Buổi sáng khi Vi xuống lầu nàng mới hay Nhược Trần đã bỏ đi từ sớm, bà Lý vừa dọn điểm tâm cho nàng, vừa nói:
- Cậu Ba đến hãng rồi, cậu ấy có nhắn tôi là hôm nay có lẽ sẽ không về dùng cơm vì còn phải kiểm kho và kết toán số nợ gì đó.
- À, tôi biết rồi.
Vi đáp, ngồi xuống ghế dùng điểm tâm một mình, không khi cô đơn như vây phủ. Suốt đêm qua không ngủ, bây giờ lại ăn không vô. Vi rã rời với trăm nỗi buồn phiền.
- Bác Lý, sao hôm nay không thấy Thúy Liên đâu cả thế?
Bà Lý cúi đầu nhìn xuống:
- Dạ, tôi... đã cho cô ấy nghỉ rồi.
Vũ Vi ngạc nhiên.
- Sao vậy?
- Vi... Thúy Liên mới đến làm chưa hơn ba năm Trước kia ông chủ nghĩ là tôi già nên cần cô ấy giúp. Sự thật ra cô thấy đó, tôi đâu có già phải không cô?
- Vâng, nhưng tôi không hiểu bác muốn nói gì cả.
- Dạ, đó chính là lý do tôi không dùng Liên nữa, cả nhà này ai cũng biết chuyện ông chủ sạt nghiệp, ngoài Vườn mưa gió nầy ra ông không có gì nữa cả. Cậu Ba bây giờ mang nợ nhiều quá. - đây bớt đi một người đỡ một người, vợ chồng tôi và ông Triệu vì mang ơn ông chủ nhiều nên không muốn rời khỏi nơi đây, còn Thúy Liên, nếu giữ nó mỗi tháng phải trả lương...
Bây giờ Vũ Vi mới rõ, nàng thở dài.
- À, tôi biết rồi, bác muốn tiết kiệm cho tôi, chuyện nầy, nàng đã suy nghĩ thật nhiều, dù ông Nghị có thật tâm để cả Vườn mưa gió cho nàng nhưng nới nghề y tá đói rách này làm sao nàng có thể duy trì được những tổn phí to lớn cho ngôi nhà đồ sộ chứ?
- Bác Lý!
- Dạ
- Bác có thể cho biết lương của vợ chồng bác mỗi tháng bao nhiêu không?
Bà Lý khoát tay.
- Cô không nên bận tâm chuyện đó. Lúc ông chủ còn sống, ông chủ đã quá tốt với tụi nầy, vì vậy chúng tôi đã tính toán rồi, với số tiền bấy lâu tiết kiệm được, chúng tôi sống lây lất cũng qua ngày, chỉ mong cô đừng đuổi tụi này ra khỏi đây thôi, chứ tụi tui không dám nhận lương của cô nữa.
- Làm gì có chuyện tôi đuổi vợ chồng bác?
Vũ Vi ngỡ ngàng:
- Bác không nhớ gì về lời di chúc của ông chủ sao? Bác và tất cả những người trong nhà nầy đều có quyền ở lại đây, và thực tế chúng ta đều là khách chứ chẳng có ai là chủ căn nhà nầy cả, bác phải hiểu như vậy.
Rồi không đợi bà Lý lên tiếng, Vi lắc đầu.
- Có điều tôi chẳng hiểu tại sao ông Nghị lại chẳng giao nhà cho anh Trần mà lại giao cho tôi?
Bà Lý cười.
- Thì cũng vậy thôi, tôi biết ý định của ông chủ, ông sợ nếu giao Vườn mưa gió nầy cho cậu ba thì cậu ấy đem bán quách đi trả nợ hết, trao cho cô có vẻ bảo đảm hơn.
Vũ Vi càng ngơ ngác định hỏi.
- Sao bác lại bảo trao cho tôi cũng như trao cho cậu Ba?
Nhưng lại thôi, nàng thấy tất cả những việc xảy ra trong nhà nấy đếu có vẻ bí mật làm sao ấy.
- Bác Lý, nhờ bác nhắn lại ông nhà bác với ông Triệu, là tôi vẫn tiếp tục trả lương ọi người như cũ, có điều số lương có lẽ không được dồi dào như trước đâu, vì vậy nếu mấy ông ấy vui lòng...
- Thưa cô..
Bà Lý vội vã cắt ngang!
- Chúng tôi chẳng cần lãnh lương đâu, chỉ cần cô có làm sao duy trì được Vườn mưa gió nầy còn nguyên là được rồi. Tiền điện nước và xài lặt vặt trong nhà nầy cao lắm... Chúng tôi nguyện ở không nơi đây để hầu hạ cô và... cậu Ba.
Một cơn sóng nhỏ nhấp nhô trong tim. Vũ Vi đỏ mặt khi nghe lời ghép đôi trong câu nói thật thà... cậu Ba... tên đàn ông lạnh nhạt, trời vừa sáng đã bỏ đi chẳng buồn han hỏi nàng một câu... Nhưng không nên trách vậy... Hắn còn cả số nợ trên hai mươi triệu phải gánh trên vai.
- Thôi thì đành vậy.
Vũ Vi thở dài:
- Chúng ta sẽ cố gắng để giữ Vườn mưa gió nầy vững bền trong cơn mưa.
Bây giờ phiền bác một chút, bác làm ơn đi nói với ông Triệu chuẩn bị xe để đưa hộ tôi đến bệnh viện. Tôi cần phải đi làm mới được.
Bà Lý nhìn Vi với nụ cười cảm thông, đoạn chạy đi tìm ông Triệu. Vũ Vi chạy đi thay áo. Lúc nàng bước ra sân thì xe ông Triệu đã đợi sẳn bao giờ. Vi đưa mắt nhìn trời. Trời thật xanh, một vài gợn mây trắng bềnh bồng xa xa. Buổi sáng mùa hạ đẹp thật. Bức tượng vệ nữ bị những tia nắng tắm vàng, rực rỡ dưới những ánh nắng bén như đao xuyên từ lá. Khu vườn ngập đầy mùi hoa nhài. Buổi sáng êm, thật đẹp. có nhắm mắt nằm mơ Vi cũng không dám nghĩ đến chuyện mình sẽ làm chủ một ngôi nhà đẹp như vậy.Nhưng đó là sự thật. Một sự thật gần như đầy huyền thoại.
Vi ngước đầu cho tóc xõa ra sau, nàng lên xe để ông Triệu đưa đến bệnh viện.
Thật may, vừa đến nơi Vi đã nhận được chỗ làm tốt của một y tá khác vừa bỏ việc. Lương khoản ba mươi đồng một giờ, Vũ Vi nhận thêm giờ phụ trội, nên mãi hơn mười một giờ khuya mới về nhà. Tuy có mệt, nhưng khi nghĩ đến chuyện mình giúp đỡ được Nhược Trần trong việc cất bớt gánh nặng Vi thấy vui ngay.
Vừa vào nhà, Vi đã thấy Nhược Trần ngồi ở phòng khách với điếu thuốc trên tay, Vi lạnh lùng.
- Nếu không lầm thì hình như anh chẳng hề biết hút thuốc mà?
Nhược Trần chẵm rãi nhả khói.
- Cô chưa biết gì về tôi cả. Sự thật không phải tôi không biết hút thuốc, có điều không thường hút thôi.
Vũ Vi ngồi xuống ghế, cơn mệt mỏi rã rời khiến nàng không buồn để ý đến khuôn mặt cau có của Nhược Trần.
- Hôm nay cô có vẻ về trễ?
- Vâng.
- Hẹn với anh chàng đến đâu chơi thế? Đi nhảy à?
Nhược Trần hỏi đột ngột, Vũ Vi ngỡ ngàng.
- Anh nói gì thế? Hỏi ông Triệu xem có phải chính ông ấy đưa tôi về không?
Suốt ngày mệt nhọc, tôí lại trực ca đêm làm gì tôi có giờ để nhảy với nhót nữa chứ?
- Thế anh chàng cùng trực với cô à?
Cơn giận bốc lên mặt, Vũ Vi trừng mắt nhìn Trần.
- Anh nói thế là thế nào? Giả sử như có ông X nào đó cùng trực với tôi thì có liên hệ gì đến anh đâu, mà anh muốn nhảy xổm vào chuyện của tôi chứ?
- Dĩ nhiên là tôi không có quyền gì hết.
Nhược Trần đáp, mắt chàng cũng long lên:
- Có điều tôi lấy làm lạ là tại sao một người vừa nhận được một gia tài trị giá hàng mấy triệu bạc lại hấp tấp muốn đi làm sớm như vậy? Tôi lầm! Vì tôi quên là ở trong bệnh viện còn có ông bác sĩ ở phòng quang tuyến nữa chứ.
- Anh...
Vũ Vi giận nói không thành tiếng, nàng nhìn Nhược Trần như muốn nghiến nát chàng ra. Có một tấm lòng chẳng ai hiểu. Làm việc từ tám giờ sáng đến mười một giờ đêm, hầu giữ vững cho địa vị của chàng, thế mà... Thế mà... Vi thấy máu nóng như trào lên mặt, thật oan ức, thật sỉ nhục, nước mắt lăn tròn trên má...
"vừa mới nhận được một gia tài trị giá hàng mấy triệu bạc"... Phải chăng chàng cũng nghỉ ta đã dùng mưu đen tối để được ông Nghị cho ngôi nhà này? Với những lời nói đó, với thái độ có vẻ ngạo mạn đó nếu xuất phát từ những con người như Bồi Trung hay Bồi Hoa có lẽ Vi đã không giận đến như vậy. Nàng đứng bật lên.
- Anh... Anh nói gì thế?... Nếu anh muốn gia tài bạc triệu nầy, anh cứ giữ lấy đi, tôi không cần, còn chuyện ông bác sĩ kia với tôi thế nào mặc kệ tôi, xin anh đừng xía vô.
Nhược Trần cũng không kém:
- Tại sao tôi lại muốn cái gia tài này chứ? Nếu muốn tôi đã nhận nó từ lâu chớ cần gì đợi đến cô? Tưởng thằng nầy định dành gia tài với cô à? Cô làm gì với tên bác sĩ đó tôi không cần biết. Hừ! Phải mà bây giờ cô đâu phải là cô y tá nghèo rớt mồng tơi như xưa nữa, cô đã có bạc triệu thì muốn lấy ai chẳng được, riêng về nụ hôn ngoài hành lang cô cứ xem như không có, cô bản lãnh thật, một thằng lang bạt như tôi không ngờ lại cũng mắc Mưu cô.
- Anh... Anh... Anh...
Vũ Vi run rẩy nói không thành tiếng, nước mắt chảy dài trên má, nàng quay lại và đi nhanh về phía lầu.
- Được rồi, anh cứ yên chí mai tôi sẽ rời khỏi nơi đây và sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Nhưng Nhược Trần đã chạy cản trước mặt:
- Trước khi nói rõ hết cho tôi biết sự thật, cô không có quyền đi đâu hết.
- Không có gì để nói hết.
Vũ Vi giận run, nàng lớn tiếng:
- Với những hạng bẩn như anh, tôi không có gì để nói cả.
- Tại sao cô bảo tôi bẩn?
Nhược Trần trừng mắt:
- Bộ cô cao quí lắm sao mà dám nói tôi thế chứ?
- Tôi không bao giờ nói mình cao quí.
Vũ Vi to tiếng không kém:
- Trái lại tôi hạ cấp và mất dạy, tôi chỉ là cái gai trong mắt người, còn anh mới là hạng thanh niên ưu tú, nói vậy anh thỏa mãn chưa?
- Cô châm biếm tôi à? Tôi biết trong mắt cô tôi không đáng một đồng xu!
- Quá khứ của anh thế nào anh biết lấy tôi không cần hiểu. Tôi là đứa ngu mới dại dột, chứ đúng ra khi biết anh có một quá khứ "huy hoàng" như vậy thì đâu đến nỗi để anh lầm lẫn.
- Chứ không phải là cô chẳng ngờ tôi có một di sản nợ đến hai mươi triệu à?
"Bốp" Vũ Vi đưa cao tay tát mạnh vào má Nhược Trần, đây là lần thứ hai nàng đánh người. Trần né không kịp lãnh đủ, năm vết đỏ hiện trên má. Nhược Trần tức giận giữ chặt lấy tay Vi, cái xiết mạnh khiến Vi dau muốn chảy nước mắt, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng.
- Chưa có một người đàn bà nào dám tát tai tôi. Đây là lần thứ hai cô đã giở trò đó. Cô muốn chết phải không?
- Anh muốn giết tôi à? Cứ giết đi.
Vũ Vi lạnh lùng:
- Giết tôi chưa hẳn anh mang tiếng là anh hùng. Giết đi! tăng thành tích cũ của anh, dù có thêm được một chuyện giết người thì cũng không làm ai ngạc nhiên đâu, có điều tại sao hôm nay anh có can đảm giết tôi mà lại không có can đảm giết con bé Cát Hà của anh chứ!
"Bốp" Lần nầy Nhược Trần đưa tay lên với sức mạnh của một người đàn ông trong bực giận Vũ Vi thấy mắt đổ sao. Một đêm mệt nhọc một ngày công việc, trở về nhà là cơ thể đã rã rời. Vi không ngờ đến mình còn phải trải thêm cơn bão tố trong Vườn mưa gió.
- Anh.. Ông... Tàn nhẫn...
Chỉ nói được mấy tiếng là cơ thể Vi nhũn ra, nàng ngã người xỉu tại chỗ. Nhược Trần như tỉnh cơn mê, đỡ vội. Bà Lý ở trong nghe tiếng hét chạy vội ra, vừa kịp lúc thấy Vũ Vi bị Nhược Trần đánh ngã.
- Trời ơi, cậu Ba, cậu điên rồi sao?
Nhược Trần ôm Vũ Vi trong tay, nhìn khuôn mặt tái nhạt của người yêu mà lòng đau như cắt. Chàng hối hận đặt Vi nằm lên ghế.
- Vi ơi, Vi!
Vũ Vi vẫn nằm yên trên ghế, những sợi tóc rối che lấy mặt, Trần vuốt nhẹ cho nó nằm sang một bên, nhìn khuôn mặt tiều tụy của người thương đầy mặc cảm.
- Bà Lý ơi, cho tôi một cốc rượu mạnh đi, nhanh lên!
Bà Lý vội vã đi lấy rượu mang đến.
- Cậu làm sao lại gây chuyện với cô ấy?
Người ta hết lòng lo lắng cho ngôi nhà nầy thế mà cậu nỡ lại...
Nhược Trần lắc đầu buột miệng nói.
- Tại tôi chịu không được chuyện cô ấy hẹn hò với thằng bác sĩ phòng quang tuyến.
- Hẹn hò nào đâu?
Bà Lý lộ vẻ ngạc nhiên:
- Cậu lầm rồi cậu Ba ơi. Cô ấy sợ duy trì không nổi những tổn phí cho khu vườn này nên đi làm thêm đấy. Chính miệng cô ấy còn bảo tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu trả nợ. Thế mà cậu không hiểu gì hết, cậu dễ lầm người quá, ngày xưa cậu mang yêu tinh về nhà coi như thần thánh, bây giờ gặp thần thánh cậu lại tưởng là yêu ma, khổ thật.
Những câu nói của bà Lý như những nhát kiếm đâm sâu vào tim Trần. Chàng run rẩy nâng cốc rượu đổ vào miệng Vũ Vi.
- Vũ Vi, Vi, tỉnh dậy đi em! Tỉnh lại đi, anh van em mà!
Rượu vừa qua miệng Vi đã trào ra, bà Lý vội mang khăn đến. Nhược Trần tiếp tục đổ rượu. Hơi nồng của rượu làm Vi tỉnh lại, nàng gặp khuôn mặt của Nhược Trần, vẻ hớt hải và lo âu của chàng chưa làm nàng nhớ lại chuyện đã xảy ra.
- œa Tại sao tôi lại nằm đây?
- Vũ Vi tha lỗi cho anh nha em?
Nhược Trần van xin, Vũ Vi dần dần nhớ lại tất cả câu chuyện. Cái tát của chàng, những lời khinh miệt nhục nhã, tim nàng thắt lại.
- Tôi mệt mỏi quá rồi.
Vi nói, Trần chụp ngay cơ hội.
- Để anh dìu em lên lầu nhé?
- Thôi, cảm ơn. Vi đáp nhanh, nàng cố bám vào thành ghế đứng dậy, cơn mệt mỏi khiến nàng loạng choạng đứng không vững.
Nhược Trần van xin.
- Thôi mà Vi.
Nhưng Vi đã ngoảnh mặt đi nơi khác, thấy bà Lý như vớ được chiếc phao, Vi nói:
- Bác Lý bác làm ơn dìu cháu về phòng. Cháu mệt quá phải ngủ một giấc mới được
Nhược Trần lúng túng nhưng không buông tay Vi ngay.
- Vũ Vi, anh xin lỗi mà, em biết không, suốt ngày hôm nay anh mệt gần chết, trời vừa tôi đã về ngay chỉ mong được trông thấy em thôi, nhưng về tới nhà không thấy em đâu cả. Anh nóng muốn phát điên lên được, anh bực tên bác sĩ phòng quang tuyến...
Vũ Vi thở ra.
- Thôi tôi mệt quá rồi, tôi không muốn nghe ai giải thích gì hết.
Nhược Trần nhìn khuôn mặt lạnh của Vũ Vi, chàng biết nàng chưa tha thứ cho chàng, những hạt mồ hôi khổ sở tuôn trên mặt.
- Vũ Vi em có nhớ trước ngày cha mất một hôm không? Chúng ta đã cùng nhau thề sẽ sống cạnh nhau suốt đời, em có nhớ không?
Vũ Vi vẫn lạnh lùng.
- Đó là thủ doạn để tôi câu anh đấy.
- Thôi mà, xiên xỏ làm gì Vỉ. Chúng ta hôm nay đều mệt mỏi, khó chịu, chúng ta không kềm hãm được sự nóng tinh của mình nên nói những điều không nên nói. Vi, em không thể bỏ qua cho anh được sao?
- Tôi mệt quá rồi.
Vi yếu ớt đáp:
- Xin anh làm ơn cho tôi ngủ một chút.
Bà Lý nãy giờ yên lặng cũng bước đến can Trần.
- Thôi cậu Trần, cậu đừng nên nói gì cả, để cô Vi nghỉ ngơi, ngày mai gặp nhau sau cũng không muộn mà?
Nhược Trần yên lặng buông tay, chàng cũng biết đây không phải là lúc giải thích.
Nhìn bà Lý dìu Vi lên gác, Trần mệt mỏi buông nình xuống ghế, hai tay ôm đầu.
- Ta đã làm gì? Sao ngu thế!
Khi Trần ngẩng lên thì bóng Vi và bà Lý đã mất trên cầu thang. Phải rồi, ngày mai, ngày mai ta sẽ cố gắng bù đắp nỗi đau khổ của nàng, ta sẽ không cao ngạo, tự phụ nữa. Trên phương diện tình yêu, cao ngạo và tự phụ la hai lầm lẫn lớn của con người. Ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.