Ông Hà Cảnh dúi vào tay Saint một tấm thẻ rồi nói với cậu: “Con cầm lấy cái thẻ này mua chiếc nhẫn qua cầu hôn cậu bác sĩ kia, ba không thể để con chịu thiệt mà gả cho cậu ta được.”
Saint nhìn ông Hà Cảnh nhẹ giọng: “Ba à, Đông Hằng đã cầu hôn con rồi.”
*
Thật sự không hồi hộp.
Thật sự không hồi hộp.
Đôi tay Đông Hằng liên tục run rẩy, anh cúi người, đan mười ngón tay lại rồi siết chặt cố trấn an bản thân giảm bớt căng thẳng, mồ hôi lạnh sau gáy từng giọt chảy xuống.
Mơ hồ đứng một hồi không chú ý xung quanh, mấy đứa trẻ nghịch ngợm chạy phá đến nỗi va vào chân mới khiến Đông Hằng hoàn hồn tập trung lại.
Âm thanh ồn ào nhộn nhịp xuất hiện, dần dần lớn hơn truyền đến tai.
Đông Hằng rút khăn tay trong túi quần ra lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt, thời tiết vốn mát mẻ không chút nóng bức, anh cứ nghĩ bản thân suýt nữa phát bệnh.
Đông Hằng đưa tay chỉnh lại chiếc navy suit đang mặc trên người, lát sau lại khó chịu, tay anh liên tục đưa lên chỉnh lại cổ áo.
Thường ngày đều không phải mặc kiểu quần áo trang trọng thế này, đến giờ Đông Hằng lại không quen, anh tháo cúc áo ngoài xuống, tìm chiếc ghế gần nhất ngồi nghỉ ngơi.
Trong lòng hồi hộp thì cơ thể sẽ không yên, Đông Hằng đứng dậy định rời khỏi đây tìm nơi vắng người thì bị hai lực tác động kéo lại.
Quang Hậu và Anh Khôi đẩy Đông Hằng ngồi vào giữa hai người, liên tục hỏi chuyện.
Anh Khôi đặt tay lên vai Đông Hằng: “Định đi đâu đấy bạn.”
Đông Hằng nhíu mày, dùng đôi mắt u tối nhìn qua Anh Khôi: “Không định đi đâu cả.”
Quang Hậu cũng giống Anh Khôi, đặt tay lên bên vai còn lại của Đông Hằng: “Định tìm Saint chứ gì?”
Đông Hằng đúng là dễ bị nhìn thấu, bất cứ một hành động nhỏ nào cũng đều giúp người khác liên tưởng đến điều dự định làm, hay cũng có thể là do Quang Hậu quá hiểu anh.
Đông Hằng thở ngắn một hơi: “Ngồi đây mãi tớ cảm thấy rất căng thẳng.”
Quang Hậu nói: “Nhưng bây giờ cậu không được đi gặp Saint đâu.”
Đông Hằng thở dài: “Ai bảo cậu thế, cậu không tin điều đó nữa là được.”
Anh Khôi liền nói: “Là tớ.”
Đông Hằng nhìn Anh Khôi, vẻ mặt nghi hoặc: “Phải cậu không đấy Anh Khôi hay ai giả dạng vậy.
Cậu đi nói với tên nhóc Quang Hậu mấy chuyện này làm gì?”
Anh Khôi bật cười đưa tay chụp lấy cú đấm Quang Hậu đưa đến, chậm xíu nữa nắm đấm này sẽ đáp thẳng vào mặt Đông Hằng: “Đừng đánh vào mặt.”
Đông Hằng vội đứng dậy, gượng cười: “Đúng đấy, đặc biệt ngày hôm nay không được đánh vào mặt.”
Quang Hậu hậm hực nhìn Anh Khôi bày tỏ, cậu muốn anh đòi lại công bằng cho mình: “Dựa vào đâu Đông Hằng gọi tớ là nhóc, sinh trước hai tháng thì ghê gớm lắm sao.
Cậu mau bảo cậu ta cút.”
Đông Hằng cùng Anh Khôi nhìn nhau nhịn cười, bây giờ mà lỡ bật cười ra thì bản thân lập tức là người được đưa đi cấp cứu.
Đông Hằng nhanh chân đi chỗ khác, ngồi giữa Anh Khôi và Quang Hậu nếu không bị chọc cho tức cũng sẽ bị hai người họ show ân ái cho no.
Anh Khôi chuyển sang ngồi chỗ Đông Hằng vừa rời đi.
Anh kéo tay Quang Hậu nắm lấy, đan ngón tay của bản thân và cậu với nhau.
Anh Khôi cùng Quang Hậu cùng ngồi cạnh nhau ngắm nhìn buổi lễ: “Hôn lễ tuy không nhiều người nhưng thật sự chi phí đầu tư vào không ít nhỉ.”
Quang Hậu nghiêng đầu nhìn lên phía đối diện cũng chính là nơi làm lễ, hôn lễ ngoài trời luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Cảnh đẹp trước mắt Quang Hậu giống như một hôn lễ trong mơ, vải trắng mỏng đung đưa theo gió, bong bóng nho nhỏ tròn trĩnh cứ theo làn người bước đi lăn qua lăn lại, khắp nơi đều là hoa tươi, đồ ăn bày trí đẹp mắt, hương thơm thoang thoảng chạy đua làn gió mát, uống một ngụm rượu đầy mùi vị của tiền.
[Nắng ấm nhẹ không đủ len lỏi chiếc áo, nhưng xuyên qua được trái tim của người có lòng.]
Anh Khôi nhìn Quang Hậu, chìm đắm trong sự xinh đẹp khiến cậu đáng yêu thêm phần nào: “Sao vậy, thích lễ cưới thế này à?”
Quang Hậu gật đầu: “Có một chút.”
Anh Khôi cười nhẹ, đưa tay xoa đầu Quang Hậu: “Anh có thể cố gắng.”
Quang Hậu cười tươi rồi lắc đầu: “Anh không cần cố gắng, ba thương em nhất, ông ấy sẽ lo cả.”
Nụ cười của Quang Hậu khiến trái tim Anh Khôi mềm ra, suýt nữa hóa lỏng không ngăn cản được lòng mình: “Có là như vậy thì anh cũng phải cố gắng.”
Ông Trương đi đến gần nhìn thấy Anh Khôi và Quang Hậu đang tình cảm thì hắng giọng, ông mở giọng không hài lòng nói với Quang Hậu: “Đã bảo đi cùng ba mà, sao lại chạy đến đây trước rồi.”
Anh Khôi nhìn thấy ông Trương xuất hiện thì nhanh chóng rút bàn tay đang nắm tay Quang Hậu lại.
Quang Hậu đứng dậy, đi đến gần đứng cạnh ông Trương: “Con cũng muốn hôn lễ như thế này, ba thương con nhất đúng không?”
Ông Trương lắc đầu: “Không, mẹ con ta vẫn yêu hơn.
Thật ra con là ta đã nhặt được từ...”
Quang Hậu lúng túng: “Ba này.”
Anh Khôi cũng vội đứng dậy theo Quang Hậu, anh nhìn cậu và ông Trương trò chuyện mà không dám mở miệng.
Anh Khôi nhìn ông Trương cảm nhận được ánh mắt mà ông đối với anh vẫn y như lần gặp mặt đầu tiên, thật đúng dọa người.
Ông Trương đưa tay về phía Anh Khôi, rồi ông nhìn qua Anh Khôi cười nói: “Không định giới thiệu sao?”
Quang Hậu nhìn Anh Khôi rồi quay lại nhìn ông Trương: “Ba cũng đã gặp Anh Khôi ở bệnh viện mà, cần gì phải giới thiệu nữa.”
Đột nhiên ông Trương tự cảm thấy bản thân thật sự có chút gì đó kì lạ, chính là cảm giác mong chờ: “Không phải bạn trai con à, làm ba cứ tưởng.”
Quang Hậu ngạc nhiên: “Ba à, sao ba lại biết.”
Anh Khôi cũng tiến lại gần đứng bên cạnh Quang Hậu, anh nắm chặt lấy bàn tay cậu, nghiêm túc nói với ông Trương: “Chào bác trai.”
Ông Trương bật cười khiến niềm hạnh phúc trên gương mặt lan tỏa, nét nghiêm khắc dọa người của ông cũng nhạt dần: “Đấy, ba nói đúng mà, phải vậy chứ.”
Quang Hậu run người, cậu cứ nghĩ ông Trương sẽ kịch liệt phản đối.
Ông Trương chỉ có duy nhất một người con trai là Quang Hậu, không có cháu nói dõi chắc chắc sẽ đọng lại cuộc đời ông phần nào tiếc nuối.
Có lẽ Quang Hậu không ngờ rằng bởi vì chỉ có đứa con trai duy nhất là cậu nên ông Trương mới càng hết mực cưng chiều, để cho Quang Hậu sống một cuộc đời đối với cậu là hạnh phúc nhất, không để lại chút tiếc nuối như ông và người mẹ đã khuất.
Quang Hậu bước lên nửa bước, cẩn thận dò hỏi ông Trương: “Sao ba lại biết chuyện này?”
Ông Trương cười cười, dùng ngữ khí hằng ngày nói với con trai mà nhẹ giọng đáp Quang Hậu: “Lúc ở bệnh viện đã ngầm đoán ra, ánh mắt con nhìn Anh Khôi không qua mặt ta được.
Vả lại lần trước ba đã vô tình nhìn thấy hai đứa con ở trước cửa nhà, a không tiện nói.”
[Thời khắc được chấp nhận, gia đình vui vẻ đồng thuận thì không gì hạnh phúc bằng.
Như cái cách mà bản thân đã áp dụng, chỉ cần đối phương thật sự yêu thương mình, rồi sẽ có một ngày họ chấp nhận được tất cả.]
Đông Hằng muốn đi đến chỗ phòng chờ tìm Saint, chưa đến nơi thì trùng hợp anh đã nhìn thấy cậu từ ngã rẽ nhà vệ sinh bước ra: “Sao em ở đây?”
Saint tròn mắt nhìn Đông Hằng: “Câu này em hỏi anh mới đúng, em vừa từ nhà vệ sinh ra.”
Sau khi đứng lặng người một hồi, Đông Hằng vội kéo lấy cổ tay Saint, bước chân anh rất nhanh, cậu không bám theo kịp phải tăng tốc trông như đang chạy.
Đông Hằng dự định kéo Saint vào phòng chờ nhưng chưa kịp đến lúc đó đã không nhịn được mà ép cậu vào vách tường gần đấy, hôn lên môi cậu một cái bất ngờ.
Không chịu nổi quá nhiều áp lực đến cùng một lúc, Đông Hẳng cứ thế trút hết lên cái hôn này.
Tình cảnh đến đột ngột thế này Saint chịu đựng không nổi, rất nhanh cậu đã mất hết hơi sức, cả cơ thể dần bất lực.
Nụ hôn kéo dài không lâu, như vừa vụt tới mấy chốc liền kết thúc trong im lặng.
Đông Hằng thở mạnh, anh biết bản thân nóng vội là không tốt: “Xin lỗi.”
Saint lắc đầu tỏ ý cậu không sao, cũng chẳng quá để tâm chuyện vừa rồi: “Anh sao vậy?”
Đông Hằng nhắm mắt lại, anh đặt đầu mình tựa lên vai Saint: “Không sao nữa rồi.”
Saint nói: “Nhưng em có sao rồi, son của em.”
Nghe Saint nhắc đến son thì Đông Hằng liền bặm môi, cảm nhận được chút vị ngọt còn lưu lại: “Em không mang theo à?”
Saint càng nói càng nhẹ giọng, như sợ sẽ bị Đông Hằng mắng vì không chuẩn bị kỹ càng về hôn lễ của hai người: “Lúc ngồi xe từ nhà đến lễ đường đã làm mất, em có nhờ Đông Hi mua giúp cái khác cũng được một khảng thời gian rồi.”
Đông Hằng gật đầu: “Được rồi, em vào phòng nghỉ ngơi đi, anh tìm Đông Hi hỏi xem mua chưa.”
Đông Hằng vươn vai, tay anh đưa lên xoa phần tóc phía sau gáy như vẫn còn căng thẳng.
Đông Hằng đi một vòng tìm Đông Hi thì nhìn thấy cô đang ở bên cạnh Khải Tuấn cười cười nói nói.
Đông Hằng đi lại gần chỗ Đông Hi, anh kéo tay cô giữ khoảng cách với Khải Tuấn rồi nhỏ giọng: “Em mua son cho Saint chưa.”
Đông Hi nghe thấy Đông Hằng nhắc mới nhớ đến, cô vội lục trong túi xách lấy ra một thỏi son HC, đây là loại son khá nổi tiếng trong giới nghệ sĩ với đặc điểm logo của nhãn hiệu in trên vỏ son là mạ vàng: “A, em quên mất, nhưng sao anh biết chuyện này, anh vừa làm gì anh ấy rồi?”
Đông Hằng vội cầm lấy thỏi son một cách dứt khoát, hoàn thoàn không nhập nhằng lưỡng lự, tuy vậy lời anh nói ra lại ngắt quãng: “Có thể làm gì được chứ?”
Đông Hi híp mắt, tỏ vẻ nghi ngờ: “Em biết cả đấy.”
Đông Hằng cốc đầu Đông Hi, anh có linh cảm cô sắp lật bài mình: “Em thì biết gì?”
Đông Hi nhỏ giọng, lảng tránh nói chuyện khác: “Anh không biết đâu, thỏi son DD này đắt lắm đấy, lúc anh Saint nói ra nhãn hiệu thì em suýt ngất luôn.”
Đông Hằng nói: “Anh trả anh trả.”
Vốn dĩ lúc Saint nhờ Đông Hi mua son đã chuyển trước cho Đông Hi một khoảng tiền không nhỏ, số tiền dư ra cũng không ít, còn thêm cả phần hậu đãi.
Tranh thủ cơ hội Đông Hằng ban cho này, Đông Hi trộm cười đưa hai ngón tay lên để trước mặt anh: “Gấp đôi.”
Đông Hằng đẩy Đông Hi qua Khải Tuấn để Khải Tuấn ôm lấy cô: “Cậu trông cho kỹ Đông Hi đi, nhìn chỉ thấy bực thôi.”
Đông Hi bày vẻ khó chịu nhưng cũng chẳng làm gì hơn được, cô vốn chẳng chịu thiệt thòi.
Đông Hằng nói với Khải Tuấn: “Cậu cũng phải chú ý cẩn thận đấy, còn chưa khỏi hẳn mà.”
Khải Tuấn vội vã xua tay sau câu nói của Đông Hằng, mở giọng tự nhiên: “Được rồi, đừng có mà giở bệnh nghề nghiệp ở đây, Đông Hi nói cả ngày hôm qua rồi.
Cả nhà cậu đáng sợ thật đấy, lát nữa gặp bác Đông kiểu gì cũng lại nói thế cho xem.”
Đông Hằng vỗ vai Khải Tuấn: “Quan tâm cậu mà.”
Nói Khải Tuấn trông chừng Đông Hi cũng chính là nhắc nhở cô phải tận tâm theo sát bên cạnh chăm sóc anh cẩn thận.
Sức khỏe của Khải Tuấn vẫn đang trong quá trình hồi phục nên còn rất yếu, phải tận lực dìu anh đi từng bước một.
Mr.
Tùng cùng với thư kí Hân đến khá trễ, gần như sau cùng, tuy vậy tất cả mọi người vẫn nhất quyết đợi cho bằng được hai họ xuất hiện mới tiến hành hôn lễ.
Hôm nay mời ít người mới thể hiện được, những người có mặt tại hôn lễ thật sự rất quan trọng đối với Saint và Đông Hằng.
[Tớ chờ đợi diễn biến quãng thời gian đáng nhớ nhất của đời người, cầu mong những nguyện vọng, lời chúc tốt đẹp dành cho tớ và cậu đều sẽ thực hiện được.]
Đông Hằng đối mặt với Saint cùng nhìn ngắm đối phương, trên môi hai người luôn đặt nụ cười ở đấy.
Saint mặc trên người chiếc gray suit, trông cậu bây giờ mới thực sự giống một cậu thiếu gia.
Quản gia Tuân bước đến trung tâm lễ đường đặt hộp nhẫn xuống, tuy là thứ bé nhỏ nhưng nó chính là vật đắt giá nhất bữa tiệc.
Đôi nhẫn cưới là hàng ông Hà Cảnh cố ý đặt làm riêng cho con trai bảo bối, bên trên khắc chìm tên Đông Hằng, Hà Khôi nhìn đơn giản mà tinh tế, viên kim cương nhỏ xíu được đính chìm bên trong đặt nơi chính diện làm điểm nhấn.
Cánh hoa trải đầy lối đi vào, những lời tuyên thề, lời hẹn ước chỉ có hai người thực hiện được, khoảnh khắc đeo nhẫn, nụ hôn chứng nhận tình yêu đôi lứa, cùng nhau đi đến những ngày tháng yêu đương vô điều kiện.
[Cậu chủ động tiến đến gẫn chỗ tớ trú ngụ, cùng tớ trải qua đủ kiểu cảm giác yêu đương và hận thù.
Cậu khiến tớ khóc rồi tìm cách an ủi hết sức dịu dàng, lại để mặc bản thân cậu đau đớn tột cùng nhưng vẫn tìm cách vỗ về người khác.
Bất giác trái tim cậu đập loạn nhịp rồi âm thầm nhủ với bản thân phải tự mà trấn an.]
[Con đường phía trước không ai chắc chắn được nhưng khoảnh khắc này vẫn có thể mở ra lời thề thiên trường địa cửu, chẳng biết được tương lai ra sao nhưng bây giờ tôi đã yêu em hết lòng hết dạ.].