Trạng thái trong lúc lái xe của Mr.
Tùng cực kỳ không tốt, anh vẫn mang gương mặt khó chịu chạy nhanh trên con đường đông đúc, nhưng trong lòng lại vô cùng cô quạnh trống rỗng.
Mr.
Tùng muốn đưa tay đến màn hình chiếu trong xe bật một bài hát đỡ cho việc phải nghĩ nhiều, anh lại không ngờ vô tình nhìn thấy chiếc chìa khóa nhà của thư kí Hân vừa rồi bị quăng ở khúc gấp cửa kính, nó vẫn còn nguyên đó.
Càng nghĩ càng phát hoảng, Mr.
Tùng nhanh chóng lái xe đi hướng ngược lại, đạp mạnh chân ga tăng tốc.
Rốt cuộc Mr.
Tùng đã phạm phải chuyện ngu ngốc gì đây chứ, chăn vẫn còn đặt trong xe, lúc bồng thư kí Hân ra ngoài anh quên mất phải mang giày cho cô, ngay cả chìa khóa nhà bản thân cũng mang đi mất.
Ngay chính bây giờ, Mr.
Tùng mới biết người đáng trách nhất là mình, người đáng hận nhất cũng chính là bản thân mình.
Khi đến nhà thư kí Hân, Mr.
Tùng nhanh chóng rời khỏi xe rồi chạy đến trước cửa nhà, anh quỳ xuống ôm chặt cô vào lòng.
Cơ thể thư kí Hân rất lạnh, chỗ nào cũng lạnh, ngay cả giọt nước mắt ít ỏi rơi xuống lúc cô nhìn anh rời đi cũng đã khô cứng lại.
Cơ thể Mr.
Tùng đang ngồi quỳ bỗng nhiên run rẩy, cảm nhận được da mặt thư kí Hân khi tựa lên cổ anh rất lạnh, hơi thở mỏng manh đang thở chậm.
Mr.
Tùng liên tục nói lời xin lỗi với thư kí Hân, anh nói đến cổ họng đau rát, cảm thấy cho dù nói đến cả đời này cũng không đủ bù đắp hết tất cả.
Chẳng biết cho đến bao giờ Mr.
Tùng mới nhận ra, trên đời này ngoại trừ thư kí Hân thì không có ai nguyện vì anh mà làm tất cả.
Cho dù Thư kí Hân cảm thấy bất lực thế nào cũng cố gắng đáp lại Mr.
Tùng, hai tay cô dùng lực bám vào lưng anh, tham lam chiếm lấy một phần ấm áp.
Mr.
Tùng buông lỏng thân người nhìn xuống đôi chân trần của thư kí Hân, trong lòng anh không tránh khỏi nổi lên chua xót.
Mặc dù biết rằng câu nói của bản thân chỉ là dư thừa nhưng Mr.
Tùng vẫn ủ rũ hỏi: “Đau không, em có lạnh không?”
Trong lúc chìm trong bóng tối mịt mù không có lấy tia hy vọng, thư kí Hân cũng chẳng biết cảm giác của bản thân ngay bây giờ còn chân thật không, có thể là lạnh đến mức không thấy đau, cũng có thể là đau lòng đến mức không cảm nhận được gì nữa.
Thư kí Hân nhẹ ôm Mr.
Tùng trở lại, dường như cô vẫn chưa cảm nhận được đủ ấm áp.
Thứ sưởi ấm thư kí Hân bây giờ chỉ có người trước mặt, cô cố gắng níu lấy Mr.
Tùng từng chút từng chút một: “Lạnh.”
Mr.
Tùng liên tục run người vì vừa lo lắng cho thư kí Hân vừa hận chính bản thân mình, chỉ nghe một chữ cũng đủ khiến nhói lên trong lòng anh một trận đau xót.
Lại một lần nữa Mr.
Tùng từ bỏ cơ hội quý giá được ở bên cạnh thư kí Hân, anh tự trách bản thân không biết trân trọng những điều hiện có, vậy trước đây nằng nặc đòi kết hôn có ý nghĩa gì.
Mr.
Tùng thuận thế ôm chặt thư kí Hân, một tay anh đưa lên vuốt tóc cô, tay còn lại vỗ đều lên tấm lưng an ủi: “Em muốn đến sống cùng anh không, nhà anh rất ấm áp, Gâu Đần đang chờ ở nhà cũng rất thích em.”
Cảm thấy quá mệt mỏi, Thư kí Hân chậm rãi nhắm đôi mắt lại, miệng vẫn không chịu thốt ra lời nào.
Mũi của thư kí Hân vừa vặn chạm vào vai Mr.
Tùng, cố gắng thở đều đặn trở lại.
Mr.
Tùng không nghe được đáp án từ thư kí Hân đành nhẹ đẩy cô ra, rồi anh dúi chìa khóa vào bàn tay cô.
Nhìn thư kí Hân một lúc đến ngây ngốc ngẩng người, lần đầu tiên Mr.
Tùng chứng kiến dáng vẻ cô yếu ớt đến vậy: “Em không đi cùng anh thì cũng phải mau chóng trở vào nhà, lạnh chết đi mất, anh cũng phải về rồi.”
Thư kí Hân nhỏ giọng: “Anh thật sự có từng yêu em không?”
Mr.
Tùng cúi đầu, anh cố nén nước mắt tránh bật khóc: “Xin lỗi, anh đã làm em mất đi cảm giác an toàn, có phải anh ngu ngốc vô dụng lắm không.”
Thư kí Hân cảm nhận được Mr.
Tùng một lần nữa buông lỏng người, cô lập tức cảm thấy trống rỗng: “Em có nói là không đi cùng anh à, chỉ cần anh hỏi ý kiến em trước là được.
Không phải kết hôn chính là ràng buộc hai người lại với nhau sao, cũng chính là lúc ý kiến của riêng anh không thể quyết định tất cả mọi chuyện về anh được nữa.”
Sau khi được chấp thuận, Mr.
Tùng mang tâm trạng vui vẻ đón thư kí Hân về nhà mình.
Mr.
Tùng cho xe dừng lại, anh nhìn sang ghế phụ bên cạnh đã thấy thư kí Hân sớm ngủ say.
Đồng hồ hiện tại cũng đã điểm hơn mười một giờ tối, Mr.
Tùng thật không nỡ đánh thức thư kí Hân dậy.
Thư kí Hân có uống chút rượu nên khi phơi ngoài trời rét có thể chịu đựng được tốt hơn một chút, nhưng cảm giác với tình trạng cơ thể không giống nhau, Mr.
Tùng sợ rằng cô sẽ trở bệnh.
Mr.
Tùng ở bên cạnh thư kí Hân trông cô ngủ cả đêm, dù sao anh cũng không yên tâm mà chợp mắt nổi.
Đến lúc thư kí Hân tỉnh dậy đã là sáng sớm của ngày hôm sau, cô theo thói quen thường ngày, uể oải ngồi dậy dụi mắt cho tỉnh ngủ nhưng cơ thể lại kháng cự, cứ thế muốn lười biếng nằm xuống ngủ một lần nữa.
Cả người thư kí Hân ngồi bật dậy, dường như đã phát hiện ra chiếc giường hôm nay nằm ngủ êm ái khác thường, không gian xung quanh cũng chẳng phải phòng mình.
Đầu óc thư kí Hân choáng váng, cô đưa tay xoa thái dương, cố lục lại kí ức mơ hồ còn sót lại ngày hôm trước.
Cánh cửa phòng chậm rãi mở ra nhưng thư kí Hân chẳng nhìn thấy ai bước vào, bỗng có một con chó Golden Retriever to lớn nhào đến đè lên cơ thể khiến cô ngiêng người ra sau, suýt nữa thì ngã nằm.
Mr.
Tùng sau đó mới đi vào, anh nhẹ mỉm cười nhìn da vẻ thư kí Hân vẫn còn hồng hào khỏe mạnh: “Nhớ nó không?”
Thư kí Hân ôm Golden vào người, động tác rất tự nhiên vuốt ve nó: “Không phải anh đưa qua nhà bác Nguyên rồi à, anh đã bảo không có thời gian chăm Golden mà.”
Mr.
Tùng đến gần ngồi bên cạnh thư kí Hân: “Em đến đây rồi, sẽ có thời gian thôi.”
Thư kí Hân nói: “Chúng ta làm việc cùng nhau mà, nếu anh ở công ty thì em cũng sẽ không thể chăm sóc nó được.”
Ánh mắt Mr.
Tùng khi ở nhà rất ôn hòa, anh lại nở nụ cười hiếm thấy: “Nếu em chê bận thì cứ để anh nuôi em.”
Thư kí Hân giả vờ không nghe thấy lời Mr.
Tùng vừa nói, cô cứ tiếp tục đưa tay vuốt ve Golden.
Thư kí Hân cố ý làm lơ câu nói của Mr.
Tùng không khiến anh khó chịu, ngược lại anh còn cho cô một tập tài liệu vốn đã mang từ lúc bước vào phòng.
Sau khi thư kí Hân mở phong bì giấy ra xem liền mở to mắt: “Đây là cổ phần của RUBY mà, cho em?”
Mr.
Tùng gật đầu: “Đây là một trong số tài sản ba anh hứa lúc kết hôn sẽ cho con dâu, em đừng ngại.”
Thư kí Hân lắc đầu, cô vội trả lại tập giấy tờ bằng cách cố dúi vào tay Mr.
Tùng: “Em lấy làm gì chứ, em cũng không có hứng thú với việc kinh doanh.”
Mr.
Tùng đưa tay xoa đầu thư kí Hân, anh nhẹ giọng: “Em cứ xem đây là sính lễ đi, hôn lễ không tổ chức nhưng cũng phải cho có cảm giác chứ.”
Vẻ mặt thư kí Hân trở nên ủ rũ, nếu cô nhận sính lễ lớn như cổ phần thì sẽ cảm thấy bản thân không xứng với sự kỳ vọng của ông Nguyên: “Anh biết hoàn cảnh gia đình em mà, em đã từ mặt ba rồi, ngay cả của hồi môn mẹ cho em chưa biết nó là gì cũng đã không cánh mà bay.”
Mr.
Tùng nhẹ giọng: “Đây là ba anh cho con dâu nên em cứ bình thản nhận lấy, cũng không cần của hồi môn.
Ba anh nói nếu em không nhận thì ông ấy sẽ ghi vào di chúc.
Dù gì đó cũng là cổ phần công ty của ba em, em nhận lấy là đúng rồi.”
Thư kí Hân cũng rất muốn biết tại sao ông Nguyên lại cho cô toàn bộ cổ phần bản thân ông sở hữu trong RUBY, mặc dù cô biết trước giờ ông đầu tư vào rất nhiều công ty nên đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với cô nó vẫn quá đỗi lớn lao.
Nếu chỉ đơn giản là muốn đầu tư thì ông Nguyên không nhất thiết phải mua nhiều cổ phần đến thế, lại còn nhất thiết phải là RUBY: “Là trùng hợp thôi à.”
Mr.
Tùng nhẹ lắc đầu: “Là ba anh cố ý mua cho con dâu tương lai.”
Thư kí Hân ngạc nhiên: “Nhưng chắc gì em đã kết hôn với anh đâu?”
Mr.
Tùng ngã người nằm dài lên giường: “Ông ấy chấm em lâu rồi.”
Thư kí Hân đẩy Golden đi không ôm nữa, cho nó thoải mái chạy nhảy trong phòng.
Trong lúc nói ra thắc mắc, thư kí Hân luôn thầm cầu nguyện Mr.
Tùng sẽ cho cô một câu trả lời có thể khiến cô vui vẻ: “Là do ông ấy muốn nên anh mới kết hôn với em sao?”
Mr.
Tùng chỉ trả lời một chữ: “Không.”
Chỉ một chữ không của Mr.
Tùng xóa tan biết bao hoài nghi mà thư kí Hân luôn nghĩ ngợi trong quãng thời gian trước đây, cô cứ luôn nghĩ bản thân là sự lựa chọn ngẫu nhiên giữa hàng vạn người.
Đoạn tình cảm mập mờ không rõ lúc trước bị câu trả lời của Mr.
Tùng cuốn đi mất, chỉ để lại tình yêu vô bờ của anh dành cho thư kí Hân, nếu đã trao nhau tấm lòng đối đãi chân thật thì sao cô còn phải dè chừng.
Mr.
Tùng không nghĩ nhiều được như thư kí Hân, anh thản nhiên nói tiếp: “Em đừng cho Gâu Đần ăn nhiều quá, thời gian ở với ba nó ú đến nỗi sắp phát phì rồi.”
Nhà Mr.
Tùng cái gì cũng vừa phải, chỉ mỗi con chó Golden này là béo ú.
[Nhiều người nói với anh rằng phải cố gắng sống là vì hạnh phúc của riêng mình, nhưng hạnh phúc của anh chính là được ở bên cạnh em.
Nếu được bên cạnh em có phải anh sẽ được hưởng thêm phần hạnh phúc của em không, em cũng sẽ cảm nhận được anh hạnh phúc đến thế nào.
Chúng ta sẽ vì bản thân và vì đối phương mà sống thật vui vẻ, được hưởng hạnh phúc nhân đôi.].