Sảnh chính bệnh viện càng lúc càng vơi người đi, dấu hiệu bầu trời bắt đầu chuyển tối.
Quang Hậu vươn vai rồi xoa lại cổ, cậu xoay người khởi động tay chân sau nhiều giờ làm việc, tiếp đến mới sắp xếp đồ vật trên bàn một chút rồi chậm rãi ra về.
Nhìn lại lượng xăng trong xe hiển thị vẫn còn khá nhiều nhưng Quang Hậu cứ mãi chẳng khởi động được, không tiếp tục chần chừ nữa, cậu vẫn là nên gọi người mang xe đi sửa.
Giải quyết xong chuyện chiếc xe thông qua một cuộc điện thoại, Quang Hậu nhìn thời gian hiện trên màn hình dự định gọi thêm một cuộc tìm người chở về, đúng lúc nhìn thấy Anh Khôi đang đi phía trước, cách cậu không xa.
Không hiểu tại sao cùng ở bệnh viện, làm việc cùng một phòng, hai khoa cấp cứu và phẫu thuật lại có liên kết, ấy thế mà cả ngày hôm nay lần gặp mặt đầu tiên của Anh Khôi và Quang Hậu chính là ở bãi đậu xe lúc ra về.
Anh Khôi tiến lại gần bãi đỗ xe, nghe được Quang Hậu nói nguyên nhân cậu vẫn đứng ở đây thì chủ động mở lời “Tớ đưa cậu về, dù sao cũng tiện đường.”
Trời tối rồi cũng không nên gọi điện làm phiền người khác, vậy nên Quang Hậu liền gật đầu đồng ý.
Quang Hậu không ngờ Anh Khôi mua xe rồi, anh không đối xử bạc với bản thân mà tiết kiệm, thẳng tay mua loại xe rất đắt tiền, kể cả cậu cũng chẳng ngờ được.
Trên đường về không khí cứ luôn yên tĩnh, Anh Khôi dường như cảm thấy Quang Hậu ít nhiều không còn sôi nổi như trước đây nữa, anh nói: “Ba cậu sắp xuất viện rồi à.”
Quang Hậu chỉ “ừm” một tiếng, vẫn không nói thêm gì cả.
Anh Khôi tò mò: “Ban đầu nhìn thấy bệnh viện đông đúc, đa số bỗng gọi ông ấy tiếng đại ca, sau đó cậu lại gọi ông ấy là ba.”
Trước đây luôn là Quang Hậu chủ động bắt chuyện, lại không ngờ khi Anh Khôi có cơ hội thì cũng sẽ nói nhiều như bao người.
Quang Hậu không hiểu Anh Khôi đang có ý gì: “Có vấn đề gì sao, chỉ là họ thích xưng hô như thế, ông ấy không làm gì phạm pháp đâu.”
Anh Khôi thoáng cười nhìn Quang Hậu: “Không biết còn tưởng như thế thật đấy.
Nhưng lúc ấy chẳng biết tại sao tớ lại cảm thấy lo lắng, bất an cho cậu.”
Ánh đèn liên tục lướt qua, gió lạnh thổi thẳng vào mặt, Quang Hậu nhìn ra cửa xe né tránh ánh mắt của Anh Khôi, hai bàn tay cậu run rẩy không thể siết chặt.
Nếu bản thân vẫn còn là Quang Hậu trước đây, khi nghe thấy Anh Khôi quan tâm đến bản thân mình thì có lẽ cậu sẽ thích đến cười cả ngày mất.
Cảm nhận khí lạnh thấm vào da thịt giúp Quang Hậu càng thêm tỉnh táo, cậu phải phấn chấn trở lại, khi bên cạnh Anh Khôi không thể mềm lòng.
Quang Hậu cố vứt bỏ tình cảm chỉ sử dụng lý trí, cậu quay sang Anh Khôi nói: “Cậu cứ nghĩ nhiều, ông ấy thương tớ nhất.
Ba tớ rất thương người, từ thiện cũng không ít.
Vả lại ở công ty ba tớ chưa từng cắt giảm nhân viên, còn không giữ được nữa thì tìm việc mới hay mở chi nhánh cho họ làm.
Không phải suốt ngày đánh nhau, giang hồ các kiểu đâu.”
Anh Khôi thì thầm một câu: “Vậy là do tớ nghĩ nhiều sao?” Anh Khôi còn nghĩ rằng bản thân có chút gì đó quan tâm đến Quang Hậu.
Quang Hậu bỗng lên tiếng: “Cùng đi ăn không?”
Anh Khôi nhẹ gật đầu: “Được.”
Dường như không khí sôi nổi trong quán ăn cũng làm người khác thoải mái hơn, Quang Hậu cảm nhận được chút hứng thú liền tìm đề tài cùng Anh Khôi trò chuyện, sẵn tiện đợi món: “Bác sĩ Đông lúc trưa còn chạy đến khoe với tớ, cậu lại phẫu thuật tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều rồi.”
Anh Khôi đặt đôi đũa vừa được lau sạch sẽ đặt lên bát của Quang Hậu, anh cười nói: “Tớ cũng không dám tùy tiện nói gì về bản thân, có thể là ông ấy khoa trương thôi.”
Quang Hậu tò mò hỏi: “Cậu tại sao lại đồng ý cùng bác sĩ Đông làm việc vậy, nghe nói ban đầu cậu đã từ chối lời đề nghị của ông ấy một lần?”
Anh Khôi nghĩ lại: “Là một kiểu tương tự như mưa dầm thấm lâu, lúc trước ông ấy giảng dạy luôn liên tục vẽ các cơ quan bằng phấn, rất đẹp.
Ông ấy vẽ giống thật giúp bài tập thực hành trở nên dễ dàng nên tớ mới biết là do khổ luyện mà thành.
Các thiết bị công nghệ bên cạnh có hoạt động nhưng xem như không ai quan tâm đến, sinh viên xung quanh đều vừa nghe giảng vừa xem thầy vẽ.
Ông ấy còn rất biết cách truyền cảm hứng đến người khác...”
Quang Hậu mãi chăm chú nghe Anh Khôi nói, cùng nhau yên tĩnh ăn uống rồi ra về.
Phải chăng câu chuyện này luôn không có hồi kết, Quang Hậu vẫn có thể nghe mãi được đến khi người kể phát chán mới thôi.
*
Đông Hằng và Quang Hậu vừa kết thúc cuộc nói chuyện với bác sĩ Đông, hai người cùng từ khoa ngoại bước ra.
Quang Hậu quen đường tiện thể đến thăm ông Trương một chút, cậu vẫy tay tạm biệt Đông Hằng rồi rẽ hướng, lúc cậu đi đến cửa phòng bệnh thì đụng mặt một người cũng đang muốn gõ cửa vào trong.
Quang Hậu lên tiếng thắc mắc: “Bác là ai?”
Người đàn ông nói: “Con quên rồi à, bác là bạn của bệnh nhân phòng này.”
Không cảm nhận được ý tốt và chân thành, Quang Hậu dường như thôi thúc bản thân nên ngăn cản liền đưa tay chặng cửa, cậu không muốn người đáng nghi kia bước vào trong: “Bạn ba tôi, không mấy ai tốt cả.”
Người đàn ông biết Quang Hậu không nhớ ra mình bèn nói: “Thì ta chính là người tốt trong số ít đó.”
Cone nghe bên ngoài ồn ào khiến ông Trương tỉnh giấc thì khẩn trương đi mở cửa xem tình hình.
Cone lên tiếng: “Cậu Quang Hậu đến à.” Nói rồi Cone nhìn sang người bên cạnh Quang Hậu gật đầu chào.
Cone để cửa mở rồi xoay người đi ngược lại vào trong phòng bệnh: “Ông chủ, là ông Dương đến thăm.”
Ông Trương lúc này có ngạc nhiên nhưng không thể hiện quá nhiều ra mặt, ông dùng sức chậm rãi ngồi dậy.
Ông Trương chẳng ngờ đối thủ lớn nhất lại là người đầu tiên đến thăm, biết được tin sớm đến như vậy ít nhiều có liên can đến vụ việc.
Cone thao tác nhanh nhẹn điều chỉnh lại giường và gối hỗ trợ ông Trương, vừa đến lúc hoàn thành thì Quang Hậu và ông Dương cũng đã bước vào.
Ông Trương uống chút nước Cone đưa cho mình để điều chỉnh lại giọng nói: “Ông khách sáo rồi, còn đích thân đến thăm.”
Chiếc ghế đơn duy nhất đặt bên cạnh giường được ông Dương ngồi lên, ông Dương cười nói: “Tôi mà bảo mấy đứa đàn em đến đây, mặt mũi nào nhìn người trong giới nữa chứ.”
Cảm giác được Quang Hậu và Cone từ lúc đầu luôn nhìn chăm chăm ông Dương phòng bị, ông Dương nhíu mày bất mãn: “Mặc dù ta là nghi phạm số một trong vụ nổ đó nhưng đâu ai chứng minh được.”
Ông Trương nhìn Quang Hậu và Cone, lắc nhẹ đầu: “Ông đừng hiểu lầm, cũng đâu ai báo án, hẳn là tai nạn thôi.”
Trận hỏa hoạn ở nhà hàng là nổ bom, chắn chắn không thể nào là tai nạn, ông Trương cố ý lảng tránh chính là không muốn nhắc đến nữa.
Ông Dương thuận theo: “Hèn gì vừa rồi đứng bên ngoài tôi không thấy người đứng canh cửa.
Mà ông chỉ cho một người bên cạnh bảo vệ thôi à, phải thật cẩn thận hơn chứ.”
Chuyện trò chuyện cứ thế kéo dài nhưng đều là những câu xã giao thông thường, lát sau lại bàn tiếp chuyện làm ăn, người như Quang Hậu đứng đây vốn không hiểu càng không muốn hiểu, trực tiếp mở lời ra ngoài trước: “Ba trông vẫn ổn, vậy con trở về làm việc vậy.”
Ông Trương gật gật đầu không lên tiếng, xua tay cho Quang Hậu ra ngoài.
Không hiểu tại sao ông Dương cứ nhìn chằm chằm vào Quang Hậu lúc cậu rời khỏi, Quang Hậu cảm giác sắp có chuyện chẳng lành hoặc cũng có thể là do cậu nhìn nhầm rồi.
Phòng làm việc của bác sĩ không quá trống trải, ngoài bàn ghép ở giữa dùng chung cho ba người thì còn có cả kệ sách và bộ ghế ngồi nghỉ.
Ban đầu phòng làm việc của Quang Hậu có đủ ba người gồm Đông Hằng, cậu và một người nữa nhưng bây giờ Anh Khôi đã thay thế chỗ đó.
Thời gian hai năm gắn bó không quá thân thiết, hay cũng có thể do tính chất công việc bận rộn khiến tần suất ba người họ gặp nhau rất ít.
Quang Hậu nhìn thời gian trên điện thoại rồi dùng tốc độ hằng ngày về phòng làm việc, dường như quá sớm để xuất hiện tại bệnh viện ngay lúc này.
Mặc dù làm việc cùng phòng nhưng khi nhìn thấy Anh Khôi xuất hiện, Quang Hậu lại có chút ngạc nhiên: “Cậu đến sớm thế.”
Anh Khôi mãi chăm chú nhìn tấm thiệp mời trên tay, phản ứng đáp lời Quang Hậu có chút chậm: “À, đúng vậy.”
Quang Hậu bước lại vị trí bàn làm việc của mình, cậu ngồi xuống ghế rồi xoay một vòng cho thoải mái.
Lúc Quang Hậu đặt hai tay lên bàn thì nhìn thấy một tấm thiệp đỏ được đặt ngay ngắn ở giữa, nhìn sang bàn của Đông Hằng cũng có.
Quang Hậu không nghĩ ra rốt cuộc là ai kết hôn mà cả ba người đều nhận được thiệp mời, ngoại trừ bác sĩ nội trú và thực tập sinh ra thì hầu hết mọi người đều đã kết hôn, Đông Hằng cũng chỉ mới có dự định.
Nghĩ đến đây Quang Hậu lại thấy đau đầu, chính bản thân vẫn chưa có người yêu thì nghĩ nhiều thế làm gì, trực tiếp mở ra xem là biết.
Quang Hậu mở tấm thiệp đỏ đang cầm trên tay ra, nhìn tên chú rễ được in bên trong có chút quen biết liền ngẫm nghĩ: “Là Dương Bình à, thảo nào ông Dương lại có lòng đến bệnh viện.”
Nói rồi Quang Hậu đưa tầm mắt nhìn sang tên cô dâu, không phải chứ, là An Di.
Chuyện đến nước này Quang Hậu chỉ biết dụi mắt nhìn lại một lần nữa, hai người này rốt cuộc có mối quan hệ gì mà kết hôn chứ?
Không hẳn không có liên quan, Dương Bình và An Di rõ đẹp đôi mà.
Đối với An Di hẳn là Anh Khôi chỉ thích hợp yêu đương, còn việc kết hôn phải kiếm người có tiền như Dương Bình, càng nhiều tiền càng nhanh chóng kết hôn.
Quang Hậu lén nhìn qua Anh Khôi đang tựa đầu lên hai cánh tay nằm thiếp mắt, hướng mặt anh đối diện với cậu nên dễ dàng trông thấy.
Không biết bây giờ cảm giác Anh Khôi như thế nào, anh và An Di chỉ mới chia tay gần đây, tình cảm muốn dứt cũng không thể nhanh đến thế.
[Hoặc là luôn không quên được, hoặc là vốn không có tình cảm.]
Quang Hậu đoán rằng Anh Khôi vẫn chưa ngủ, cậu mở giọng thăm dò: “Cậu.”
Anh Khôi “hửm” một tiếng trả lời, tư thế vẫn không thay đổi, chỉ là anh đã hé mắt ra nhìn cậu.
Quang Hậu nhẹ giọng: “Cậu sẽ tham dự lễ cưới chứ?”
Anh Khôi giữ im lặng trong phút chốc, anh xoay mặt úp xuống bàn khiến cho giọng nói liền trở nên nhỏ lại: “Chắc là sẽ đi.”
Quang Hậu nghe được thì “ừ” rồi gật gật đầu, cậu vươn vai một cái chuẩn bị trạng thái vào làm việc.
Quang Hậu vừa mới chấm đầu bút xuống giấy chưa kịp viết chữ nào thì lại nghe thấy giọng nói của Anh Khôi cất lên: “Vậy cậu có đi không?”
Quang Hậu cười nói, mặc dù Anh Khôi đang không nhìn cậu nhưng trong lúc giao tiếp cậu vẫn nhìn đối phương: “Đi chứ, đi học hỏi kinh nghiệm không được à.“.
truyện teen hay
Anh Khôi ngồi thẳng người lên: “Học hỏi kinh nghiệm?”
Quang Hậu không ưng thái độ này của Anh Khôi liền nhíu mày: “Không được thật à, cậu là đang coi thường tớ?”
Anh Khôi nhất thời không hiểu nhưng lại sợ hai người sẽ cãi nhau liền xua tay: “Không, ý tớ không phải vậy, cậu đừng hiểu lầm.”
Quang Hậu nhẹ giọng, cậu nghĩ rằng bởi vì Anh Khôi vừa chịu đả kích nên mới buộc lòng lỡ lời: “Tớ cũng không trách cậu, chỉ là khi nghe cậu sẽ đi tớ cũng muốn đi.”
Anh Khôi nghe đến đây chẳng hiểu sao lại mềm lòng, không cầu nguyện nhưng vẫn được người khác an ủi chính là nguyện vọng cả đời của anh.
Đối với người khác đó là điều hiển nhiên đời người, đối với Anh Khôi nó quá đỗi xa xỉ.
[Nếu như em và anh cùng đi song song với nhau, chỉ cần em không tùy tiện rẽ ngang, anh sẽ luôn đi tiếp cùng em.
Nếu như trên một đường thẳng anh đi phía sau em, chỉ cần em không đột ngột tăng tốc, anh vẫn có khả năng đuổi kịp.
Nếu như chặng đường phía trước quá khó khăn, em cứ xoay người, sẽ luôn thấy anh ở hậu phương sẵn sàng cùng em đi hướng ngược lại.
Nếu như phải phá vỡ quy tắc của bản thân để đến với nhau, anh sẽ không ngại bước ra ngoài tầm kiểm soát.
Chặng đường tiếp theo anh luôn tự nhủ mình phải thật trân trọng nhưng lại sợ bản thân chính là người bỏ lỡ.
Những điều tương lai anh tưởng tượng ra hay nằm mơ mộng đều sẽ có em trong kế hoạch, nếu như em không ở bên cạnh thì anh phải làm gì với đống kế hoạch tưởng chừng như hạnh phúc đó?].