Đúng như lời đã hẹn, sáng sớm ngày hôm sau Quang Hậu liền cùng Anh Khôi đến phòng hồi sức tích cực thăm ba Quang Hậu, khi hai người đến nới thì đúng lúc nhìn thấy Đông Hằng cũng đang ở bên trong.
Đông Hằng thấy Quang Hậu đến thì không tỏ ra chút ngạc nhiên, chỉ là Anh Khôi cũng có mặt nên Đông Hằng mới cảm thấy kì lạ: “Hai cậu cùng đến đây à.”
Quang Hậu nhìn Đông Hằng mở giọng lo lắng: “Ông ấy sao rồi, có di chứng gì không?”
Đông Hằng nhẹ giọng: “Cậu vội gì chứ, bác ấy chỉ vừa mới tỉnh.
Mà có một việc khiến tớ rất bất ngờ nha, chẳng ngờ bác ấy lại hồi phục nhanh như vậy.”
Quang Hậu thở phào, trút hết lo lắng từ buổi tối hôm trước đến tận giờ: “Cũng may hôm qua có cậu ở đây.”
Đông Hằng luôn nghĩ bản thân đến bệnh viện thăm khám là trách nhiệm của anh trong công việc thường ngày, anh chẳng biết tại sao Quang Hậu lại cảm ơn mình.
Nếu như Quang Hậu cảm thấy Đông Hằng tài giỏi hơn các bác sĩ khác, anh thật lòng cảm tạ cậu đã đề cao bản thân mà không biết nói gì hơn.
Đông Hằng dặn dò Quang Hậu với tư cách là một bác sĩ phụ trách đối với người nhà bệnh nhân: “Vết thương do bỏng của ông Trương mặc dù không quá nặng đến mức phẫu thuật nhưng vẫn phải đặc biệt cẩn thận, cậu nên chú trọng vết thương của bác Trương vì rất dễ bị nhiễm trùng.
Khoảng gần một tháng có lẽ sẽ hồi phục.”
Quang Hậu chăm chú nghe Đông Hằng nói rồi gật gật đầu, phong thái rất giống người nhà bệnh nhân.
Đông Hằng nhìn lướt qua Quang Hậu liền sực nhớ, người thân của bệnh nhân như cậu cũng chính là bác sĩ: “À mà cậu cũng làm ở khoa cấp cứu mà, cậu là người thân của ông ấy thì càng biết cách để tâm.”
Tuy Anh Khôi đôi lúc có gật đầu nhưng lại không mấy tập trung vào cuộc trò chuyện cùng Đông Hằng và Quang Hậu, Anh Khôi chỉ vô tình chú ý đến người đang nằm trên giường bệnh, dường như từ lúc Anh Khôi bước vào ông Trương cứ luôn nhìn chằm chằm về phía anh, từng cử chỉ tác phong của bản thân đều sẽ được ông đánh giá.
Sau khi Đông Hằng hoàn thành nhiệm vụ dặn dò, Anh Khôi lại tiếp tục nhỏ giọng nói với Quang Hậu: “Cậu với ông ấy thật ra là quan hệ gì?”
Quang Hậu đến gần giường bệnh của ông Trương rồi ngồi lên chiếc ghế duy nhất được đặt sẵn bên cạnh: “Quên mất phải giới thiệu, ông ấy là ba tớ.”
Đến lúc được Quang Hậu giới thiệu thì người trên giường bệnh mới mở lời: “Con có thể gọi bác là bác Trương giống với Đông Hằng.”
Sau khi Đông Hằng nghe được ngữ điệu của ông Trương bỗng tỏ ra ngạc nhiên, rồi Đông Hằng kéo Quang Hậu và Anh Khôi đứng nép sang một bên lén lút trò chuyện.
Đông Hằng kéo Anh Khôi và Quang Hậu đến gần góc khuất phía cửa, nhỏ giọng mở lời: “Tớ mới nghe không nhầm chứ, lão Trương trong truyền thuyết lại chủ động nói chuyện nhẹ nhàng với Anh Khôi như vậy.”
Anh Khôi không hiểu tại sao Đông Hằng lại nhỏ giọng, nhưng đoán chắc cũng phải có lý do nên Đông Hằng mới kiêng dè: “Từ sáng đến giờ những người vào thăm đều gọi ông ấy hai tiếng đại ca.”
Quang Hậu không giống với Đông Hằng và Anh Khôi bật chế độ nhỏ nhẹ, giọng của cậu vẫn cứ tự nhiên như mọi khi: “Ông ấy làm ăn kinh doanh, mặc dù có chút thủ đoạn nhưng tâm tính vẫn tốt, luôn rất quan tâm tớ.
Hai cậu cũng đừng quá lo lắng, ông ấy đang bị thương có thể làm gì được chứ?”
Anh Khôi nhìn Cone đang đứng phía trước mắt một lượt rồi tiếp tục nhỏ giọng: “Nhưng vẫn còn người đứng bên cạnh bác Trương mà.”
Quang Hậu nói với Anh Khôi: “Nếu không được giao việc thì Cone không tự nhiên động tay động chân.”
Đông Hằng xoay người nhìn ra sau thăm dò một chút liền vội quay lại: “Cậu là con trai ông ấy thì nói gì chả được, may ra còn được hưởng khoan hồng.
Tớ đây chỉ có một cái mạng, nếu mà đắc tội không phải sẽ bằng.” Đông Hằng đưa cử chỉ tay hình súng trực tiếp chĩa thẳng vào Quang Hậu.
Quang Hậu nhíu mày vội vã gạt tay Đông Hằng sang hướng khác, có là con trai ruột thì cậu vẫn lo sợ mà ấp úng: “Cậu nghĩ gì vậy hả, ông ấy giống kẻ hở ra là giết người lắm sao?”
Đông Hằng và Anh Khôi lập tức gật đầu.
Ngay từ đầu cuộc trò chuyện giữa ba người đã khiến ông Trương cố nhịn cười, mỗi lần cơ thể ông cử động mạnh sẽ nhói lên đau đớn, chưa kể đến khi cười thì bộ phận nào cũng run lên.
Ông Trương đặt tay lên bụng xoa vài cái trấn an, ông chủ động nói vài câu để bản thân không phải cười nữa: “Không cần phải sợ, bác cũng không ăn thịt mấy đứa.
Lúc nào các con có khó khăn chuyện tiền bạc cứ đến tìm bác.”
Anh Khôi ngạc nhiên sáng mắt, anh nghe đến nơi đâu có tài nguyên ban phát đều sẽ cảm thấy đó là vinh hạnh bản thân may mắn có được: “Lại có chuyện tốt như vậy?”
Quang Hậu thở dài, cậu không muốn Anh Khôi kịp vui vẻ rồi thất vọng, mau chóng dập tắt suy nghĩ ngày càng đi xa của anh: “Ông ấy cho vay nặng lãi.”
Nụ cười của Anh Khôi thoáng chốc trở nên gượng gạo rồi dần biến mất, mong rằng câu nói vừa rồi của anh không ai nhớ đến.
Ông Trương chờ đợi Cone đưa tấm danh thiếp của công ty ông cho Anh Khôi rồi cười nhẹ: “Công ty đầu tư tài chính chưa chắc là cho vay nặng lãi, ba chưa từng làm gì đến mức phạm pháp mà.”
Quang Hậu nhìn ông Trương nói: “Đúng rồi đúng rồi, một chút nữa mới phải.”
Anh Khôi và Đông Hằng nhìn nhau, cũng coi như có chút hiểu ý muốn cùng đối phương tìm biện pháp lãng tránh.
Anh Khôi nói với Đông Hằng: “Ca bỏng cấp ba hôm qua sao rồi, chúng ta ra ngoài bàn chứ?”
Đông Hằng tỏ vẻ bận rộn vội đồng ý: “Được được, trước sau cũng liên quan đến khoa phẫu thuật.”
Đông Hằng và Anh Khôi cười gượng gạo chào ông Trương rồi cứ thế nhanh chóng đi mất, Quang Hậu không nhìn cũng hiểu, hai người họ sợ ở đây thêm giây nữa sẽ càng có nguy cơ gặp chuyện, bảo toàn tính mạng là trên hết.
Ông Trương thấy Đông Hằng và Anh Khôi cuối cùng đã rời đi thì cũng bảo Cone ra ngoài, ông muốn nói với Quang Hậu chút chuyện riêng.
Quang Hậu sau khi tiễn Cone ra ngoài có dặn dò Cone đi mua chút đồ ăn, tranh thủ lúc cậu còn bên cạnh ông Trương thì có thể nghỉ ngơi một lát.
Ông Trương không vòng vo, tranh thủ chút ít thời gian của Quang Hậu hỏi chuyện: “Đứa nhỏ lúc nãy đứng cạnh con là Anh Khôi à.”
Quang Hậu đóng cánh cửa phòng lại, sau đó cậu tiến lại gần giường bệnh của ông Trương ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, vì đang rảnh tay nên cậu cầm dao gọt cho ông quả táo: “Đúng vậy, sao ba lại để ý chuyện này?”
Mỗi lúc trò chuyện với Quang Hậu, đôi mắt của ông Trương luôn ánh lên ý cười cưng chiều: “Người khiến con quyết tâm học bác sĩ bằng mọi giá mà, sao lại có thể bỏ qua.”
Quang Hậu bĩu môi, việc cậu ngưỡng mộ Anh Khôi có lẽ ông Trương đã sớm biết: “Nghĩ lại thì lúc đó con thật ngu ngốc, không biết tại sao lại vì cậu ấy mà có thể làm đến mức này.”
Ông Trương nhẹ lắc đầu, cả đời của ông không xem trọng quá nhiều người, trong đó có Anh Khôi: “Không phải nhờ cậu ấy con mới có thành tích vượt ngoài mong đợi sao, mọi nỗ lực đến giờ đều không uổng phí.”
Quang Hậu chia quả táo thành nhiều phần bằng nhau đẹp mắt, cậu đặt lên dĩa lần lượt từng miếng táo nhỏ rồi đẩy lại gần ông Trương: “Dù gì cậu ấy cũng không quan tâm đến con, giúp cho con có động lực thôi cũng đã đủ tốt rồi.”
Ông Trương cầm miếng táo trên tay nhìn ngắm một lát: “Thằng bé đã khiến một người lười nhát như con biết cả việc gọt táo.
Hãy suy nghĩ cho thật kĩ, chắc chắn phải có động lực thật lớn mới thay đổi con trai ta nhiều đến vậy.”
Chỉ một câu nói của ông Trương đã đủ khiến Quang Hậu phải suy ngẫm mãi.
Thật sự nếu Anh Khôi cứ mãi chơi trò lạnh lùng sắt đá với Quang Hậu thì cậu có còn động lực để duy trì tình cảm không?
Việc Quang Hậu thầm thích Anh Khôi đến tận bây giờ cũng phải một phần anh đã tác động, bằng không có lẽ hiện tại cậu đã quên anh đi mà đang yêu đương với một người khác.
Quang Hậu không để ông Trương tiếp tục thuyết phục mình, bây giờ Anh Khôi đã có bạn gái, cậu không thể làm gì khác được.
Quang Hậu chú tâm hỏi thăm tình hình ông Trương, đây mới là mục tiêu mà cậu đếm thăm ba mình, vốn dự định đợi khi có cơ hội thì sẽ hỏi Cone nhưng chắc là chẳng còn cần thiết nữa: “Lúc đầu nghe tin con cứ nghĩ ba là người bị thương nặng nhất.”
Ông Trương thở dài, suy cho cùng vụ nổ kia chắc chắn là nhắm vào ông, khi ấy ánh sáng đột ngột lóe lên trước mắt, khắp nơi xung quanh nhà hàng chỉ có vị trí ông ngồi gánh chịu nhiều nhất thương tổn: “Cũng phải cảm ơn mấy người vệ sĩ của ba, đặc biệt là Ctwo lúc nghe tiếng nổ đã liều mình bảo vệ.”
Ngày hôm ấy Ctwo cứ mãi thấp thỏm bất an không biết vì điều gì, linh cảm không tốt lấn át luôn cả lý trí.
Ông Trương đi đâu Ctwo cũng kề cận bám theo bảo vệ, đến cả Cone mới đích thực là vệ sĩ thân cận đành phải chấp nhậnđổi thành vị trí theo dõi từ xa với em trai một ngày, tất nhiên đã thông qua sự đồng ý của ông Trương.
Trước đây ông Trương từng trải qua không ít lần bị trả thù nhưng đều là thủ đoạn vặt vãnh không đáng kể, lần này chắc chắn là một đối thủ mới trong làm ăn mang mưu mô ác độc hơn.
Quang Hậu thắc mắc: “Là thanh toán thù hằn hả ba?”
Ông Trương không biết rõ đành lắc đầu, ông còn chưa suy đoán được là ai, nếu điều tra ngược lại là một trong số đối tác cũ thì ông chẳng nghĩ ra ai có khả năng cả: “Ba cũng không rõ, nhưng nhắm vào ba với thủ đoạn độc ác như vậy, người đó hẳn là ôm hận rất nhiều.”
[Chỉ sợ món nợ lớn là nợ máu, chuyện trả thù phải đợi hết bao nhiêu đời mới có thể quên lãng, cứ mãi bên thù bên oán, lặp đi lặp lại suốt hàng trăm năm.].