Thư kí Hân chăm chú làm việc, đống tài liệu trên bàn cứ được mang đến chồng cao gần ngang tầm vai, cô không có vẻ gì mệt mỏi mà còn hăng hái vì đây đều là công việc thường ngày.
Khi đã lập gia đình thì thư kí Hân cảm giác bản thân như con robot hỏng liên tục gặp trục trặc, rất hay quên này quên kia.
Lúc trước được người khác nói là một thư kí hoàn hảo, bây giờ thư kí Hân cảm nhận câu nói đó không đúng chút nào.
Sau khi Mr.
Tùng từ phía phòng làm việc bước ra lập tức đi thẳng đến bàn thư kí, đúng lúc anh nhìn thấy thư kí Hân loay hoay kéo từng ngăn tủ không biết để làm gì.
Theo tác phong làm việc hằng ngày, thư kí Hân nhìn thấy Mr.
Tùng xuất hiện liền nhanh chóng đứng lên chào hỏi.
Mr.
Tùng vội ôm lấy vai thư kí Hân đẩy cô ngồi xuống: “Ngồi đi, em tìm gì à?”
Thư kí Hân cười gượng gạo: “Bút hết mực rồi.”
Mr.
Tùng rút cây bút trên tập tài liệu anh đang cầm đặt lên bàn: “Dùng cái này đi.”
Thư kí Hân vui vẻ gật đầu, cô thắc mắc: “Anh ra đây làm gì, vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa mà nhỉ?”
Mr.
Tùng đi lại gần xoay ghế thư kí Hân hướng ra ngoài, anh nửa ngồi nửa quỳ mở điện thoại cho thư kí Hân xem một bức ảnh: “Em nhìn xem, Saint mới nhận nuôi thằng nhóc này này.”
Thư kí Hân xem tấm ảnh Mr.
Tùng vừa dúi vào tay cô rồi nghiêng đầu: “Vậy à, chúc mừng anh, anh thăng chức làm ông rồi.”
Mr.
Tùng rũ mi mắt nhìn thư kí Hân: “Nhưng, anh còn chưa làm ba nữa.”
Thư kí Hân mỉm cười, cô rảnh rỗi đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc Mr.
Tùng: “Sao mà nhanh thế được.”
Không từ chối tất nhiên là thư kí Hân đồng ý cùng Mr.
Tùng sinh em bé.
Mr.
Tùng không tránh khỏi vui mừng, anh dang đôi tay kéo thư kí Hân nhích lại gần mình rồi vòng qua eo cô, tiếp đến chồm người lại gần ôm chặt.
Khi Mr.
Tùng cảm thấy đủ mới chịu buông thư kí Hân ra đứng dậy, anh bất ngờ nhìn thấy Trân Châu đang đứng cách chỗ anh không xa, ngay phía ngã rẽ đến bàn thư kí.
Mr.
Tùng chỉnh lại áo rồi ngoắc tay bảo Trân Châu tiến vào.
Trân Châu nhanh chóng đi đến gần, cô đặt tệp hồ sơ mang theo lên bàn cho thư kí Hân: “Đây là hồ sơ bộ của phận nhân sự đưa đến ạ.”
Thư kí Hân nở một nụ cười thường ngày: “Được, em thúc giục bộ phận kế hoạch giúp chị.”
Trân Châu nhìn thư kí Hân gật đầu rồi vội quay sang chào Mr.
Tùng, sau đó Trân Châu nhanh chân đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của Mr.
Tùng và thư kí Hân có thể nhìn thấy.
Mr.
Tùng thở dài: “Cứ đà này không ổn rồi, sau này mà mắng nhân viên cũng không còn ai sợ nữa.”
Thư kí Hân nhoẻn miệng cười: “Sao lại không sợ?”
Mr.
Tùng cầm lấy tệp tài liệu Trân Châu vừa đưa đến, anh thuận tay mở ra xem: “Rồi em cũng biết thôi.” Rồi Mr.
Tùng xếp tập tài liệu lại đưa đến trước mặt thư kí Hân: “Cái này anh đem vào luôn.”
Thư kí Hân nói: “Nhưng em chưa kiểm tra mà?”
Mr.
Tùng thản nhiên xoay người đi vào phòng: “Không cần, anh làm luôn vẫn được.”
*
Saint về vừa kịp thời gian nấu bữa tối, cậu vui vẻ bước vào nhà nhìn quanh nhưng chẳng thấy nổi một bóng người.
Đông Hằng đúng lúc ấy cũng trở về, anh đóng cửa lại rồi đứng ngay phía sau lưng Saint thay giày, trên tay còn cầm túi xách đi làm.
Saint nhìn đồng hồ treo tường rồi quay sang nói với Đông Hằng: “Không phải hôm nay anh nghỉ à.”
Đông Hằng nói: “Sẵn có việc đến bệnh viện nên anh mang tài liệu để quên hôm trước về luôn.”
Saint lại gần kéo tay Đông Hằng, còn chú ý quan sát sắc mặt của anh xem có chỗ nào không ổn: “Sao lại vào bệnh viện, anh không khỏe à?”
Đông Hằng nhẹ cười, anh bước vào nhà liền quăng túi xách lên sô pha: “Anh đưa Lưu Minh đến chỗ Gia Hưng kiểm tra.
Thằng bé sẽ ở bệnh viện một đêm, ngày mai anh đi làm sẽ đón thằng bé luôn.”
Saint nói: “Bác sĩ Gia Hưng thích thằng bé nhỉ?”
Đông Hằng nhẹ giọng: “Không hẳn là lí do đó, thằng bé lúc sáng sớm có nói với anh ngủ ở đây không quen.”
Không có Lưu Minh ở nhà thật sự khiến Saint khỏe hơn rất nhiều, đứa nhóc đó dù không quậy phá nhưng vẫn làm cho cậu mang nặng tâm trạng không ổn.
Saint gật đầu rồi “ừm” một tiếng, vậy thì hôm nay cậu chỉ cần làm phần cơm cho hai người ăn.
Đông Hằng vừa rửa tay xong liền tùy tiện cầm trái cà chua lên cắn: “Chỉ ở một đêm xem tâm trạng Lưu Minh có ổn hay không thôi, cũng phải để thằng bé làm quen ở đây.”
Saint đẩy Đông Hằng ra, chỗ anh đứng thật chắn đường đi: “Đừng mãi nói về Lưu Minh nữa, anh mau đi tắm đi.”
Đông Hằng nở nụ cười: “Vậy anh nói về chuyện của chúng ta.”
Hôm nay Đông Hằng không trực ca nhưng cũng phải giải quyết một vài công việc tại nhà, Saint sợ Đông Hằng làm việc đến khuya sẽ đói nên cố ý nấu cho anh một bát mì lót dạ.
Saint đặt khay đựng bát mì lên tủ đầu giường, khi cậu quay mặt lại thì nhìn thấy Đông Hằng đã vì ngồi làm việc mãi mà ngủ quên trên giường.
Ngủ thì thôi vậy, Saint ăn luôn bát mì này vẫn được, cậu vô tình đưa mắt sang laptop được đặt trên người Đông Hằng, nhìn thấy phía trên màn hình đang hiện rõ chữ game over to tướng.
Saint không ngờ một người ngày ngày nghiêm túc như Đông Hằng vẫn có phần trẻ con, cậu không ngờ được anh cũng chơi mấy trò chơi này, lại còn chơi rất gà.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì Saint rời khỏi phòng tắm, cậu vươn vai rồi tiến đến gần cửa sổ nhìn ngắm bầu trời sao.
Lại sắp phải đi ngủ rồi, trong cái ác mộng tuần hoàn lặp đi lặp lại có một người phụ nữ lúc thì cười vui vẻ, lúc thì khóc thảm thiết, có lúc lại dùng ánh mắt đáng sợ nhìn Saint.
Saint rất tò mò về người phụ nữ trong giấc mơ, chẳng biết bà ấy có thật sự liên quan đến kí ức đã mất lúc nhỏ của cậu không.
Khi Saint quay trở lại phòng ngủ đã nhìn thấy Đông Hằng nằm ngay ngắn lên giường, laptop cũng đã được anh cất giữ gọn gàng.
Căn phòng ngủ tối om, lờ mờ nhìn thấy được lối đi nhờ tia sáng ít ỏi của ánh trăng xuyên qua khe rèm cửa.
Saint đóng cửa sổ lại rồi từ từ chậm rãi trèo lên giường, cậu nằm nép sát cạnh giường quay lưng với Đông Hằng để không làm phiền anh, tuy không buồn ngủ nhưng vẫn cố nhắm mắt lại thúc giục bản thân phải lập tức nghỉ ngơi.
Saint nằm được một lát thì Đông Hằng liền luồn tay vòng qua eo cậu.
Đông Hằng mở mắt ra, hơi thở nóng ấm của anh phà lên cổ Saint chút ít nhưng cậu vẫn cảm nhận được rất rõ sự ham muốn.
Cảm nhận được bầu không khí ám muội dần bủa vây căn phòng, Saint hé mắt ra rồi nhỏ giọng: “Anh muốn thử sao?”
Giọng nói của Đông Hằng bỗng chốc trầm lại: “Không phải muốn thử.
Vậy lần này của em có phải là thử không?”
Đông Hằng không tiếp tục trò chuyện với Saint vì câu trả lời của cậu có như thế nào thì kết quả vẫn vậy, chỉ là anh tò mò nên hỏi.
Khoái cảm thiêu đốt mọi thứ, hủy diệt đi chút ít lý trí còn lại, cả hai người đều không thể khống chế nổi bản thân, cơ thể run rẩy đang cố chất vấn dục vọng bên trong.
Nội tâm như có âm thanh, mơ tưởng về chặng đường không lối thoát mà bản thân cứ đâm đầu lao vào, tiếng lòng không ngừng ong ong bên tai ầm ĩ.
Ngón tay của Đông Hằng vuốt nhẹ từ từ luồn qua mái tóc mềm mượt Saint vừa tắm gội, không biết mùi hương trên người cậu xuất phát do tự nhiên hay từ sữa tắm mà cứ nhàn nhạt phản phất.
Khung cảnh động lòng người cứ thế xuất hiện ra, xinh đẹp ngọt ngào nằm ngay trước mắt Đông Hằng.
Ánh mắt của Đông Hằng và Saint dần trở nên sâu thẳm, dường như khi chạm vào điểm tối tăm nhất sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
Ở nơi vực sâu có một cái hố đen thể hiện tình yêu vô bờ bến, lỡ trượt chân rơi vào thì sẽ mãi mãi không thoát ra được.
Việc khiến Saint run rẩy cũng không thể ngăn Đông Hằng làm điều bản thân muốn, lại nghĩ rằng cậu không muốn anh dừng lại mà tiếp tục phát huy.
Tiếng giọng nói ngày càng trầm xuống, thân thể bị kích thích đến độ phát hỏa, quấn quýt triền miên một đêm.
[Hai người đều đợi câu trả lời nhưng tự bản thân lại không muốn hỏi.
Yêu tôi không?]
Chưa kịp mở mắt Saint đã nhíu mày lại, buổi sáng hôm nay thật khác, không thể chầm chậm ngắm bình minh như thường ngày.
Sau khi thức dậy cảm thấy cả người sạch sẽ lại khiến Saint thêm phần thoải mái.
Hôm qua vì mệt mỏi mà Saint ngủ quên mất, nghỉ ngơi một đêm đến sáng sớm cũng không giúp đọng lại chút sức lực nào.
Toàn thân Saint như bị nghiền nát đau nhức đến mức chẳng muốn di chuyển dù chỉ một chút.
Không nhìn thấy Đông Hằng nằm bên cạnh nên Saint đoán chắc là hôm nay anh phải chuẩn bị đi làm sớm.
Saint vội rời giường để kịp chuẩn bị bữa sáng cho Đông Hằng, đôi chân của cậu bị mất sức không chịu nổi sức nặng cơ thể nên bất ngờ ngã xuống giường, hai đầu gối đập thẳng xuống sàn nhà lại dồn thêm đau đớn.
Nghe bên ngoài phòng tắm có tiếng động, Đông Hằng nhanh chóng khoác lại đồ ngủ rồi bước ra.
Nhìn thấy Saint đang ngồi bệt trên sàn thì Đông Hằng liền nhanh chân chạy lại gần ôm cậu ngồi trở lại giường.
Đông Hằng biểu hiện lo lắng mở giọng quan tâm: “Sao lại không cẩn thận thế này.”
Hai bàn tay của Saint bám lên vai Đông Hằng chống đỡ, cậu nhíu chặt mày lại, khó khăn duỗi thẳng chân kiểm tra: “Không sao, vẫn chưa quen phòng thôi.”
Thao tác Đông Hằng hấp tấp tìm thuốc ngoài da bôi cho Saint, xong cả rồi thì anh mới an tâm thở dài một hơi nhìn cậu: “Được rồi, còn đau ở đâu không?”
Saint cong chân lên cao, thổi thổi đầu gối: “Không còn nữa, anh kịp ăn sáng không?”
Đông Hằng đứng dậy trở lại phòng tắm lấy đồ: “Không cần đâu, lát rảnh thì anh tự mua ăn.”
Saint mới vừa “ừm” một tiếng thì Đông Hằng đã đi đến đứng ngay bên cạnh cậu, anh nhẹ giọng: “Cần anh đỡ vào không?”
Saint lắc đầu, thật sự té đau nhưng vết thương cậu bị không đến mức khiến Đông Hằng phải bận tâm lo lắng ra mặt thế này: “Ngồi được một chút đã hết đau rồi, em chỉ trượt chân thôi mà.”
Đông Hằng rũ mắt, có lẽ anh đã nhận ra Saint đang ngại ngùng và không muốn anh quá chú ý đến việc tại sao cậu bị thương: “Em vụng về thật đấy? Vậy anh đi làm đây.”
Đông Hằng ngừng một lát, anh đi lấy một tuýp thuốc bôi giảm đau rát đặt lên tủ đầu giường cho Saint rồi mới nói tiếp: “Buổi chiều anh sẽ đón Lưu Minh về.
Còn nữa, hôm nay là sinh nhật con trai nên em nấu nhiều món một chút.
Nếu không biết chọn quà gì thì cứ điện thoại bảo anh.”
Đông Hằng lấy túi đi làm, anh vừa chuẩn bị tài liệu sắp xếp theo thứ tự bỏ vào vừa nói: “Nếu không được nữa thì chúng ta dẫn Lưu Minh trực tiếp đi mua, con trai đó không quá kén chọn đâu.
Một thời gian nữa thân thiết nó sẽ quấn lấy em cho mà xem, đến lúc đó em đừng có mà than phiền.”
Saint ngồi cười cười chăm chú nghe Đông Hằng luyên thuyên.
Đông Hằng thật ra dáng một người ba, anh khiến Saint có thêm động lực, càng cố gắng chăm sóc chu đáo cho Lưu Minh để con trai có cuộc sống tràn đầy niềm vui như cậu.
Đông Hằng chuẩn bị xong tài liệu thì quay sang nhìn Saint, thấy cậu đang cười vui vẻ anh cũng mỉm cười theo trong vô thức, bất giác cảm thấy hạnh phúc đong đầy rồi tràn ra.
Đông Hằng nhìn Saint bật cười: “Sao vậy?”
Saint lắc đầu rất mạnh nhưng vẫn cười tươi, cậu quyết định đứng dậy đi vệ sinh cá nhân sau đó mau chóng xuống nhà dọn dẹp, bữa trưa cho Đông Hằng mang theo cũng phải làm cho thật ngon.
Đông Hằng nhìn đồng hồ, trước lúc ra ngoài có nói với Saint một câu: “Cần anh đưa đi làm không?”
Saint nhẹ lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, em không quen đi làm sớm.”
Đông Hằng lại lén nhìn đồng hồ một lần nữa: “Anh vốn không quen việc đón sinh nhật nên em không cần để tâm, lo cho con trai là được.”
[Sẽ không thể biết anh yêu tôi nhiều thế nào nếu tôi không được ở bên cạnh anh mãi đến sau này.]
[Hạnh phúc không tự nhiên mà có được, bây giờ hạnh phúc của tôi đã vượt qua mức bản thân đòi hỏi.].