớn tiếng bảo Khải Tuấn và mọi người lại chỗ mình đứng.
Đông Hằng đợi đến khi Khải Tuấn đến đứng bên cạnh liền chỉ tay xuống bãi cát nói: “Người ngồi một mình ở đó có phải không?”
Khải Tuấn nhìn hướng tay Đông Hằng chỉ đến một người đang ngồi đơn độc trên băng ghế dài, cơn gió thổi đến nên người kia đặt tay lên mũ đội đầu chặn lại cho nó khỏi bay, gương mặt vốn chỉ nhìn thấy được nửa bên vậy mà lại bị cánh tay che mất.
Đứng phía xa này sẽ mơ hồ không rõ người phía dưới đó là ai nhưng Khải Tuấn vẫn gật đầu chắc chắn: “Chính là cậu ấy rồi.”
Saint rất ngạc nhiên, mắt của cậu còn rất tốt, nhưng so với Saint còn chưa có thời gian suy đoán người kia là nam hay nữ thì Đông Hằng và Khải Tuấn đã một mực nhận ra người quen.
Đông Hằng nhìn Saint và Đông Hi một lượt rồi dặn dò: “Chắc bọn anh không đi chợ cùng được rồi, hai người cứ mua nguyên liệu trước, khi về thì chúng ta cùng nấu.”
Đông Hi vì hiểu ý nên nhìn Đông Hằng gật đầu, còn Saint trong vô thức chỉ phản xạ “ừm” một tiếng.
Saint đứng từ hành lang tầng hai tiến gần đến phía lan can nhìn xuống, cậu dõi theo Đông Hằng và Khải Tuấn vội vàng đi đến chỗ Quang Hậu đang ngồi.
Quang Hậu nhìn thấy Khải Tuấn đứng trước mặt mình liền ôm chầm lấy, còn Đông Hằng theo sau nên đến ngồi bên cạnh Quang Hậu, đưa tay đặt lên lưng cậu rồi đều đều vuốt xuống.
Đông Hi nhìn thấy Saint đứng bất động nhìn ba người họ thì hiểu chuyện, cô nở một nụ cười, đứng bên cạnh Saint quan sát rõ sắc mặt cậu.
Saint rõ ràng rất để tâm đến vấn đề giữa ba người họ, chỉ là không dám nói ra.
Đông Hi hơi kéo phần vải áo cánh tay của Saint, muốn cậu mau chóng tập trung lại: “Đi thôi anh Saint, cho anh trải nghiệm chợ quê là như thế nào.”
Niềm vui đôi khi chỉ cần thông qua những điều nhỏ nhặt, khiến cho tâm trạng một người có thể xoay chuyển, đột ngột trở nên vui vẻ.
Saint cùng Đông Hi mang về rất nhiều thứ đồ trên tay, có vẻ hai người không chỉ mua nguyên liệu làm bữa tối như đã dự định từ trước.
Môi của hai người luôn đặt trên đó nụ cười, vui vẻ đón nhận điều tốt đẹp, không để thứ gì ngăn cản được bản thân làm điều mình muốn.
Saint mua thêm quần áo, còn phải sắm quà lưu niệm, quà mang về cho bạn thân và đồng nghiệp ở cơ quan nên gặp thứ gì lạ lẫm hay đẹp mắt đều cho vào giỏ, nếu như túi tiền cho phép, Saint sẽ không chỉ mua bấy nhiêu đây.
Saint và Đông Hi đi song song cơn sóng vỗ, men theo dãy ghế được đặt trên mặt cát chạy dọc đến hướng về nhà.
Saint vỗ cánh tay Đông Hi nhìn về phía ba người anh đi cùng vẫn còn ở băng ghế cũ, Quang Hậu ngồi tại vị trí lúc Saint và Đông Hi rời đi đã nhìn thấy, ngồi hai bên cậu là Đông Hằng và Khải Tuấn.
Đông Hi kéo Saint cùng ngồi xuống bên cạnh mình, trên bãi biển chỉ duy nhất có hàng ghế này là mát mẻ.
Đông Hi phát hiện Saint lại dùng ánh mắt không muốn rời nhìn ba người kia, vẻ mặt tò mò khó chịu.
Mặt Saint hơi xoay qua phía Đông Hi, nhưng đôi mắt lại đưa ra xa nhìn về phía ba người đang nói chuyện cười đùa vui vẻ.
Khoảng cách giữa hai chiếc ghế không mấy gần nên căn bản chẳng thể nghe rõ đối phương nói những gì, Saint chỉ nghe được chút âm thanh khi bọn họ phá cười lên.
Hai tay đặt trên đầu gối của Saint siết chặt lại, nếu không có lớp vải quần mỏng thì rất có thể cậu đã tự bấu vào da thịt của mình.
Cơ thể Saint bất an không chịu ngồi yên mà liên tục đung đưa, đôi chân không tự chủ được dần run rẩy.
Sự ganh tị của Saint dễ dàng bị Đông Hi nhìn thấu, đôi lúc cô cảm thấy Saint ghen là đúng nhưng không ngờ lại ghen với cả Quang Hậu.
Dù gì cũng là người từng trải trước, Đông Hi không thể lẳng lặng ngồi nhìn anh hai của mình bị hiểu lầm, càng không muốn Saint bị giày vò đau khổ.
Đông Hi đặt hai tay áp vào hai bên má của Saint bắt ép cậu nhìn qua mình, cô cảm nhận được má cậu rất mềm, đôi môi hơi hồng rất đáng yêu.
Saint thuận theo quay mặt lại nhìn Đông Hi, trong lúc bất ngờ chỉ có thể theo dõi xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Sững người một hồi Đông Hi mới vội lắc mạnh đầu xua tan đi ý nghĩ ganh tị với làn da của người đối diện, chuyện trước mắt vẫn quan trọng hơn: “Em kể anh nghe chuyện này, có thể khi biết được thì anh sẽ không cảm thấy kì lạ nữa.”
Sau khi Saint gật đầu, Đông Hi liền hạ hai cánh tay xuống..