Từ ngày về nhà đến hiện tại, mặc dù sắc mặt của thư kí Hân đã khá lên nhưng cô vẫn cứ trầm mặc ít nói.
Thư kí Hân cứ mãi như vậy Mr.
Tùng càng lo lắng hơn, ít nhất cô cũng phải tâm sự với anh để cùng nhau tìm cách giải quyết.
Hầu như từ lúc mang thai đến bây giờ thư kí Hân không phải đi làm, cô nghe Saint bảo vị thư kí mới kia mặc dù rất tốt nhưng vẫn cứ liên tục mắc lỗi nhỏ nhặt, sau đó lại bị Mr.
Tùng mắng một trận như mọi khi.
Mr.
Tùng khi mắng người sẽ không để lại cho đối phương chút mặt mũi nào, vị thư kí mới kia cũng sắp bị ép đến nghỉ việc.
Đến lúc thư kí Hân bị sảy thai thì Mr.
Tùng càng ít đến công ty, nhân viên trong công ty có phần đỡ gò bó nhưng thật lòng ai nấy đều rất lo lắng cho thư kí Hân.
Việc sảy thai không ai lường trước được nhưng ít ra vẫn còn cơ hội, thư kí Hân sợ rằng không thể làm mẹ thêm một lần nào nữa.
Thư kí Hân ngồi trên giường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài gió rất to, đối với người muốn yên tĩnh thì tiếng lá cây xào xạc nghe có chút ồn ào.
Tư thế ngồi đờ người của thư kí Hân từ lúc ở bệnh viện đến tận bây giờ không hề thay đổi, bóng lưng cô vẫn u uất lạnh lẽo.
Mr.
Tùng lại gần giường, anh ngồi bên cạnh cùng thư kí Hân ngắm cảnh mặt trời lặn.
Mr.
Tùng mở lời: “Em muốn làm việc lại không, anh không uống nổi cà phê thư kí mới pha nữa rồi?”
Thư kí Hân nhìn sang Mr.
Tùng nhẹ lắc đầu: “Vị thư kí mới kia làm chưa đầy năm mà.”
Mr.
Tùng dụi mắt, anh né tránh ánh nhìn từ thư kí Hân rồi thản nhiên nói: “Vừa nộp đơn xin từ chức rồi.”
Thư kí Hân cười nhẹ: “Anh ác thật đấy, Lâm Tùng.”
Mr.
Tùng bật cười: “Anh vốn rất ác mà.”
Thư kí Hân nói: “Không biết anh có để ý không, ngay từ ngày đầu em vào làm việc anh đã đối xử với em rất khác so với các nhân viên còn lại.”
Mr.
Tùng gật gật đầu: “Vì em là thư kí riêng mà.”
Thư kí Hân nghiêng đầu: “Vậy còn vị thư kí mới này, đối với người thư kí mới anh cũng thế chứ?”
Bây giờ Mr.
Tùng ngộ ra một việc mới sững người lại, rốt cuộc là tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã luôn đối xử tốt với thư kí Hân như thế, là thích sao, hay là yêu.
Đối với Mr.
Tùng và thư kí Hân điều này không còn quan trọng, không ai cố đào sâu vào vấn đề.
Mr.
Tùng nhìn đồng hồ đeo tay nhắc nhở thư kí Hân: “Uống thuốc thôi.” Mr.
Tùng cẩn thận tiến đến tủ đầu giường lấy thuốc và nước bản thân vừa mang vào đặt lên tay thư kí Hân.
Thư kí Hân vui vẻ nhận lấy: “Em cũng khỏe rồi mà, không bị thương ở chân.”
Mr.
Tùng đợi thư kí Hân uống xong thì nhận lại cốc nước đặt vào khay: “Cho dù em bị phế thật anh cũng sẽ nuôi em cả đời.”
Mr.
Tùng và thư kí Hân cứ mãi giữ im lặng bên cạnh nhau được một lúc, bỗng nhiên hai người vô tình chạm mắt thì cô quay mặt đi né tránh ánh mắt của anh.
Thư kí Hân cười nhẹ: “Anh vẫn luôn đối tốt với em như vậy.”
Mr.
Tùng nói: “Không đối tốt với em thì có thể tốt với ai được chứ.”
Thư kí Hân nhẹ giọng: “Trong thời gian hồi phục em đã từng có suy nghĩ sẽ ly hôn nhưng lại không đủ dũng cảm, thậm chí chút cam đảm để nói ra cũng không có.
Em còn nghĩ rồi một ngày nào đó sẽ quên được anh.”
Mr.
Tùng nhìn thư kí Hân, anh đau lòng, đau đến mấy cũng chỉ có mỗi bản thân biết: “Anh không quan trọng chuyện đó, có con hay không đều được.”
Thư kí Hân cười cười: “Ba anh từng đến bệnh viện bảo em đừng suy nghĩ quá nhiều, nhưng ánh mắt của ông ấy thật sự không giấu được tiếc nuối.”
Mr.
Tùng nhỏ giọng: “Em biết tại sao anh lại muốn kết hôn không, vì một là anh khiến em hạnh phúc hai là anh chúc em hạnh phúc.
Anh không muốn đứng từ xa chúc phúc cho em.”
Thư kí Hân nghĩ ngợi: “Em có suy nghĩ lưng chừng vì cả hai thứ đó em đều không thích.
Tại sao cứ phải lựa chọn, tự em sẽ có cách hạnh phúc của riêng mình.”
Mr.
Tùng cúi mặt: “Anh không có quyền gì mà quyết định cuộc sống của em, vốn ngay từ đầu chính bản thân anh không biết trân trọng.”
Thư kí Hân không muốn Mr.
Tùng áy náy tự trách, cô thoải mái nói: “Mấy ngày đầu kết hôn anh nói chúng ta sẽ bồi dưỡng tình cảm mà anh cứ mãi làm việc.
Sau đó anh lại bảo vì chúng ta là vợ chồng rồi, không cần phải hẹn hò lãng mạn như trẻ nhỏ.
Nhưng lời nói và hành động của anh rất khác, sau ngày hôm đó mỗi cuối tuần anh đều nghỉ nửa ngày nhỉ.”
Mr.
Tùng gật đầu: “Anh đã cố gắng tiếp nhận và làm tốt điều mình luôn né tránh rồi, vậy tại sao em không thể vì anh mà ở lại.”
Thư kí Hân nhìn Mr.
Tùng, có nhiều điều rất khó để nói, chỉ là trong lúc khó khăn suy nghĩ của cô toàn là tiêu cực: “Lúc trước em thích anh thế nào anh cũng biết mà, khi anh thẳng thừng từ chối lời tỏ tình em còn không buông bỏ được.
Em từng ngây thơ cố dặn lòng mình không sớm thì muộn, từng chút từng chút một quên đi anh.”
[Thật sự nhớ nhung để lâu sẽ đâm ra sinh hận.]
Đôi mắt của Mr.
Tùng đỏ dần lên, anh cúi đầu cố kiềm chế bản thân: “Xin lỗi em, khi có tất cả rồi anh lại quên mất phải trân trọng.”
Thư kí Hân cười vui vẻ: “Anh đói không? Dạo này anh không cho em làm gì, ngay cả cách nấu ăn em cũng quên mất rồi.”
[Đối với họ tôi là người không đáng để tâm, đối với anh có lẽ tôi là cả thế giới.]
*
Đông Hằng đeo găng tay chuẩn bị rửa bát, tranh thủ thời gian này anh nói với Saint việc học hàng của Lưu Minh: “Hôm qua đưa Lưu Minh về con trai có nói với anh sẽ đại diện trường đi thi vẽ.”
Saint ngồi bên cạnh bàn ăn, cậu thản nhiên ăn trái cây đã được gọt sẵn: “Lần trước cô giáo Lưu Minh còn gọi điện thoại bảo con trai không biết vẽ, bây giờ tiến bộ nhiều rồi nhỉ.”
Đông Hằng nghĩ ngợi: “Ý em là cô chủ nhiệm?”
Saint gật gật đầu rồi “ừm” một tiếng.
Đông Hằng cười nói: “Vậy em nói mình là gì của Lưu Minh?”
Saint cố gắng nhớ lại: “Chỉ nói là người nhà thôi, cô giáo cũng không hỏi kĩ.
Sao vậy?”
Đông Hằng nói: “Chỉ là cô giáo từng hỏi anh về mẹ Lưu Minh và tình trạng hôn nhân gia đình.”
Saint nhanh chóng ăn hết số trái cây còn lại trên dĩa rồi đặt vào bồn rửa bát, cậu nhìn Đông Hằng một lúc rồi quay lưng đi về phòng.
Đông Hằng cười cười rồi lẩm bẩm: “Rốt cuộc có ghen không vậy?”
*
Thường niên cuộc thi vẽ dành cho cấp tiểu học đại đa số đều là học sinh từ lớp ba đến lớp năm tham gia.
Ngôi trường mà Lưu Minh theo học chưa từng tham gia cuộc thi lớn này nhưng cô chủ nhiệm của đứa nhỏ đã cố thuyết phục thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng cuối cũng cũng cho thông qua, cử hai giáo viên hỗ trợ Lưu Minh tham gia cuộc thi, một trong số đó là cô chủ nhiệm.
Năm đầu tiên trường tham gia mà còn dẫn vào cậu nhóc lớp một khiến mọi người không chút phòng bị.
Các thí sinh khác liếc nhìn Lưu Minh rồi lại tiếp tục việc làm, dường như đứa nhỏ không tỏa ra chút khí thế dọa người nào.
Lần đầu tham gia Lưu Minh không bị áp lực bởi anh chị mùa giải trước, nếu thua thì không quá áp lực bởi thành tích cũ, nếu thắng thì lại vui mừng.
Nhà trường không kỳ vọng nhiều về mùa giải nên chỉ điều thêm một giáo viên thể dục đến hỗ trợ, riêng cô chủ nhiệm là tình nguyện theo cùng.
Lưu Minh không tỏ chút lo lắng ngồi gặm ổ bánh mì thịt Saint vừa mua cho, vừa ăn đứa nhỏ vừa cười tít mắt.
Saint liên tục lau miệng cho Lưu Minh, cậu sợ con trai sẽ tự làm hỏng chiếc áo bản thân đứa nhỏ thích nhất: “Được đi thi vẽ vui đến vậy sao?”
Lưu Minh lắc đầu: “Bánh mì ở đây ngon quá trời luôn ba ơi.”
Đông Hằng cố nhịn cười nhưng không thể kiềm được: “Quê chưa em, đã nói con anh sẽ làm nhà khoa học mà, chỉ vẽ vời giải trí thôi.”
Lưu Minh nhìn sang Đông Hằng: “Không phải chương trình khoa học trên tivi mới để xem giải trí ạ?”
Saint nhìn Đông Hằng chọc ngược lại: “Anh mới quê.”
Saint chọc ghẹo Đông Hằng rồi ngồi cười, cười đến nỗi có người đứng ngay sát bên cạnh khi nào cũng không hay biết.
Cô giáo chủ nhiệm của Lưu Minh nhìn Đông Hằng mỉm cười: “Anh đưa bé đến sớm thật đấy, thời gian vẫn còn nhiều.”
Đông Hằng nói: “Vẫn chưa đến giờ thì là còn may.”
Saint vội bịt miệng Đông Hằng lại, rồi cậu nhìn sang cô giáo nói: “Cuối tuần mà, dù sao không đi làm cũng sẽ rãnh rỗi.”
Cô giáo chủ nhiệm nhìn Saint với ánh mắt lạ lẫm: “Anh là?”
Saint cười nhẹ: “Tôi là ba của Lưu Minh.”
Cô giáo chủ nhiệm nghiêng đầu khó hiểu: “Hai người đều là ba của Lưu Minh?”
Lưu Minh đưa đôi mắt lấp lánh nhìn cô giáo chủ nhiệm, đứa nhỏ cảm thấy đây là điều rất bình thường: “Con là con nuôi không được sao, ạ?” Đôi mắt ngây thơ của trẻ con bên ngoài, bên trong là ý nghĩ sợ cô giáo chủ nhiệm có suy nghĩ chán ghét mình.
Cô giáo chủ nhiệm của Lưu Minh không biết nên trả lời thế nào, cô sợ sẽ giận: “Cô không có ý đó, hay là cô đi đăng kí trước đây.”
Lưu Minh nhìn sang Saint: “Con nuôi thì cô giáo sẽ không thích sao ạ?”.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Saint ngẫm nghĩ: “Không đâu, cô chỉ là hơi ngạc nhiên, rồi cô cũng sẽ quen thôi.”
Lưu Minh cùng đoàn học sinh tham gia chen chúc vào chỗ dự thi, mấy học sinh kia cao ráo che mất cả cậu.
Lúc sắp xếp xong chỗ ngồi thì giấy bút và dụng cụ dự thi đã được đặt sẵn trên bàn, giám thị cảm thấy mọi việc đã ổn liền đưa ra đề tài không quá xa lạ với trẻ nhỏ, vẽ tranh phong cảnh.
Lưu Minh chưa biết nên vẽ cảnh gì, phong cảnh sân vườn ở nhà vẽ đã phát chán.
Bỗng nhiên Lưu Minh nhớ lại một lần đi đến nhà ông cố Nguyên chơi đã thấy nhà ông có rất nhiều cây xanh, nếu vẽ hết cảnh đó vào sẽ không đủ thời gian nên cậu đã vẽ ít lại.
Dù gì cũng chỉ từng đến căn nhà đó một lần, Lưu Minh vốn không nhớ rõ gì nhiều cả.
Lưu Minh lủi thủi bước ra phòng thi một mình, đôi tay đứa nhỏ đưa lên phía trước Saint.
Saint hiểu ý liền bế Lưu Mimh lên, cảm thấy con trai của cậu đã vất vả rồi: “Sao rồi, tự tin có giải không?”
Lưu Minh bĩu môi: “Con chỉ thấy mỏi tay thôi, bên trong nhiều anh chị vẽ đẹp lắm á ba.”
Lưu Minh không tự tin thì đối với Saint một chút hy vọng thắng giải cũng không còn.
Saint nhìn xung quanh không thấy Đông Hằng đâu thì Lưu Minh lên tiếng: “Ba Đông Hằng chắc là đi vệ sinh rồi.”
Saint để Lưu Minh cho hai giáo viên hỗ trợ trông, còn cậu cũng muốn đi vệ sinh.
Chưa đi đến cửa nhà vệ sinh Saint liền thấy Đông Hằng đang đứng rửa tay ở bồn rửa đơn bên ngoài.
Đông Hằng ngẩng mặt nhìn thấy hình ảnh Saint trong gương thì nói: “Cần anh đợi ra cùng không?”
Saint tiếp tục bước vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Tùy anh.”
Đông Hằng bước ra lối đi phía bên ngoài đứng đợi Saint thì cô giáo chủ nhiệm cũng bước đến.
Cô giáo chủ nhiệm của Lưu Minh ấp úng: “A, trùng hợp thật đấy, lần trước tôi có định xin số điện thoại của anh.”
Đông Hằng nhíu mày: “Sao vậy?”
Cô giáo nói: “Vì anh là phụ huynh của Lưu Minh mà.”
Saint từ bên trong nhà vên sinh nam bước ra: “Không cần đâu, cô cứ gọi số Lưu Minh đưa cũng được, Đông Hằng rất bận, đừng làm phiền anh ấy.”
Saint vừa xuất hiện thì giọng nói của cô giáo liền ngập ngừng: “Vậy lần trước là anh nghe máy à, hai người ở cùng nhau sao?”
Saint cười cười: “Kết hôn rồi thì phải ở cùng nhau chứ nhỉ.”
Cô giáo chủ nhiệm của Lưu Minh ngạc nhiên rồi tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, cô sợ mình vô tình biểu hiện kì lạ thì Đông Hằng và Saint sẽ hiểu lầm.
Saint nhìn thấy tâm trạng cô giáo không ổn liền nhẹ giọng, giúp cô có một lối thoát để bình tĩnh: “Cô giáo hướng nhà vệ sinh đi không phải chỉ để trò chuyện chứ?”
“Vậy tôi xin phép.” Cô giáo nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh, hồi lâu mới dám quay lại nơi hẹn tụ tập.
Vừa rồi mang theo trạng thái buồn bã bước vào nhà vệ sinh, cô giáo biết chuyện vừa nãy thật ngại, thật đáng xấu hổ.
Lưu Minh nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm của mình thì chạy lại đưa cô một cái móc khóa của ban tổ chức gửi tặng, đứa nhỏ cười vui vẻ: “Cho cô này.”
Saint nói: “Mặc dù chỉ nhận giải khuyến khích nhưng cũng rất tốt rồi, đều nhờ công lao của cô giáo cả.”
Đông Hằng kéo tay Lưu Minh: “Con được tận năm cái mà, sao lại không cho thầy giáo.”
Lưu Minh vòng hai tay trước ngực: “Con đợi có bạn gái rồi sẽ tặng.”
Thầy giáo cười ngại: “Không sao đâu, giáo viên được cử đi cùng cũng được tặng.”
Cô giáo chủ nhiệm đứng tại chỗ quan sát rồi im lặng không biết nói gì hơn, Đông Hằng và Saint vẫn cứ vui vẻ không để tâm chuyện vừa nãy khiến cô rất yên lòng.
Dù sao đây cũng chỉ là tình yêu cảm nắng, cô giáo sẽ rất nhanh quên được.
Cô giáo chủ nhiệm lấy chiếc điện thoại trong túi xách ra, cười nói: “Chúng ta cùng chụp tấm hình kỉ niệm chứ?”.