Biệt Thuyết Ái Nhĩ


Saint khóc không ra tiếng, nước mắt cứ chảy dài đến độ rơi xuống thấm ướt áo Đông Hằng nên anh mới biết mà dừng lại.

Đông Hằng sợ bản thân làm Saint không vui, anh ấp úng: “Em...”
Saint vội bình tĩnh lại, đưa tay lau đi giọt nước mắt ít ỏi: “Anh làm em khóc rồi.”
Đông Hằng luống cuống không biết nên làm gì để tâm trạng Saint tốt lên, trong lúc suy nghĩ thì anh xuống giường lấy khăn giấy cho cậu: “Anh xin lỗi.”
Saint đang khóc mà Đông Hằng cứ muốn làm cậu khó hiểu buồn cười: “Xin lỗi gì chứ?”
Đông Hằng nhẹ giọng: “Anh đã nói rồi, để em khóc là lỗi của anh.”
Câu nói của Đông Hằng khiến Saint nghĩ rất nhiều, để cậu khóc là lỗi của anh, vậy nếu anh buồn lòng vì điều đó thì cậu không được phép thoát tội.

Vậy nên mãi sau này Saint đã luôn cố gắng không khóc, thế thì Đông Hằng không cần bận lòng lo nghĩ.
Saint nhìn đồng hồ để bàn rồi quay lại nhìn Đông Hằng: “Không còn sớm nữa, em phải về rồi.”
Nói xong Saint liền rời giường, lúc đi ngang qua Đông Hằng thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo lui lại: “Hay cứ ở lại đi.”
Saint lắc đầu, nhanh chóng từ chối: “Không làm phiền anh nữa, bữa khác lại gặp.”
Đông Hằng cố nghĩ chuyện gì có thể giữ chân Saint lại, một lúc thôi cũng được: “Vậy còn bữa tối, ăn xong anh sẽ đưa em về.”
Saint nhìn ngắm gương mặt đáng thương của Đông Hằng rồi trong lòng lại không nỡ rời đi, bây giờ cậu không nấu thì có lẽ anh lại phải ăn ở bên ngoài nữa: “Đông Hi vẫn chưa về sao?”
Đông Hằng lắc đầu: “Con bé có bảo qua đêm ở nhà bạn.”
Hiện tại Saint rãnh rỗi không bận việc gì, ngày mai lại không phải đi làm buổi sáng liền nhẹ dạ đồng ý.
Đông Hằng mãn nguyện đứng thẳng người dậy vuốt lại tóc, vươn vai đăng nhập trạng thái làm việc, anh nhìn cử chỉ Saint bỏ áo khoác xuống rồi đi vào bếp, trong lòng không kiềm chế được mà vui vẻ nhoẻn miệng cười.
Cuối cùng cũng dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ xong, Saint vào phòng khách nằm dài trên sô pha xem tivi, khác hoàn toàn dáng vẻ ngoan ngoãn trước mặt ông bà Đông, không cần lời nói khách sáo thì cậu vẫn cứ tự nhiên như ở nhà mình.
Đông Hằng cầm laptop đi lại gần đứng cạnh ghế sôpha thì Saint lập tức rút chân, cậu ngồi ngay ngắn giữa ghế.

Thấy Đông Hằng ngồi sát bên mình, Saint liền nhích người ngồi qua đầu bên kia ghế, cách anh một khoảng trống lớn ở giữa.

Đông Hằng mở laptop ra nhấn nút mở nguồn, cùng lúc nhìn Saint hỏi: “Sao vậy?”
Dường như thứ Saint đang xem trên tivi thật sự rất nhàm chán, cậu cầm điều khiển liên tục chuyển kênh tìm cái khác xem: “Em sợ ảnh hưởng anh làm việc.”
Đông Hằng vỗ vỗ vị trí ngay bên cạnh mình: “Nhưng em ngồi xa quá, thế thì anh sẽ mất tập trung.”
Saint đi đến bên cạnh Đông Hằng cẩn thận ngồi xuống, nhưng anh vẫn cứ không hài lòng mà nhích qua chút nữa, che lấp hết tất cả khoảng trống giữa hai người.
Đông Hằng nói: “Không sao đâu, anh chỉ xem lại vài trường hợp bệnh án ba gửi.”
Ngồi xem tivi một lát rồi Saint chẳng tìm được gì hay ho, cậu tắt tivi đứng dậy, ngáp lớn một cái: “Em tắm trước đây.”
Đông Hằng nhìn theo động tác của Saint, xem ra cậu đã đồng ý ở lại như ý muốn ban đầu của anh: “Được rồi.”
Âm thanh từ tivi biến mất làm Đông Hằng tập trung hơn, trạng thái của anh càng thêm nghiêm túc nhìn vào màn hình laptop.

Dạo gần đây cuộc thi đấu thể thao toàn quốc vừa kết thúc có không ít bệnh nhân là vận động viên, đủ loại bệnh tình và chấn thương cần tìm cách chữa trị tối ưu, hiệu quả.

Cho dù Đông Hằng là bác sĩ mổ phụ thì cũng phải xem tài liệu thật kĩ, có khi lại giúp ích, góp chút sức lực cho bác sĩ Đông và Anh Khôi.
Saint tắm xong trở lại thì đi xuống tầng trệt tìm Đông Hằng, cậu mặc một bộ đồ ngủ màu trắng viền xanh dương, chiếc quần che mất cả đôi chân dài bết đất.

Saint cầm khăn lông nhỏ tùy tiện lau lại đuôi tóc ướt, bước từng bước lại chỗ Đông Hằng làm việc: “Vẫn chưa xong nữa à, anh không cần cố quá, làm không nổi nữa em sẽ nuôi anh.”
Đông Hằng bật cười gật đầu, anh nhìn Saint buồn ngủ đến độ mắt híp suýt nữa là nhắm lại.

Bộ đồ ngủ Saint đang mặc trông luộm thuộm như trẻ con: “Quần dài quá à.”
Saint nói: “Có một chút, cũng có chút rộng, lúc nãy còn định không mặc.”
Đông Hằng dừng thao tác trên tay, quay lại nhìn Saint: “Vậy thì không cần mặc nữa.”
Saint nằm dài lên sô pha cười nhếch mép, cậu hướng chân của mình lại Đông Hằng: “Không thích.”
Đông Hằng nhẹ giọng: “Nhưng cũng không được, không mặc sẽ dễ cảm lạnh.”
Đông Hằng nói xong câu này thì không nghe Saint hồi đáp nữa, lúc anh nhìn qua thì thấy cậu đã nhắm mắt lại: “Lạnh không, anh đi lấy gì đắp.” Giọng điệu Đông Hằng rất nhỏ nhẹ, vừa để thăm dò Saint ngủ chưa, vừa có ý hỏi.

Saint lắc đầu nhưng không có ý định mở mắt, hai bàn chân của cậu duỗi thẳng áp sát vào người Đông Hằng.
Đông Hằng kéo chiếc áo đang mặc trên người ôm lấy chân Saint, đặt hai bàn chân của cậu ở phía eo mình.

Sau đó Đông Hằng lại tập trung làm việc, anh cũng đã sớm buồn ngủ.
Cảm nhận được hơi ấm dần lan tỏa, đôi mắt của Saint vẫn đang nhắm vờ ngủ nhưng lại trộm cười một cái, chính là những lúc ấm áp thế này mới cảm thấy có người yêu thật hữu dụng.

Một lúc sau Đông Hằng gập laptop lại, anh tháo mắt kính ra, ma sát hai tay với nhau tạo độ ấm rồi đặt lên đôi mắt nhắm lại.

Khoảng chừng hai mươi phút sau Đông Hằng mở mắt, dường như cảm giác chẳng ổn hơn được bao nhiêu, anh chồm người định lấy chai thuốc nhỏ mắt trên bàn mới cảm nhận được sức nặng đè lên đôi chân.

Đông Hằng lúc này nhớ ra hai bàn chân của Saint vẫn còn đang đặt trên đùi mình.
Đông Hằng nhỏ mắt cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, anh xem thời gian điểm trên đồng hồ rồi quay lại nhìn Saint.

Lúc Đông Hằng rút chân Saint ra, dường như cậu cảm nhận được luồng khí lạnh nên khẽ nhíu mày, hẳn đã thức giấc.
Đông Hằng không bận tâm được nhiều liền đi đến đưa hai tay luồng qua lưng Saint, mặt hai người khi ấy vô tình áp sát với nhau.

Đông Hằng dường như là muốn ôm Saint lên, nhìn thấy cậu phản ứng nên nhỏ giọng: “Lên giường rồi ngủ tiếp.”
Saint nghe được rồi cũng đưa hai tay vòng qua cổ Đông Hằng, giúp anh thuận thế nhấc cậu lên, còn cảm giác nhẹ tênh không khiến anh tốn nhiều sức.

Saint bây giờ như một con gấu trúc, bám víu được cành cây nào sẽ ở đó mãi không nỡ buông ra.
Lên đến phòng Đông Hằng liền đặt Saint xuống giường, rồi anh đi đóng cửa sổ khóa chặt lại.

Căn phòng của Đông Hằng không có gió lạnh đi qua liền trở nên ấm áp, anh xoay lại cổ thư giãn một chút liền chuẩn bị quần áo đi tắm rửa.

Vừa tắm xong thì Đông Hằng nghe bên ngoài có tiếng động đồ vật rơi vỡ, anh vội vàng mặc đồ ngủ vào rồi chạy ra đến.

Rõ ràng lúc Đông Hằng chạy ra Saint vẫn còn đứng được, vừa nhìn thấy anh cậu liền vội ngồi lên giường.

Saint biết là lỗi của mình, chỉ còn tìm đường thoát bằng cách giảm án: “Em không cố ý đâu.”
Chỉ là hộp trang trí đầu giường bị rơi Saint đã sợ phải gánh tội, nhưng Đông Hằng nghe ra được tiếng động vừa rồi dường như không đơn giản chỉ là rơi đồ: “Có bị thương không, sao em lại xuống giường?”
Saint lắc đầu: “Lúc nãy té rất nhẹ, không bị gì cả, may là không phải là làm rơi cốc nước.”
Đông Hằng nhìn qua tủ đầu giường thấy bình nước ở trên đó đã cạn, trong tay Saint còn đang cầm cốc nước rỗng: “Anh đi thay nước, em cứ ở yên đấy.”
Uống nước xong thì Saint cũng ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Sáng hôm sau Đông Hằng nghe được tiếng chuông báo thức thì đưa tay tắt ngay, anh tiếp tục quay lại ôm Saint rồi nhắm mắt lại.
Không lâu sau Saint cũng mở mắt ra, cậu cảm nhận được Đông Hằng đang vuốt tóc mình liền hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Đông Hằng quay lưng lại nhìn đồng hồ: “Mới hơn bảy giờ.”
Saint nghe được thì giật bắn người ngồi dậy: “Em về đây.”
Đông Hằng nói: “Không phải chiều em mới đi làm à.”
Saint mở tủ ra lấy tìm quần áo ngày hôm trước của mình: “Nhỡ lát có ai trong nhà anh về thì em biết phải phản ứng thế nào chứ?”
Đông Hằng cười nói: “Không cần phải ngại.”
Saint lẩm bẩm: “Ngại gì chứ?” Miệng nói không ngại nhưng tay Saint lại thao tác rất nhanh: “Anh cũng mau dậy đi xuống đóng cửa này.”
Đông Hằng bất mãn, anh miễn cưỡng ngồi dậy.
Hai người ra đến cửa Đông Hằng liền kéo tay Saint lại: “Không ở lại ăn sáng thật à.”
Saint vỗ vỗ tay bàn tay Đông Hằng đang bám áo mình, kéo buông ra: “Không cần đâu.” Nói dứt câu liền vội vàng thay giày chạy về.

Đông Hằng đóng cửa nhà lại nghiêng đầu nghĩ ngợi, có phải anh đang làm chuyện sai trái gì chăng, không hiểu tại sao Saint cứ lén lút như vụng trộm không bằng.
Vừa mới đóng cửa chưa kịp mở ti vi xem thì Đông Hằng lại nghe tiếng gõ cửa, ban đầu còn tưởng nghe nhầm, sau khi nhìn thấy Saint xuất hiện thì anh không biết là cậu đã bỏ quên vật gì: “Em tìm đồ à?”
Saint vừa thở dốc vừa nói với Đông Hằng: “Những lời anh nói hôm qua, là thật đúng không?”
Đông Hằng nghiêng đầu khó hiểu: “Chuyện gì, việc cầu hôn à.”
Saint “Ừm” một tiếng rồi còn gật đầu khẳng định, ánh mắt nhìn Đông Hằng tràn ngập sự mong đợi.
Đông Hằng nghĩ lại việc hôm qua bản thân đã nói rất rõ ràng, biểu hiện của Saint bây giờ không biết là phản ứng chậm hay do cậu thật sự không dám chắc chắn: “Có thể giả được sao?”
Saint dứt khoác mỉm cười, như đã nghe được đáp án thật sự mong muốn.
Đông Hằng từ từ tiến lại gần ôm Saint vào lòng nói tiếp: “Mặc dù anh không thể biết trước được kết quả sau này nhưng anh biết điều bản thân làm bây giờ là đúng.”
[Tôi không biết cảm giác trái tim đập cuồng nhệt bởi tình yêu sét đánh, không biết được tâm trạng thổn thức vì yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi chỉ biết tình cảm mưa dầm thấm lâu, chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi ngày anh ngỏ lời.]
[Em cho anh xem một loại tình cảm thiêng liêng, anh chỉ cần đáp lại bằng nụ cười.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui