[Cậu khiến tôi biết được cảm giác chạm đáy nỗi đau, tức là cậu không thể làm tổn thương tôi thêm được nữa.]
Thư kí Hân nghe điện thoại xong hồi lâu rồi nhưng vẫn giữ tư thế đấy, bàn tay cô siết chặt, âm thanh không tiếp tục truyền đến nhưng vẫn cứ khư khư giữ điện thoại bên tai.
Đầu của thư kí Hân bắt đầu choáng, xung quanh yên tĩnh nhưng thứ tai cô nghe được lại ong ong ầm ĩ.
Linh tính Mr.
Tùng cảm thấy kì lạ, anh nhìn qua thư kí Hân, cơ thể cô không động nhưng nước mắt đã bắt đầu nối đuôi nhau chảy xuống.
Nhìn thấy thư kí Hân không kiềm chế được bản thân khiến cơ thể liên tục run rẩy, Mr.
Tùng liền lo lắng: “Em làm sao vậy, có chuyện gì?”
Tâm trạng của thư kí Hân đột ngột thay đổi rất bất thường, không nghe thấy cô trả lời Mr.
Tùng càng khẩn trương: “Sao em lại khóc chứ?”
Mr.
Tùng đặt điện thoại và laptop xuống rồi đứng lên, nhanh chân tiến lại gần chỗ thư kí Hân đang đứng ôm cô vào lòng: “Được rồi, anh đây mà.” Mr.
Tùng nhẹ nhàng vuốt mái tóc thư kí Hân, bất lực nghe tiếng khóc lớn dần.
Thư kí Hân khóc rất lớn, cảm thấy mất mát cô vúa trả qua không thể nào bù đắp hay xóa nhòa.
Mr.
Tùng lẳng lặng bên cạnh cùng cô cố gắng vượt qua, trong lòng anh cũng rất khó chịu khi cô không ngừng khóc.
Thời gian vẫn từ từ trôi qua, thư kí Hân khóc đến mệt mỏi, đôi chân thì mỏi nhừ, cô không đứng nổi nữa liền tự động ngồi xuống sô pha.
Mr.
Tùng cũng ngồi xuống ngay bên cạnh thư kí Hân, anh rót nước dúi vào tay cô: “Sao vậy?”
Thư kí Hân vừa nhận lấy cốc nước liền uống một hơi hết sạch, tuy nhiên lúc giọng nói thốt ra vẫn cảm thấy đau rát khó chịu: “Ba em mất rồi.”
Giọng nói của thư kí Hân nghẹn lại: “Em thật sự mồ côi rồi.”
Mr.
Tùng ngạc nhiên, ngoài an ủi ra anh thật chẳng biết phải ứng xử tình huống này như thế nào cả.
Ngày hôm nay không còn là ngày đẹp nữa, dường như chuyện này đối với thư kí Hân còn khủng khếp hơn việc từng bị xảy thai.
Mr.
Tùng ngồi sát thư kí Hân hơn, chủ động vòng tay ôm lấy cô vào lòng, anh vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi: “Em vẫn còn anh mà.”
Cơ thể thư kí Hân mệt mỏi lê người vào phòng muốn ngủ một giấc dài, cả tâm trạng bây giờ cũng rối bời bất lực.
Đến lúc ngủ thư kí Hân vẫn cứ ôm chặt cánh tay Mr.
Tùng, để tự nhủ bản thân cô vẫn luôn có người bên cạnh.
Mr.
Tùng ngồi bên cạnh trông thư kí Hân đang không chút động tĩnh, tay còn lại của anh được rảnh rỗi liên tục lướt chiếc máy tính bảng xem bản tin mới nhất.
Chủ tịch Trần với thương hiệu thời trang nổi tiếng vừa qua đời bất ngờ do đột quỵ, vợ con ông trông vô cùng buồn bã sắp xếp hậu sự.
Mọi nghi vấn về việc kế thừa đều chưa có thông tin cụ thể.
Nếu không có di chúc, người thừa kế hợp pháp chắc chắn có phần nhiều của thư kí Hân.
Tranh thủ lúc thư kí Hân ngủ quên nên buông lỏng tay, Mr.
Tùng lén ra ngoài mua cơm, khi trở về phòng anh lại nghe tiếng thút thít truyền ra từ phòng vệ sinh.
Mr.
Tùng đứng ở giữa căn phòng chờ đợi, tiếng khóc từ nhà vệ sinh cứ như vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, âm vang bên trong nhỏ dần rồi lại lớn lên hệt như thư kí Hân nghỉ ngơi lấy chút sức rồi lại khóc tiếp.
Thư kí Hân khóc gần như cả ngày rồi, nếu cứ đà này Mr.
Tùng sợ rằng cô không cẩn thận mà khóc hết nước mắt mất.
Đứng đã lâu rồi, Mr.
Tùng không còn đủ kiên nhẫn để nghe nữa liền lớn tiếng: “Đừng khóc nữa, ồn chết được.”
Âm thanh bên trong phòng vệ sinh cũng theo đó mà vơi đi, thật sự đã có tác dụng, nhưng Mr.
Tùng không nghĩ đơn giản như thế, anh chậm rãi tiến lại gần phía cửa rồi hé ra thăm dò.
Thư kí Hân ngồi bệt trên sàn nhà vệ sinh, tựa lưng sát vào bức tường lạnh lẽo.
Bản thân thư kí Hân không thể khóc thành tiếng nên cô chỉ biết cúi gầm mặt lên đầu gối, hai tay siết chặt ửng đỏ.
Thư kí Hân bây giờ như một bong bóng xà phòng liên tục xoay chuyển, một cơn gió nhỏ chỉ khiến nó nghiêng ngả nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào thì ngay lập tức vỡ tan thành mây khói.
Thư kí Hân cố gắng nuốt từng chút cơm một, mặc dù không ăn nổi cô vẫn cố gắng đưa thức ăn vào miệng.
Không biết thư kí Hân đang quý trọng mạng sống hay tự đày đoạ bản thân mình.
Mr.
Tùng nhìn thư kí Hân, cảm thấy đau trong lòng ngực đến nghẹt thở, anh không hiểu nổi tại sao mọi việc cứ liên tục xảy ra đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
Nhưng may mắn nó đã đến từng chút một chứ không ập đến một lượt, nếu như vậy thì Mr.
Tùng và thư kí Hân đều sẽ không chịu nổi.
Mr.
Tùng nhẹ giọng khuyên nhủ thư kí Hân “Anh từng nghe được một lời bài hát rất hay, sự yếu đuối của em và tính cách muốn bảo bọc của anh gặp nhau là chúng ta có duyên đúng không? Em thấy giống chúng ta chứ?”
Thư kí Hân lập tức trả lời: “Em không yếu đuối.”
Mr.
Tùng nói: “Vậy không được khóc nữa.”
Trong lúc Mr.
Tùng và thư kí Hân đang dùng bữa thì điện thoại thư kí Hân reo tiếng chuông cuộc gọi đến, anh ngồi gần hơn nên tiện tay giúp cô nghe điện thoại.
Mr.
Tùng nhìn lên trên màn hình thấy hiện tên luật sư Đặng, đối với Mr.
Tùng đây là một người lạ: “Ngọc Hân đang bận, tôi là chồng em ấy.”
Luật sư Đặng ậm ừ: “Vậy anh là Lâm Tùng?”
Mr.
Tùng nói: “Cậu cũng chính là người lúc sáng gọi đến báo tang sự đúng không?”
Luật sư Đặng cười cười nói với Mr.
Tùng: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Vì nghi hoặc mà Mr.
Tùng quên mất phải lịch sự, dáng vẻ của anh càng trở nên trầm mặc: “Thất lễ rồi, tâm trạng của tôi thật sự không ổn.
Tôi chính là Lâm Tùng.”
Luật sư Đặng nói: “Không sao, tôi chỉ muốn báo về việc chia cổ phần.
Hai người nên chuẩn bị tinh thần, sớm thôi sẽ có luật sư đến công ty đọc di chúc, mong cả hai đều đến.
Còn về thời gian tôi sẽ báo cụ thể lại sau.”
Sau khi Mr.
Tùng ngắt máy thì nhìn qua thư kí Hân, cô vẫn ở đấy chậm rãi ăn từng chút cơm một: “Luật sư Đặng gọi...”
*
[Ai cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình nên khi gặp mặt cậu đừng nói kiêu ngạo thì có tác dụng gì, có ăn được không.]
[Niềm kiêu hãnh của anh chính là cậu, cậu có một cuộc sống vui vẻ thì anh sẽ có một cuộc đời đầy tự hào.]
Đông Hằng nhìn đồng hồ đeo tay đã nhiều lần, rồi anh lại nhìn sang phía cửa nhưng vẫn chưa nghe có động tĩnh.
Hôm nay Saint vốn không phải tăng ca, về muộn cũng không chủ động báo trước.
Đông Hằng chủ động gọi cho Saint xem rốt cuộc cậu đang làm gì.
Đầu dây bên kia đã bắt máy, Đông Hằng biết rõ nhưng không nói gì, anh chỉ muốn nghe Saint chủ động giải thích.
Saint nhìn Trân Châu và Blue rồi ra bên ngoài tiếp tục nghe điện thoại, cậu sợ phòng karaoke ồn ào nên Đông Hằng mới không nghe cậu nói, vì vậy anh mới không trả lời: “Em đang ở với bạn, quên mất báo anh.”
Đông Hằng nhỏ giọng: “Chuyện gì mà gấp đến nỗi quên cả gọi về nhà?”
Saint nhìn qua Trân Châu quan sát một lượt tình hình: “Bạn đồng nghiệp của em vừa chia tay bạn trai.”
Đông Hằng rũ mắt: “Em đang ở đâu?”
...
Đông Hằng bước vào một quán karaoke tìm số phòng Saint đã nói qua điện thoại, đi theo phía sau anh là một người bạn.
Đông Hằng mở cửa bước vào: “Saint.”
Saint đi nhanh đến kéo tay Đông Hằng: “Lưu Minh ở nhà một mình không sao chứ?”
Nược lại Đông Hằng cũng kéo cổ tay Saint lên để cậu tự nhìn đồng hồ của bản thân, anh định mang Lưu Minh đi theo nhưng đến giờ con trai phải ngủ rồi.
Saint biết bản thân có lỗi liền nghiêng đầu tránh né, vô tình đưa mắt nhìn người đang đứng phía sau Đông Hằng: “Đây là.”
Đông Hằng nói: “Cao Đại, bạn cùng làm ở bệnh viện, trùng hợp gặp bên ngoài.”
Vẻ mặt Saint nhìn người kia tràn đầy nghi ngờ: “Nhìn anh ấy giống như rất hay đến quán rượu, kiểu rất rành phụ nữ.”
Cao Đại cười cười: “Không phải những lúc như thế này thì mới cần tôi nhất sao, bỏ được một phiền phức mà.”
Saint quay trở lại nói với Blue và Sky: “Hai cậu ở đây với Trân Châu nha, tớ bị bắt phải về rồi.”
Saint liếc nhìn Cao Đại đang đứng không xa: “Mặc dù đó là người quen của Đông Hằng những vẫn không biết được tốt xấu đâu.”
Cao Đại nhìn thấy Saint cứ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình liền bật cười, Cao Đại nghiêng đầu nói với Đông Hằng ở ngay bên cạnh: “Cậu ấy nghĩ tôi là người xấu sao?”
Đông Hằng cười nói: “Cậu đừng để tâm, em ấy là thế đấy.”
Trong lúc đợi Saint quay trở lại thì Đông Hằng nói thêm một câu: “Cậu cũng nên tìm một cô gái tốt đi, đừng cứ suốt ngày ăn chơi chán đời như vậy.”
Cao Đại nhìn Blue và Sky cố ngăn Trân Châu uống rượu rồi nói: “Ừm, biết rồi, nhưng có thể tớ vẫn sẽ cứ buông thả như vậy.”
Đông Hằng theo sau Saint bước vào phòng ngủ, lúc cậu quay mặt lại mới biết anh vẫn luôn đứng sát phía sau lưng mình.
Saint bất giác lùi lại vài bước cuối cùng thì lưng cũng chạm vào tường, Đông Hằng cũng theo từng bước đi đó của Saint ép chặt cậu vào một chỗ rồi chống tay đặt cạnh mặt cậu.
Saint ấp úng: “Anh muốn làm gì?”
Đông Hằng mỉm cười, anh đưa tay còn lại lên ôm phía bên kia mặt Saint: “Sao hả, có điều gì không được làm sao?”
Saint bắt đầu khụy chân rồi nhanh chóng ngồi xuống định thoát ra nhưng Đông Hằng rất nhanh đã làm theo.
Hai người đều thay đối sang tư thế ngồi, hai tay Đông Hằng vẫn khư khư giữ trên tường.
Giọng nói của Saint bắt đầu có biểu hiện lo lắng: “Anh muốn làm gì hả?”
Đông Hằng đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn Saing, miệng dần dần hé nở nụ cười: “Chỉ thế này thôi, đùa em một chút tội về trễ mà không nói.”
Saint nhìn Đông Hằng chăm chăm.
Đông Hằng híp mắt, vẻ mặt anh hờn giận khiến Saint quên mất điều dự định nói.
Đông Hằng kéo chiếc áo khoác trên ghế lấy ra một cái hộp, bên trong hộp nhỏ là chiếc đồng hồ màu trắng, với hiểu biết của Saint thì nó chắc chắn không rẻ tiền.
Saint ngạc nhiên: “Gì đây?”
Đông Hằng tháo chiếc đồng hồ cũ ra rồi đeo thử cái mới cho Saint: “Lần trước sinh nhật em chưa kịp tặng mà, bây giờ bù.”
Saint nghi hoặc: “Anh lấy tiền đâu mua cái này?”
Đông Hằng ngồi bệt xuống sàn: “Tất nhiên là lấy quỹ đen.”
Saint nghiêng đầu: “Sao anh có quỹ đen được, tiền lương của anh vào thẳng thẻ kia mà?”
Đông Hằng lảng tránh ánh mắt hoài nghi của Saint: “Ừm, tắm thôi trễ quá rồi.”
Saint nhẹ bĩu môi, Đông Hằng không chịu nói cho cậu biết thì thôi vậy, anh cũng không thể giấu mãi được.
Món quà sinh nhật tặng trễ này đã khiến Saint biết rằng Đông Hằng có quỹ đen cũng chỉ dành riêng cho gia đình..