Bữa cơm Đông Hi đang ăn dang dỡ cứ bị mặc kệ mà buông đũa xuống, cô nhanh chân chạy đi, dùng hết sức lực còn lại duy trì tốc độ nhanh nhất có thể.
Đông Hi muốn gặp mặt Khải Tuấn, xin lỗi anh thật nhiều lần, cầu xin anh tha thứ cho cô.
Đông Hằng định chạy theo sau Đông Hi thì bị Saint nắm tay áo lại: “Vậy em về trước, Khải Tuấn tỉnh lại chắc con bé không sao nữa rồi.”
Đông Hằng do mừng rỡ đến kích động liền vui vẻ hôn nhanh lên trán Saint một cái, trạng thái của anh so với nửa tiếng trước hoàn toàn thay đổi, trở nên phấn khích rất nhiều: “Tạm biệt.”
Saint sững người sau hành động của Đông Hằng rồi nhìn anh vội vàng chạy đi, cả người cậu cứng đờ.
Ở bệnh viện mà Đông Hằng lại làm thế này, Saint xoay người vòng quanh nhìn lên trên trần hành lang thật sự có camera.
Không có chuyện gì lớn nhưng Saint lại tự cảm thấy ngại, cậu vội trở vào phòng dọn dẹp lại đồ mang the.
Ông bà Huỳnh cũng đang ở trong phòng bệnh của Khải Tuấn nên mặc dù đã đến nơi, Đông Hi vẫn e dè không dám tiến thêm chút nào nữa, cô cứ đứng bất động ở cửa.
Đông Hằng chạy đến phòng bệnh của Khải Tuấn nhìn thấy Đông Hi đứng nấp sau bức tường.
Cửa phòng bệnh không đóng nên Đông Hằng cũng dễ dàng nhìn thấy ông bà Huỳnh đang hiện diện bên trong, anh lại gần Đông Hi đặt tay chạm vào lưng cô: “Đừng sợ, anh hai ở đây.”
Đông Hằng nhìn Đông Hi rồi nhìn qua Khải Tuấn xem như đã trao nhận, tự dặn lòng mình nên yên tâm mới bước ra ngoài đứng sau cánh cửa.
Có Đông Hằng làm hậu phương vững chắc nên Đông Hi mới chịu bước từng bước chậm rãi đi vào, nhìn thấy trên người Khải Tuấn đầy những vết thương, cô không chịu được đứng tại chỗ khóc nấc lên.
Khải Tuấn không chịu đựng được việc nhìn Đông Hi khóc, không chỉ vết thương trên người mà đến tim anh cũng bắt đầu cảm thấy đau nhói từng cơn.
Khải Tuấn dùng chút sức lực ít ỏi của mình nâng được cánh tay lên một chút, bàn tay anh không ngừng run rẩy đưa về hướng Đông Hi.
Đông Hi không dám lại gần, sợ chạm vào bất kì đâu cũng sẽ khiến Khải Tuấn thêm phần đau đớn, nhưng Khải Tuấn không đợi được, anh bất lực hạ cánh tay xuống, giọng khàn khàn: “Lại đây.”
Giọng Khải Tuấn rất nhỏ, trong căn phòng yên tĩnh có người thứ ba còn khiến Đông Hi thêm phần căng thẳng lo sợ.
Đông Hi ngoan ngoãn đi lại nắm lấy bàn tay của Khải Tuấn, nước mắt không tự chủ được cứ mãi rơi xuống.
Bà Huỳnh nghiêm giọng: “Thế là đủ rồi, đông người quá ảnh hưởng thằng bé nghỉ ngơi.”
Đông Hi bất giác thả lỏng bàn tay nhưng Khải Tuấn dùng sức cố cử động siết lại, anh muốn nói không được buông ra nhưng lại không nổi nữa.
Đến nước này Khải Tuấn lại cảm thấy bản thân thật sự vô dụng, chút sức lực ít ỏi cũng không còn thì làm sao bảo vệ được Đông Hi.
Lúc tình hình trở nên khó xử thì Cone mở cửa ra đi vào, nép sang một bên cho ông Trương xuất hiện, Quang Hậu cũng đi theo sau.
Đúng lúc nghe bà Huỳnh châm chọc Đông Hi, ông Trương vội vàng bênh vực: “Đông người thì sao, ai cũng rất quan tâm thằng bé Khải Tuấn.”
Bà Huỳnh liếc mắt, lại thêm một người làm bà chán ghét: “Ông đến đây làm gì?”
Ông Trương bật cười, ông không nhìn sang bà Huỳnh, chỉ để mắt về phía Khải Tuấn và Đông Hi: “Đông Hi giống như con gái tôi thì đương nhiên tôi đến thăm con rể rồi.”
Bà Huỳnh không hài lòng: “Ai cho ông nói chuyện bậy bạ ở đây, ai nhận cô ta là con dâu chứ?”
Ánh mắt bà Huỳnh sắc bén đủ biến thành dao, nhưng ông Trương nhìn qua không chút phản ứng.
Ông Trương tiến lại gần, bà Huỳnh lại lùi một bước: “Tôi đâu mượn bà nhận, tôi cứ tùy tiện như thế đấy, thì làm sao?
Ông Trương nhìn Khải Tuấn từ trên xuống, lắc đầu thở dài: “Sao lại ra thế này.”
Ông bảo Cone lại gần mình rồi vỗ vỗ vai Cone, ông cất giấu ánh mắt muốn giết người khi nhìn bà Huỳnh đi, nở nụ cười thân thiện với Khải Tuấn: “Ta xuất viện rồi, để Cone cạnh con vậy, nhìn cao to thô ráp vậy thôi chứ rất biết chăm sóc người khác nha.”
Khải Tuấn nhìn rồi lắc đầu: “Con chỉ muốn ở cạnh Đông Hi.”
Ông Trương liếc nhìn bà Huỳnh cố ý lớn tiếng: “Ây da, con bé còn phải đi học mà, vả lại để con bé một mình gặp loại người xấu ta không yên tâm.”
Khải Tuấn không hiểu sao bác Trương hôm nay cứ mở miệng ra là châm chọc bà Huỳnh.
Ngay cả Khải Tuấn đang nằm mệt mỏi trên giường bệnh, đôi mắt chỉ hé mở còn nhìn ra: “Dì ấy làm sao ạ?”
Ông Trương không trả lời Khải Tuấn, ông lại gần chạm tay vào đầu Đông Hi, rồi di chuyển bàn tay xuống chạm vào má cô: “Còn đau không?”
Đông Hi lắc đầu: “Không đau nữa đâu bác.”
Ông Trương buồn bã nhìn đứa trẻ hoạt bát của ngày trước bây giờ thay đổi thật nhiều.
Ông Trương đang rất cố nhịn, nếu không đã trực tiếp bảo Cone bẻ gãy tay bà Huỳnh: “Không cần sợ, từ nhỏ cả ba nhà luôn xem con là đứa con gái duy nhất, mất đi một nhà cũng không sao.
Có bác Trương ở đây không ai được bắt nạt Đông Hi cả.”
Ông Trương cũng không nán lại lâu, lát sau liền cùng Quang Hậu chào hỏi rồi ra ngoài, hai người dự định đến thăm Ctwo xong thì mới ra về.
Dạo gần đây liên tiếp những người quen biết lần lượt gặp tai nạn, ông Trương mãi không an tâm nên để lại Cone, dù gì con trai với nhau tiện bề chăm sóc hơn.
Cone được giao trọng trách chăm sóc bảo vệ, nhưng Cone thích vượt qua nhiệm vụ làm điều ông Trương chắc chắn thêm phần hài lòng.
Cone cứ đứng đấy nhìn chằm chằm ông bà Huỳnh, không kiêng nể mở lời, chính là câu nói tương tự mà bà Huỳnh đã thốt ra: “Đông người quá ảnh hưởng đến cậu Khải Tuấn nghỉ ngơi.”
Ông Huỳnh thở dài, kéo bà Huỳnh ra ngoài, hai người họ nán ở đây lâu cũng không thể làm gì hơn.
Cone cũng theo sau ông bà Huỳnh đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho Khải Tuấn và Đông Hi ở bên trong.
Khải Tuấn luôn chỉ quan sát tình hình mà không phản ứng, đợi đến lúc Cone hoàn toàn đóng cửa lại anh mới nhỏ giọng nói với Đông Hi: “Còn giận không?”
Đông Hi dứt khoát lắc đầu, cứ nắm lấy cánh tay của Khải Tuấn.
Khải Tuấn đưa tay còn lại lên ôm mặt Đông Hi: “Em bị thương ở đây sao, dì anh làm gì em à.”
Đông Hi nói: “Chuyện đã qua rồi.”
Khải Tuấn biết bà Huỳnh chắc chắn đã làm gì đó, rõ ràng lúc nhỏ dì anh rất thương Đông Hi, đến nỗi mỗi lần chỉ còn một mình cô ở nhà thì đều sẽ chạy qua nhà Khải Tuấn để dì trông coi cùng chơi đùa, nhưng hai người họ bây giờ đến gặp mặt cũng trở nên thật khó khăn.
Đến giờ mỗi lần bà Huỳnh nghe nhắc đến Đông Hi, nếu bà không tỏ ra vẻ mặt chán ghét thì đều là trách mắng, lăng mạ.
Khải Tuấn nghe Đông Hi liên tục thút thít thì an ủi, anh mỉm cười, cố trở về dáng hình vô ưu vô lo: “Được rồi, cũng không phải là em bị, khóc cái gì chứ?”
Đến lúc Đông Hằng trở về phòng nghỉ thì nhìn thấy Saint chỉ mới bước ra: “Đợi một chút anh đưa em về.”
Saint nhìn đồng hồ đeo tay, khẳng định cậu không nhớ nhầm thời gian trôi qua: “Anh về sớm vậy.”
Đông Hằng gật đầu: “Không sao đâu, anh ở đó cũng chỉ trở nên dư thừa thôi.”
Saint thắc mắc: “Ý em cũng không hẳn như vậy, giờ này vẫn chưa hết ca trực sáng mà.”
Đông Hằng mỉm cười, điều tốt lành đến khiến mọi thứ xung quanh anh tự nhiên đều khiến bản thân cảm thấy thật vui vẻ: “Anh trực ca tối qua chứ không phải sáng nay.
Anh chỉ ở lại trông Đông Hi thêm một chút thôi.”
Trên đường về, Saint đang ngồi trong xe bỗng quay sang hỏi Đông Hằng một câu, có vẻ đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới dám mở lời: “Đông Hi với Khải Tuấn tuổi cách nhau khá xa, nhưng do khá được cưng chiều nên mâu thuẫn mới giải quyết nhanh chăng?”
Đông Hằng chỉ “hửm” một tiếng, vốn không hiểu ý Saint muốn nói là gì.
Saint nói: “Thì là lúc ở bệnh viện em có nói với con bé vài chuyện lúc nhỏ.”
Đông Hằng không ngại chia sẻ, để Saint hiểu thêm về gia đình anh cũng tốt: “Lúc trước nhà anh, Quang Hậu, Khải Tuấn rất thân nhau.
Lúc đó chỉ duy nhất nhà anh có con gái, gia đình Quang Hậu và Khải Tuấn chỉ sinh con một nên mọi người cũng khá thương yêu Đông Hi.
Ba mẹ anh không thường xuyên ở nhà, mẹ Quang Hậu mất sớm rồi nên thường bà Huỳnh cũng chính là vợ sau của ba Khải Tuấn sẽ giúp trông nom.”
Saint vẫn chăm chú lắng nghe, Đông Hằng vô tình đưa mắt nhìn qua cậu thì thấy cậu rất tập trung: “Em có hứng thú vậy sao?”
Saint lẩm bẩm: “Em chỉ muốn hiểu con bé thêm chút gì thì hay chút đó, thế mới biết cách an ủi.”
Đông Hằng nói tiếp: “Đông Hi được cả ba nhà yêu thương đến nỗi đôi lúc ba người bọn anh còn thấy ghen tị.”
Saint bật cười: “Tên cuồng em gái như anh mà cũng ghen tị với Đông Hi?”
Đông Hằng lắc đầu: “Em không hiểu đâu, cả ba người bọn anh đều là tên cuồng em gái.
Bác Trương rất thương Đông Hi nên từ nhỏ Quang Hậu cũng giống anh, xem Đông Hi như em gái.
Nhưng Khải Tuấn lại rất khác, cách cư xử đối với con bé cũng rất khác.”
Saint mỉm cười bày gương mặt mong đợi chờ Đông Hằng kể phần kế tiếp.
Giọng điệu Đông Hằng bỗng trở nên khác đi, có lẽ những câu tiếp theo sẽ chẳng như Saint chờ mong nữa: “Không hiểu sao có một ngày bà Huỳnh trở nên khác lạ, càng ngày càng khó chịu với Đông Hi.
Anh đoán là có khi bà ấy không sinh được con cho ông Huỳnh nên trút giận lên Đông Hi.
Bề ngoài luôn tỏ vẻ yêu thương Khải Tuấn, nhưng không ai cảm nhận được chút tình yêu nào từ người phụ nữ đó.”
Saint ngạc nhiên: “Nhưng tại sao lại trút giận lên Đông Hi, con bé cũng chẳng làm gì mà.”
Đông Hằng nói: “Thật ra bà ấy từng mang thai, lần xảy thai năm đó sau khi xuất viện bà ấy đột nhiên trách mắng Đông Hi, đổ lỗi do con bé rất nhiều, ba nhà cãi nhau một trận lớn.
Anh không nói rõ được nhưng Đông Hi lúc nhỏ không nghịch ngợm, con bé thường chỉ ngồi lủi thủi một mình chứ không như con trai tụi anh chạy phá lung tung, vậy thì làm sao gây chuyện lớn vậy được? Sợ rằng bà Huỳnh nhìn thấy tất cả sự yêu thương đều đổ dồn vào Đông Hi nên tỏ ra đố kị.
Bà ấy không hiểu được rằng trên đời này không có ai mãi hạnh phúc cả.”
Gương mặt Saint buồn bã, cảm thấy Đông Hi cũng giống như bản thân lúc nhỏ, không chơi với ai được “Ừm.”
Đông Hằng buông một tay đang lái ra nắm lấy tay Saint: “Vẫn còn may, Khải Tuấn với Quang Hậu hay tìm trò trêu chọc Đông Hi, dần dần con bé cũng vơi đi chuyện năm đó.
Nhưng may mắn nhất là không vì được bà Huỳnh chăm sóc mà Khải Tuấn có hiềm khích với gia đình anh.”
Saint nhỏ giọng: “Chuyện thành ra như vậy là may mắn sao?”
[Tình cảm của hai người chính là dần dần nuôi dưỡng mà thành.
Việc phá hủy tình cảm giữa hai người cũng không phải ngày một hay ngày hai là giải quyết được.].