Quang Hậu sợ rằng chuyện tai nạn ồn ào khiến ông Trương để tâm nên đã tự mình đến thăm ông.
Lúc đến phòng bệnh của ông Trương thì cậu nhìn thấy Cone đang mở cửa cho ba mình ra ngoài.
Quang Hậu vội chạy lại gần hỏi chuyện: “Ba định đi đâu vậy?”
Đúng như dự đoán của Quang Hậu, ong Trương đã nói: “Hồi chiều nghe tiếng xe cấp cứu đặc biệt nhiều, tình hình thế nào rồi?”
Quang Hậu phân vân không biết mở lời thế nào, cố ý lảng tránh nói tình hình cụ thể: “Là tai nạn giao thông.”
Ông Trương gật đầu rồi xoay người hướng về cửa phòng bệnh đi thẳng, sau đó ông ngoắc tay muốn ra hiệu cho Quang Hậu và Cone cùng theo ông vào trong: “Không phải chuyện của chúng ta.”
Ông Trương đi một mạch lại giường bệnh rồi nằm lên, tùy tiện cầm điều khiển bật tivi xem một lát.
Trạng thái của Cone cũng rất tự nhiên thoải mái, không quan trọng tiểu tiết mà nằm thẳng trên sô pha, dù gì đối với Quang Hậu một chút phòng bị cũng không cần phải có.
Quang Hậu nhìn ông Trương thản nhiên lại không nỡ nói ra tình hình trước mắt, nhưng ông Trương lại khác, ông đoán chắc rằng đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra, nếu không thì con trai cũng chẳng tự nhiên đến thăm ông rồi cứ mãi giữ im lặng.
Một người mang tuổi đời không còn nhỏ, kinh nghiệm trên thương trường cũng không phải dạng đùa, người dám đụng đến ông Trương vẫn bị giới hạn bởi con số nhỏ, vừa vặn có thể đếm trên đầu ngón tay, khi nhìn ánh mắt Quang Hậu đối với mình khác thường thì ông liền biết ngay rằng cậu chắc chắn có tâm sự.
Ông Trương nhìn Quang Hậu không đành lòng thở dài, càng lớn lên con trai ông càng có nhiều việc lo nghĩ, cứ thế muốn bảo vệ ông sẽ phải che giấu nhiều chuyện lâu dài, sợ rằng nếu mãi che giấu sẽ phát sinh ra chuyện không đáng có: “Cứ nói đi, vết thương của ba đã khỏi hẳn rồi, không cần phải lo lắng ba sẽ kích động.”
Quang Hậu nghĩ đi nghĩ lại rồi mềm lòng, nếu ông Trương muốn biết thì cậu chẳng có khả năng giấu diếm.
Quang Hậu đành nói: “Khải Tuấn cũng có mặt trong vụ tai nạn vừa rồi, bị thương khá nặng.”
Nhìn thấy ông Trương khẽ nhíu mày đột ngột ngồi dậy, Quang Hậu nhạy bén nhận ra thao tác ông vội vàng định rời giường nên nhanh chóng ngăn lại, biết rằng ba mình không như lời nói mà thật sự đã kích động: “Bây giờ ba cũng không thể thăm cậu ấy, cứ đợi một thời gian đã.”
Lúc Cone nhìn thấy ông Trương ngồi dậy thì theo phản xạ cũng lập tức làm theo, trong lòng ngẫm lại mơ hồ nhớ một chuyện quan trọng, sau đó Cone thốt ra một câu: “Ông chủ, thật ra trên đường đi mua đồ ăn trưa tôi có đi ngang qua phòng cấp cứu...”
Sau khi tập trung lắng nghe Cone kể hết câu chuyện thì ông Trương và Quang Hậu liền ngạc nhiên.
Ông Trương tức giận mở giọng trách mắng: “Bà ta đánh Đông Hi chính là đánh Đông Hằng, đánh Đông Hằng khác nào đánh người bạn thân như Quang Hậu, đánh con trai ta chính là không nể mặt ta.”
Quang Hậu không hiểu tại sao ông Trương lại có thể tìm ra mọi cách hận thù như thế, hà cớ gì luôn gánh vác trách nhiệm lên bản thân mình: “Nhưng ba có thể làm gì bà ấy được chứ?”
Ông Trương nhìn Quang Hậu, tỏ vẻ Quang Hậu đã quá xem thường mình: “Dù gì cũng tận mắt nhìn Đông Hi trưởng thành, con bé cũng chính là con gái của lão già Trương này.”
Quang Hậu thở dài: “Ba đâu đánh phụ nữ đâu đúng chứ?”
Ông Trương bình thản gật đầu: “Thường thì là vậy, dù gì đối thủ của ta cũng không có phụ nữ, cứ cho bà ta là ngoại lệ đi.”
Quang Hậu lại thở dài cái nữa: “Vậy thì ba có thể làm gì bà ấy được đâu.”
Cone đột ngột nói chen vào: “Ông ấy có súng.”
Ông Trương nhếch mép, hài lòng nói với Cone: “Đệ ta nói chỉ có chuẩn, cho bà ta ăn một phát là sẽ bớt tính nóng đi.”
Cone thuận miệng “Ông chủ cứ để tôi dọn dẹp xử lý mọi chuyện sau khi xong xuôi.”
Ông Trương gật gật đầu: “Mặc dù không đánh được bà ta nhưng ba có súng.
Bà ta dám đánh, ta dám pằng.”
Quang Hậu không dám nói chuyện tiếp với ông Trương và Cone, sợ rằng hai người họ bàn bạc lâu thêm chút nữa sẽ thật sự có án mạng.
*
Quang Hậu cùng Cone sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị cho ông Trương xuất viện.
Trong lúc bận rộn thì điện thoại Quang Hậu có tiếng thông báo, gương mặt cậu rất ngạc nhiên khi mở xem tin nhắn.
Quang Hậu không nhịn được vui vẻ nhìn điện thoại, cậu quyết định gọi lại một cuộc điện thoại cho Đông Hằng, thật sự nghe được chính miệng anh thông báo chuyện tốt lành.
*
Đông Hằng vừa chuẩn đoán bệnh tình cho vài bệnh nhân xong, dùng tốc độ thường ngày trở về phòng làm việc.
Dù chỉ mới sáng sớm nhưng Đông Hằng lại không tránh khỏi sự mệt mỏi, cứ giữ trạng thái thế này mãi thì chắc chắn anh sẽ không trụ được thêm bao lâu nữa.
Đông Hằng mở điện thoại, đọc qua một loạt dòng tin nhắn từ Saint rồi gọi điện cho cậu: “Em đi chưa?”
Saint ở đầu dây bên kia trả lời: “Em vẫn còn ở bếp, sao vậy?”
Thời gian Saint gửi tin nhắn đến khi Đông Hằng gọi lại đã trải qua gần một tiếng đồng hồ, anh sợ rằng cậu đã nấu xong bữa trưa như đã nhắn tin: “Nếu tiện thì em nấu nhiều chút, Đông Hi dạo này không ăn gì cả, con bé rất thích đồ ăn ngon, ăn bữa trưa của em sẽ làm nó thoải mái hơn.”
Đông Hằng nhắc đến việc an ủi Đông Hi cũng không quên khen ngợi Saint, trùng hợp trong sự quan tâm của anh có cậu xuất hiện khiến không khí trở nên vui vẻ.
Saint mang trạng thái tốt làm bữa trưa sẽ đặt tình cảm vào lúc nấu ăn nhiều hơn, phần ăn nấu cho Đông Hi cũng sẽ tự nhiên ngon hơn phần vừa rồi nấu trước cho Đông Hằng một chút.
Ban đầu Saint biết chuyện xảy ra với Khải Tuấn thông qua truyền thông và sau đó là lời kể của Đông Hằng, cậu cảm thấy đau xót cho Đông Hi.
Mặc dù Saint đã chuẩn bị xong cả nhưng vẫn nán lại bếp nấu thêm cho Đông Hi một phần, cô luôn đối tốt với mọi người nên cậu muốn học theo làm gương: “Chuyện nhỏ mà.”
Đông Hằng ngồi ở sảnh chính bệnh viện đợi Saint đến, nhìn thấy cậu bước vào anh liền đi lại gần.
Saint không chỉ đem cơm mà còn xách theo rất nhiều đồ ăn vặt, toàn là những thứ Đông Hi ưa thích.
Saint nghĩ không biết có phải là Đông Hằng sợ cậu bị lạc đường không: “Anh sao không nghỉ ngơi mà ngồi ở đây đợi.”
Đông Hằng cầm đồ ăn giúp Saint, cùng nhau đi về phòng: “Đói quá, không chịu được.”
Saint cũng lẽo đẽo theo sau Đông Hằng, thừa biết anh đã làm bác sĩ biết bao nhiêu năm rồi, chút đói này sao có thể lấy làm lý do được.
Đông Hằng dừng lại trước cửa phòng nghỉ dặn dò Saint: “Nếu có thể thì em an ủi con bé một chút.”
Cả ba người đang ngồi ăn thì Đông Hằng có việc phải ra ngoài, trước lúc đi anh và Saint còn nhìn nhau nhẹ gật đầu, muốn cho đối phương an tâm rời đi cũng như ở lại.
Đông Hi nhất quyết duy trì im lặng, cô bé hoạt bát, vui vẻ của ngày trước dường như không phải người ngồi trước mặt Saint lúc này.
Saint nhẹ giọng: “Đông Hi giận anh sao, không muốn nói chuyện với anh nữa à, hay là anh nấu không ngon?”
Trước đây Đông Hi luôn muốn nói rất nhiều tâm sự với gia đình, muốn mọi người được biết bản thân cũng có lúc đau buồn tủi thân, xấu hổ hèn nhát, nhưng cô hiểu chuyện không muốn làm phiềm người khác.
Tự cảm thấy có thể gánh vác được nỗi lo âu của bản thân cho riêng mình, Đông Hi không muốn bày tỏ rồi chia sẻ nỗi đau cho người khác, biết rằng khi cô đau khổ thì người nhà sẽ không an lòng.
Đông Hi không có can đảm bày tỏ, nếu vì thế mà ba cô mất tập trung vào công việc, mẹ cô thức trắng hằng đêm lo nghĩ, anh hai ngày ngày tình cách an ủi vỗ về, Đông Hi không chịu đựng được.
Đang ăn thì vô tình để mắt đến vết thương trên tay, trong lòng Đông Hi không thoải mái muốn tìm người tâm sự, cô nhìn Saint, tháo gỡ hoàn toàn phòng bị: “Nếu lúc đó không phải do em cãi nhau với Khải Tuấn, anh ấy cũng sẽ không mất tập trung.”
Saint chống tay lên bàn thể hiện rõ tư thế chờ đợi, sẵn sàng nghe Đông Hi trút tâm sự: “Sao lại cãi nhau?”
Nhận ra giọt nước rơi lên phần cơm đang ăn dang dở, Đông Hi vội dùng tay gạt đi nước mắt: “Anh ấy mặc người phụ nữ khác hôn bản thân mình.”
Saint cũng không biết phải khuyên thế nào, nếu đổi lại là cậu thì có lẽ cậu cũng sẽ cãi nhau một trận lớn: “Sao em và cậu ấy lại quen nhau?”
Đông Hi nói: “Anh ấy vốn là bạn thân của anh hai, với em còn là thanh mai trúc mã.
Vào một ngày đi học năm cấp ba, em bị một tên biến thái chụp trộm lúc từ trường học về nhà.
Khải Tuấn cũng ở trên xe buýt nên nhìn thấy tình cảnh em khó xử, anh ấy giành lấy điện thoại tên đó đưa em xóa ảnh rồi kéo em đi chơi an ủi, như thế thôi.
Có lẽ là ngay từ ngày hôm ấy, em đã phát hiện ra tình cảm của bản thân.”
Saint chăm chú lắng nghe Đông Hi nói, rồi đôi lúc cậu nhẹ gật đầu biểu hiện vẫn đang chú ý lắng nghe: “Vậy lí do mà em giận có thể lấy tình cảm bao năm qua bù đắp không?”
Đông Hi ủ rũ, cô hối hận rồi, hiện tại giây phút nào cô cũng đều tự trách bản thân: “Em biết lúc đó Khải Tuấn giật mình không kịp phản ứng đẩy cô ta ra, nhưng mà.”
Từ hướng đối diện Saint đi nửa vòng qua ngồi cạnh Đông Hi: “Nhưng cứ không kiểm soát được bản thân mà trách cậu ấy.”
Đông Hi nhỏ giọng: “Quả thật thì anh ấy đã làm cho em rất nhiều điều, em lại cứ ngu ngốc giở trò trẻ con mà không chịu suy nghĩ.”
Đông Hằng vội vã chạy đến mở nhanh cửa căn phòng Saint và Đông Hi đang nghỉ ngơi ra.
Cách cửa vừa đập vào tường thì Đông Hằng đưa tay đè lên ngăn cho nó không bật trở lại, mỗi từ anh nói ra đều gấp gáp: “Khải Tuấn tỉnh rồi.”.