Đông Hằng lạnh đến nỗi phải mặc lớp áo khoác thật dày, bên ngoài anh khoác áo phao, bên trong là chiếc áo làm từ vải nỉ bông màu xám.
Đông Hằng thở mạnh một hơi khí nóng, tạo ra làn sương ngả màu trắng đục.
Đôi tai Đông Hằng không chịu nổi cái lạnh mà ửng đỏ.
Cơ thể mất kiên nhẫn đi qua lại tạo nhiệt độ tăng thêm phần ấm áp.
Tay Đông Hằng run rẩy, mò mãi mới tìm thấy điện thoại trong túi áo: “Saint à, em đang ở đâu vậy, anh nhấn chuông cửa không thấy trả lời.”
Saint nói: “Đông Hằng, em đang ở ngoài Bắc, anh có chuyện gì không?”
Đông Hằng ngạc nhiên, thời tiết miền Bắc hiện tại còn lạnh hơn miền Nam nơi anh đang ở: “Trời lạnh thế này rồi mà đi miền Bắc?”
Saint bị nói trúng việc bản thân đang trốn tránh liền lúng túng, suy cho cùng không cần phải giải thích với Đông Hằng: “Không có, em có hẹn với đồng nghiệp mà không liên lạc cho anh được, không ngờ anh sẽ đến.
Có lẽ vài ngày nữa sẽ về.”
Saint sợ phải đối mặt với phụ huynh nên tìm cách trốn đi một thời gian, cậu biết không thể nào trốn tránh mãi, trải nghiệm du lịch mới là chính.
Saint rất thích Đông Hằng cũng rất muốn gặp anh, chỉ là không thể nhất cử lưỡng tiện.
Đông Hằng đành xoa tay, ít ra anh không cần phải đứng chờ nữa: “Được rồi em đi vui vẻ.”
Đông Hằng dời ca trực đã hai tuần, sắc mặt đi xuống trông thấy rõ, trong khoảng thời gian ngắn Saint không ở đây thì anh sẽ làm bù phần công việc bản thân từng nhờ vả đồng nghiệp.
Đông Hằng tự nhủ với bản thân chỉ cần tiếp tục vùi đầu vào công việc, không để ý thời gian thì sẽ cảm giác nó trôi qua thật nhanh, ngược lại khi để tâm thì thời gian như dừng lại.
Đông Hằng thở dài, anh cứ thể hiện việc chiều chuộng một người, đến cùng cũng không phải một cách lấy lòng hoàn hảo.
Mặc cho thứ gì sắp đặt chuyện xảy ra tiếp theo, Đông Hằng cũng sẽ cố gắng nắm bắt mà không từ bỏ.
Đông Hằng treo túi giấy mang theo lên tay nắm cửa, mong rằng khi Saint về sẽ lập tức nhìn thấy, anh còn hy vọng nó không biến mất trước lúc đó, nếu có như vậy thì cũng đành chịu.
Mặt Đông Hằng hướng lên bầu trời rộng lớn loáng thoáng áng mây xám đen, đôi tay liên tục di chuyển khắp cơ thể để tự an ủi bản thân xua tan cái lạnh.
Quần áo trên người liên tục phát phát ra tiếng kêu sột soạt, tay Đông Hằng dừng lại trong túi áo rồi thản nhiên bước đi.
Trân Châu vừa đi vào phòng thì Saint liền cúp máy, cô tò mò, tiện miệng hỏi: “Cậu nói chuyện với ai thế?”
Saint lắc đầu, đem điện thoại nhét vào túi áo: “À, không có gì, cậu không quen.”
Trân Châu nhạy bén cảm giác được Saint có phần lúng túng, cô nhìn mặt cậu nhiều đến nổi có thể đọc được cả chữ hiện trên đó rồi: “Dạo này cậu lạ lắm nha.”
Trân Châu không quá bận tâm, dường như cảm thấy do bản thân là nữ nên khá nhạy cảm rồi nghĩ vu vơ.
Cô vui vẻ mở giọng trêu chọc: “Nhìn cứ như lén mình đi hẹn hò vậy.”
Cá tính Trân Châu rất mạnh, nếu cô chủ động thay đổi quá nhiều thì chắc là do bạn trai đòi hỏi.
Saint ngạc nhiên, ngay cả chuyện kì lạ này xảy ra với bản thân, cậu cũng không nhận ra đã có vấn đề gì thay đổi.
Nếu nói về người thay đổi thì chính là Trân Châu, cô thay đổi phong cách quần áo, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng hơn thường ngày.
Saint đoán mò rằng bạn trai Trân Châu đã muốn cô thay đổi nhiều thứ, cô vốn là nguời muốn tự do tự tại làm điều bản thân thích.
*
Một vòng quay lớn vẫn còn chậm rãi quay đều đều mặc dù trời sắp chuyển tối.
Ánh đèn sáng rực cả khu vui chơi, nơi Trân Châu và bạn trai thực hiện buổi hẹn hò đầu tiên.
Trân Châu đang đi chơi công viên cùng bạn trai thì nhận được điện thoại, cô sợ ảnh hưởng đến người đứng bên cạnh nên mới nhỏ giọng: “Có chuyện gì không Saint, tớ đang bận.”
Saint mệt mỏi mở giọng thì thào: “Cậu có mang thuốc cảm không, tớ hình như không ổn rồi.”
Trân Châu nói: “Không mang, vả lại bây giờ tớ vẫn chưa về được.”
Saint nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường: “Giờ đã rất trễ rồi mà cậu còn hẹn hò sao, mới gặp lần đầu thôi mà?”
Trân Châu nôn nóng: “Hay là bây giờ tớ mua thuốc về liền, nghe giọng cậu không ổn đâu.”
Saint không muốn làm phiền hai người, khó khăn lắm Trân Châu mới có thời gian rảnh để đi gặp bạn trai.
Vẻ mặt hớn hở của Trân Châu ngày hôm ấy khi nhắc đến buổi hẹn hò hiếm lắm mới xuất hiện.
Mặc dù Saint không thích tên kia ba hoa kia nhưng luôn ủng hộ bạn thân theo đuổi tình cảm của chính mình.
Cổ họng Saint khó chịu cố thốt ra vài chữ không rõ: “Không sao đâu, cậu cứ ở đó đừng đi đâu cả, khi về mua cũng được.”
Trân Châu cảm thấy có lỗi, chỉ biết mở giọng lo lắng: “Được rồi, chịu không nổi nhất định phải báo.”
Saint tắt máy dự định ngủ tiếp thì nghe tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy tên hiển thị là Đông Hằng gọi đến thì cơ thể cậu không còn lười nhác nữa, thao tác nhanh nhẹn bấm nhận cuộc gọi.
Đông Hằng nói: “Em ngủ chưa, máy bay đáp sớm nên anh rảnh được một chút.”
Saint cố vươn người lấy cốc nước uống, cậu điều chỉnh lại giọng nói nhưng không che lấp hết thảy những mệt mỏi mà cơ thể truyền đến: “Em muốn ngủ, để bữa khác có được không.”
Đông Hằng hai mày hơi nhíu lại, giọng nói của Saint so với lần gọi điện trước đó khàn đi rất nhiều: “Giọng em sao vậy, không khỏe sao?”
Saint nằm lại giường, kéo chăn đắp lên phủ kín cơ thể: “Hơi lạnh.”
Đông Hằng khẩn trương: “Uống thuốc chưa, đi gấp như vậy có mang thuốc không hả?”
Sau khi biết Saint không có điều kiện uống thuốc, Đông Hằng liền hỏi địa chỉ khách sạn Saint đang ở, suy nghĩ cách tìm người đưa thuốc cho cậu.
Thật may Saint đang ở khách sạn Đông Hằng quen biết, mỗi lần công tác Đông Hằng đều nghỉ ngơi tại đây.
May mắn hơn, Đông Hằng từng là bạn học với quản lý khách sạn.
Cốc cốc.
Lúc nghe tiếng gõ cửa Saint vẫn còn chưa ngủ, muốn lười nhác cũng không còn cơ hội nữa, cậu thao tác chậm chạp đứng dậy mặc dù đã cố gắng hết sức để người bên ngoài không đợi lâu.
Người gõ cửa là một thanh niên mặc đồng phục khách sạn, có vẻ nhỏ tuổi hơn cậu và dáng đi có phần vội vã.
Cậu nhóc này thở hổn hển, khi thấy Saint xuất hiện liền vội đứng thẳng người, dáng vẻ cùng thao tác thể hiện sự chuyên nghiệp.
Saint nhìn người kia lạ lẫm: “Cậu là?”
Cậu thanh niên đưa bịch thuốc lên trước mặt: “Là của bác sĩ Đông Hằng.”
Saint gật đầu: “Cảm ơn cậu, cậu vất vả rồi, trời lạnh như vậy mà.”
Cậu thanh niên kia liền xua tay: “Không có gì, dưới phòng trực luôn có thuốc nên nếu cần cứ báo.
Quý khách ngủ ngon, tạm biệt.”
Saint nhấc điện thoại lên, cảm thấy nên báo lại với Đông Hằng một tiếng, sẵn tiện việc cảm ơn anh đã bận tâm về mình.
Đông Hằng vội hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Saint thì thào: “Vừa uống, mai anh phải dự họp mà, cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Đông Hằng ngưng một lúc rồi mới trả lời, dường như ban đầu muốn nói việc khác nhưng rồi lại thôi: “Được rồi, ngủ sớm đi.”
Saint không hiểu sao bản thân cứ luôn nghĩ Đông Hằng sẽ lập tức chạy đến thăm mình.
Không biết bản thân Saint đang hy vọng điều gì, do cậu xem phim quá nhiều rồi chăng, Đông Hằng vẫn luôn rất bận.
Trùng hợp thật, ngày mai Đông Hằng công tác tại một thành phố rất gần đây.
Sáng hôm sau nghe những âm thanh ồn ào, Saint giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng lạ lẫm, cậu thắc mắc ngồi dậy rồi nhìn xung quanh để khẳng định lại một lần.
Trong lòng Saint có lo lắng, không ngừng kêu tên người duy nhất mà cậu thân quen ở nơi đất khách: “Châu ơi, Trân Châu.”
Trân Châu mang theo một túi trái cây lớn đẩy cửa bước vào, cô nói ra một câu nếu có mắt nhìn thì sẽ biết: “Tỉnh rồi à.”
Saint thắc mắc: “Sao tớ ở đây vậy?”
Trân Châu ngạc nhiên: “Cậu thật sự không biết sao?”
Saint có vô vàng thắc mắc, cả tối qua cậu luôn ngủ thì làm sao có thể biết.
Trân Châu kéo ghế lại bên cạnh giường của Saint rồi nhanh chóng ngồi xuống: “Hôm qua mình định qua phòng cậu đưa thuốc nhưng thấy cậu ngủ rồi nên đặt thuốc trên tủ đầu giường rồi về phòng.
Một lúc sau tớ nghe bên phòng cậu có tiếng động đành qua xem thử, có anh nào đang ôm cậu chuyển sang phòng này đấy.”
Saint lẩm bẩm: “Ôm, mình?”
Trân Châu gật đầu: “Cậu ngủ cứ như chết thì biết gì.”
Saint khẽ thì thầm, không biết đó là ai: “Mà cậu cứ để người lạ làm vậy với tớ à.”
Trân Châu cười cười: “Anh ta còn nói chuyện với quản lý khách sạn nữa, rồi anh chủ mới sắp xếp phòng khác cho cậu.
Sáng nay thấy có người đến sửa máy điều hòa, chắc tại nó nên hôm qua cậu mới cảm.”
Trân Châu nhướng mày rồi cười cười nghĩ thầm, quan trọng vẫn là Đông Hằng thật đẹp trai, với Saint thật đẹp đôi.
Trân Châu tròn mắt nhìn dáng vẻ cậu bạn đồng nghiệp khẩn trương, chờ đợi thời cơ Saint lỡ miệng công khai người cậu thích.
Saint ngẩn người, không phải chứ, người biết bản thân cậu bệnh chỉ có Trân Châu và Đông Hằng.
Cốc cốc.
Trân Châu nói: “Để mình mở cửa, cậu nghỉ ngơi đi.”
Khi Trân Châu mở cửa nhìn thấy người đàn ông hôm qua, cô liền vui vẻ nhìn vào phòng.
Không cần chờ đợi câu trả lời từ Saint nữa, chỉ cần để người đàn ông này bên cạnh cậu một thời gian, rồi mọi chuyện sẽ bại lộ.
Đông Hằng cười nói: “Phiền cô quá, tôi muốn nói chuyện với em ấy.”
Trân Châu gật đầu, quay lại nói với Saint: “Được rồi, tớ về phòng đây, có gì la lên.”
Saint giọng xua đuổi: “La gì chứ, đi mau.”
Trân Châu nhìn qua Đông Hằng cười cười: “Đùa thôi, anh đừng bận tâm, tạm biệt.”
Đông Hằng chậm rãi quay lưng đóng cửa rồi mới bước vào phòng.
Trên tay Đông Hằng cầm theo hộp giữ nhiệt, nước uống mang theo cũng là anh tự tay làm.
Đầu tiên Đông Hằng đưa cho Saint uống chút nước, đợi cậu uống xong thì nhận lại.
Đông Hằng đặt hộp giữ nhiệt lên bàn rồi mở nắp ra, khói nóng lập tức được giải thoát, hương thơm của cháo thịt bằm nhàn nhạt phản phất.
Đông Hằng nói: “Nếu em chưa ăn sáng thì mau ăn cái này đi, còn phải uống thuốc nữa.”
Saint mãi nhìn theo từng động tác của anh, cậu nhẹ giọng: “Sao anh lại đến đây?”
Đông Hằng nói: “Anh chỉ đến một lát thôi, sẵn tiện về phòng lấy chút đồ nên thăm em, theo lịch trình thì chiều nay họp xong anh phải bay về rồi.
Em nghỉ ngơi cho tốt, quản lý khách sạn này anh quen, cần gì cứ bảo đừng ngại.”
Đông Hằng dừng một lúc mới nói tiếp, anh nghĩ là do Saint chưa hiểu nên mới không phản ứng: “À, quản lý là người hôm qua bảo nhân viên đưa thuốc đến cho em.”
Không nghe Saint lên tiếng, Đông Hằng liền quay lại nhìn, thấy cậu gương mặt hồng hào hơn hôm qua, cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Đông Hằng bật cười: “Sao vậy, cảm động quá sắp phát khóc rồi sao?”
Saint lúng túng, gương mặt hồng hào mà Đông Hằng nhìn thấy thật ra không phải khí sắc tốt mà là do cảm thấy hạnh phúc mà thành: “Gọi điện xong anh liền chạy đến đây?”
Đông Hằng không tin nổi những gì bản thân vừa nghe, rõ ràng hôm qua Saint luôn miệng lảm nhảm vào điện thoại bảo anh đến đây, giờ cậu lại tỏ ra vô tội không nhớ gì.
Saint nói: “Hôm qua anh phải chuẩn bị tài liệu họp mà.”
Đông Hằng gật đầu: “Chỉ cần nhờ vả thôi, lần sau lại bù.”
Saint lại hỏi tiếp: “Anh đến khách sạn lúc mấy giờ?”
Đông Hằng vờ suy nghĩ rồi lắc đầu, biểu hiện trên gương mặt tỏ ra không thể nhớ nổi.
Saint nói: “Không tin.”
Đông Hằng cười cười, anh đưa hộp cháo đến trước mặt rồi dúi vào tay cậu: “Không nhớ cụ thể, tầm khoảng ba giờ hơn, thôi em đừng hỏi mãi, ăn đi.”
Sự cảm động của Saint thể hiện ra cả ánh mắt, cậu cầm lấy thìa khuấy một vòng, ăn thử một chút.
Đông Hằng tâm sự vài câu, không muốn Saint cảm động những việc anh không tốn sức lực: “Lúc đầu nhờ vả người khác đi chuyến công tác chỉ vì muốn dành thời gian hẹn hò với em.
Nghe em ra Bắc nên anh cũng thuận theo mà cứ tiếp tục chuyến công tác này.
Phòng anh ở tầng trên, thăm em chỉ là sẵn tiện thôi, không cần rung động, anh vẫn chưa bắt đầu tán tỉnh em đâu.”
[Cậu ấy nói với tôi không có lần gặp mặt nào mà không có chia ly, chỉ là cậu ấy đã nói thêm một câu “Hẹn gặp lại.”].