Biết Trước Sẽ Vỡ Tan


Tim tôi phút chốc như bị thứ gì đó bén nhọn dội vào, rất đau đớn, rất khó chịu.
Cùng một câu bảo tôi gầy đi, nhưng anh Khoa nói thì tôi chỉ cảm thấy là lời hỏi thăm bình thường, còn lời ấy thốt ra từ miệng Thành, tôi lại có cảm giác không chỉ là một câu nhận xét đơn thuần mà còn có cả rất nhiều xót xa.
Anh xót tôi ư? Không, lúc anh rời bỏ tôi để đến bên chị ta, tại sao anh không đau xót? Lúc anh nói ly hôn, sao anh không xót xa? Bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Cho nên, dù trong lòng có bi thương bao nhiêu thì ngoài mặt tôi vẫn chỉ lạnh lùng đáp:
– Cảm ơn, tôi đang giảm cân.
– Vết thương của em đã lành chưa?
– Lành rồi.

Vết nào cũng lành.

Không gặp anh nữa, tâm trạng tôi thoải mái nên hồi phục rất nhanh.

Cảm ơn anh.
Bàn tay đang nắm cổ tay tôi vô thức siết chặt, sau đó, có lẽ anh cũng nhận thức được mình làm tôi đau nên ngay lập tức thả ra.

Thành lặng lẽ buông tay rồi lùi về phía sau một bước:
– Mới ốm dậy, không cần giảm béo làm gì.
– Mấy hộp thuốc bổ anh để trong ngăn kéo bàn làm việc, tôi đã xếp gọn lại trong thùng rồi.

Chừng nào đến kỳ họp cổ đông, anh đến thì cầm luôn về nhé.
– …
– Nếu không còn gì thì tôi đi vào đây.
Nói rồi, tôi tiếp tục rảo bước về phía trước, cứ nghĩ Thành sẽ không còn gì để nói nữa, nhưng khi tôi chuẩn bị đi vào ngã rẽ, đột nhiên anh nói:
– Em không thể tha thứ cho anh thật à?
Bước chân tôi ngay lập tức khựng lại.

Gần hai tháng rồi, kể từ khi Mimi rời khỏi tôi, mọi nỗi đau xác thịt đã tạm nguôi ngoai, nhưng nỗi đau trong linh hồn tôi thì không thể chữa lành được.
Hàng đêm, tôi vẫn vì nhớ con mà lặng lẽ rơi nước mắt, mỗi khi nhìn thấy một đứa trẻ nào trên đường, tôi đều tưởng tượng ra nếu Mimi còn sống, con bé có lẽ cũng đã lớn bằng chừng ấy.

Thậm chí có rất nhiều lần tôi cứ nhắm mắt là sẽ mơ thấy con vẫn còn trong bụng tôi, khi tỉnh dậy thì một bên gối đã ướt đẫm.
Tôi không hận anh, nhưng tôi không thể bước qua được quá khứ nhiều bi kịch đó được, cho nên tôi chỉ nói:
– Không phải tha thứ hay không, mà tôi muốn một mình bước tiếp.

Tôi và anh đều không thể can thiệp vào số phận, chuyện có thể làm cùng lắm chỉ là lúc ở bên nhau thì sống hết lòng mà thôi.

Không phụ gặp gỡ, có kết thúc cũng không hối hận.
– Nếu anh nói ngày hôm ấy anh đến sân bay là vì em, tất cả những gì anh làm trong nhiều năm qua cũng là vì em, em có tin không?
Tôi mỉm cười, lắc đầu:
– Anh đã vì tôi quá nhiều rồi.

Từ lúc nhỏ đã luôn ở bên tôi, khi trưởng thành vì ông mà cưới tôi, chịu ràng buộc ở bên tôi.

Nhiều năm qua anh luôn vì tôi, vì gia đình này, tôi hiểu.

Có thể anh không thấy mệt mỏi, nhưng tôi thì ngược lại, tôi rất rất mệt mỏi khi trên lưng lúc nào cũng phải mang ơn của người khác.

Về sau anh đừng vì tôi nữa, anh hãy vì anh đi.

Mimi đã mất rồi, chúng ta không thể quay đầu về quá khứ, thì cứ thế mà bước về phía trước.

Tôi sẽ sống hạnh phúc cuộc đời của tôi, mà anh cũng nên sống tiếp cuộc đời của anh.

Đừng ai nợ ai cả.
Lần này, anh im lặng nhìn tôi rất lâu, rất lâu, trong ánh mắt ấy chất chứa rất nhiều đau thương cùng thất vọng mà tôi không muốn đọc hiểu.

Một lát sau, anh đột nhiên quay về phía cửa sổ, một thứ gì đó trong veo rơi xuống từ sườn mặt anh rồi nhanh chóng biến mất.

Thành hít sâu vào một hơi rồi gật đầu:
– Cảm ơn, anh hiểu rồi.
Tôi không nói nữa, càng không có can đảm nhìn anh rơi nước mắt nên vội vàng rảo bước rời đi.

Lúc về đến phòng bệnh của ông, đưa tay sờ lên mặt mới phát hiện ra gò má của mình cũng đã ướt đẫm từ khi nào.
Kỳ lạ, tại sao đã chia tay rồi mà vẫn đau như vậy? Đau đến mức tôi không thể kiềm chế được nữa, vội vàng chạy ra một góc khuất rồi ôm mặt ngồi thụp xuống, cắn chặt tay để tiếng nức nở của mình không bật ra, chỉ có nước mắt rơi tung hoành không một tiếng động.
Lúc này, tôi thật sự rất oán trách ông trời, tại sao không để Mimi ở lại bên tôi? Nếu như có con bé, dù anh có đối xử với tôi tệ bạc thế nào, có lựa chọn ai đi chăng nữa thì tôi vẫn cứ thế kiên cường sống tiếp.

Nhưng Mimi đi rồi, tôi không còn lý do để trở về bên anh nữa, nỗi đau vì mất đi con cứ thế hàng ngày bào mòn linh hồn tôi, khiến tôi không còn ý chí để tiếp tục điều gì nữa.
Không có con, chúng tôi đều đau lòng như thế này cũng còn ý nghĩa gì? Ngày đó nếu như anh lựa chọn ở lại bên tôi, Mimi cũng không ra đi, bây giờ cả hai đau thương cũng có làm con bé sống lại được nữa đâu…
Sau ngày hôm đó, tôi không gặp lại anh ở bệnh viện nữa, thím Chung nói anh vẫn đến, chỉ là Thành luôn rời đi trước khi tôi quay lại.

Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, đỡ gặp nhau thì cả hai sẽ đỡ khó xử, mà tôi thì cũng đỡ đau.

Nhưng mẹ chồng lâu ngày không thấy tôi về thì có lẽ cũng phát hiện ra giữa chúng tôi có chuyện, bà gọi điện thoại cho tôi, câu đầu tiên bà hỏi:
– Quỳnh Chi, con không định về bên này nữa à?
– Mẹ…
Lồng ngực tôi quặn đau, phải hít vào mấy hơi thật sâu mới có thể đáp:
– Đợi đến khi nào thích hợp thì con về nhé.

Mẹ đừng lo, con ở đây ăn ngon ngủ ngon lắm, béo lên rồi.

Con cũng nhớ mẹ nhưng bận quá, chưa sắp xếp thời gian được.
– Mẹ biết chuyện của hai đứa rồi.
Giọng mẹ chồng tôi ở đầu dây bên kia lạc đi, còn có thể nghe được cả tiếng sụt sịt:
– Mẹ biết, mất Mimi con sẽ rất đau lòng.

Nhưng Thành nó cũng đau lòng như con.

Lúc này hai đứa phải động viên nhau rồi tiếp tục cố gắng, con rời xa nó thì con có vui vẻ được không? Rồi một mình con thì sống thế nào?
– Mẹ, chuyện của bọn con dài lắm, bây giờ con chưa nói hết cho mẹ hiểu được.

Đợi đến khi nào có thời gian thì con về thăm mẹ được không?
– Quỳnh Chi, nếu là vì chuyện mang thai sau này…
Mẹ chồng định nói đến chuyện tôi đã cắt tử cung, sau này không thể mang thai được nữa, nhưng có lẽ vì cổ họng nghẹn cứng nên bà mãi không thốt ra miệng được.

Tôi cũng đau đến quặn lòng, chỉ có thể gạt nước mắt động viên bà:
– Không phải đâu, mẹ đừng nghĩ nhiều.

Từ từ rồi đợi mọi thứ nguôi ngoai rồi con sẽ về.

Mẹ đừng buồn nhé, bây giờ mẹ phải vui vẻ khỏe mạnh thì con mới yên lòng được.
– Nhưng thằng Thành như thế, mẹ yên lòng làm sao đây Quỳnh Chi… Nó gầy lắm, gầy lắm rồi…
Tôi không biết nói sao, chỉ lặng lẽ đưa tay lên gạt nước mắt.

Mẹ chồng chắc cũng hiểu trong lòng tôi vẫn chưa buông bỏ được chuyện về Mimi, cho nên cũng không ép tôi nữa, bà chỉ dặn dò khi nào tôi có thời gian thì hãy quay về nhà bên ấy, ăn một bữa cơm bà nấu, ngủ với bà một hôm.

Tôi cũng không nỡ làm bà thất vọng nên cũng ậm ừ bảo lúc nào có thời gian rảnh sẽ đến.

Nhưng thực sự cũng chẳng biết lần sau mình quay lại ngôi nhà nhiều kỷ niệm vui buồn ấy là bao giờ…
Thời gian tiếp theo, Hằng Phong đã bắt đầu vào guồng trở lại, nhưng không có Thành ở đây nữa nên các cổ đông đều không tôn trọng tôi, họ nói tôi mới chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, không đủ khả năng điều hành một công ty lớn như Hằng Phong, liên tục thúc ép tôi phải từ chức để bầu ra tổng giám đốc mới.
Vì việc này nên tôi đau đầu mấy ngày trời, cậu trợ lý thấy vậy mới mang vào một ly sữa ấm, bảo tôi:
– Chị đừng suy nghĩ nhiều quá, ngồi ở vị trí này là phải chịu áp lực mà.

Cứ nghĩ thoáng ra, đừng để tâm đến bọn họ là tự khắc sẽ đỡ mệt mỏi thôi.
Tôi khẽ nhíu mày, nhìn cốc sữa rồi lại nhìn cậu ta:
– Ai bảo cậu nói mấy lời này à?
– À… đâu, không có ai cả.

Tự em nói thế thôi ạ.

Em nói thế chị không vui à?
– Không phải, mà tôi thấy cậu nói rất giống một người.
Cậu trợ lý bị tôi bắt thóp thì ngượng ngùng gãi đầu, sau đó đặt ly sữa ấm xuống bàn rồi bối rối bảo tôi:
– Chắc tại em ở cạnh anh ấy lâu nên học được nhiều thứ từ anh ấy đấy.

Không có ai bảo em nói mấy lời này đâu.

Chị uống sữa đi.
– Cậu đã có thông tin của chị Uyên chưa?
– Chưa ạ.

Em tìm mãi vẫn không được chị ạ.

Cũng không ai biết chị ấy đã đi đâu.
– Còn về phía công an thì sao?
– Họ vẫn chưa cho bảo lãnh ạ.
– Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.
Mọi tin tức từ chị Uyên đều bế tắc khiến tôi rất phiền lòng, tâm trạng dồn nén lâu ngày không được trút ra khiến tôi rất mệt mỏi.

Lao đầu vào công việc ngày đêm cũng không khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng đi được, cuối cùng, tôi đành buông thả mình một lần, tìm đến quán Bar uống rượu.
Tôi cứ nghĩ chất cồn kích thích thần kinh sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, nhưng càng uống nhiều thì phiền não trong tôi lại càng nhiều hơn.

Tôi uống một cốc, hai cốc, ba cốc, đến cốc thứ 8 thì bỗng dưng có một bàn tay giữ chặt chiếc ly bên môi tôi.

Anh Khoa khẽ nhíu mày:
– Quỳnh Chi, sao tự nhiên hôm nay lại đến đây uống rượu?
– À… lâu lắm không được uống nên tự nhiên em thèm rượu ấy mà.

Sao anh lại ở đây?
– À…
Anh Khoa hơi bối rối, ngoảnh đầu quay đi nơi khác rồi mới đáp:
– Tự nhiên anh cũng thèm rượu nên đến.

Tình cờ lại gặp em ở đây.
– Anh có muốn uống một ly không?
Anh Khoa đắn đo vài giây rồi cũng quyết định ngồi xuống, vẫy Bartender lấy thêm mấy ly rượu.

Khi cạn chén với tôi, anh ấy mới hỏi:
– Có chuyện gì, không thể nói với anh được à?
– Nhiều chuyện lắm.

Nhưng nhắc đến là em sẽ không vui, thế nên em không nói đâu.
– Ừ, nếu nhắc đến mà em không vui thì không cần nhắc nữa.

Muốn uống rượu thì anh uống với em.

Uống đến khi nào em hết buồn thì thôi.
Tôi bật cười, nâng chiếc ly lóng lánh rượu vàng óng trên tay mình ra:
– Cạn ly.
– Cạn ly.
Hôm đó, tôi và anh Khoa đã uống rất nhiều, nói đến chuyện của Kiến Vũ, cũng nói đến chuyện của Hằng Phong, riêng về nỗi buồn của tôi thì đều nuốt hết theo cùng rượu.

Cứ thế uống đến khi say mèm mới ra về.
Anh Khoa không yên tâm để tôi về một mình nên gọi một chiếc taxi, ngồi cùng tôi đến khi về tới tận bệnh viện.

Trước lúc tôi xuống xe, bỗng nhiên anh Khoa lại nắm lấy tay tôi, nói một câu:
– Quỳnh Chi, có nhớ lúc ở trên tàu cao tốc anh đã nói gì không?
– …
– Nếu cuộc hôn nhân đó không làm em hạnh phúc thì hãy ly hôn đi.

Em còn có một người đợi em mà.
Tôi cười, thực ra tôi cũng muốn ly hôn từ lâu, nhưng không phải ly hôn với Thành để đến bên một người đàn ông khác, mà chỉ đơn giản là trả tự do cho chính mình.

Tôi sẽ không tiếp nhận thêm một người nào nữa, xúc cảm đã c.hế.t, con tim cũng đã c.hế.t rồi.
Thế nên tôi nói:
– Anh đừng đợi em, không có kết quả đâu.
– Em có nói gì thì anh vẫn đợi thế thôi.

Em có ly hôn hay không thì anh vẫn đợi.

Chỉ là anh không muốn thấy em cứ mãi đau khổ thế này thôi.

Tội gì phải tự đày đọa mình như thế, em xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn cơ mà.
Tháng 8 trời đã vào thu, sương lạnh ban đêm lặng lẽ đổ xuống, thấm đầy lên mái tóc của chúng tôi.

Tôi cảm thấy hôm nay mình đã mỏi mệt rồi, cho nên chỉ bảo:
– Cảm ơn anh, em biết rồi.
Anh Khoa cũng không nỡ miễn cưỡng tôi, nhẹ nhàng buông tay rồi thở hắt ra một tiếng:
– Ừ, hiểu được là tốt rồi.

Ngoài này sương lạnh lắm, em vào bên trong đi.
– Vâng.

Anh cũng về đi nhé.

Tạm biệt.
Anh Khoa nhất quyết đợi tôi cho đến khi khuất sau sảnh khu C mới chịu lên xe rời đi, tôi thì chân nam đá chân chiêu không tìm được đường về nữa, cứ lòng vòng hết nơi này đến nơi khác, mãi mới gặp được một người bác sĩ, thế là anh ta mới đưa tôi về đến phòng bệnh của ông.
Lúc này rượu mới ngấm, tôi vừa bò lên giường đã ngủ say như c.hế.t, nhưng đêm nay vẫn như bao đêm khác, dù có rượu say rồi nhưng hễ nhắm mắt lại là tôi lại mơ thấy Mimi.
Tôi nhìn thấy con cứ đứng dưới gốc cây Bạch Thiên Hương, mái tóc ngắn buộc thành chỏm hai bên, gương mặt mếu máo phụng phịu:
– Mẹ ơi, lúc nào thì mẹ đến thăm Mimi? Ở đây buồn lắm, Mimi chẳng có bạn chơi gì cả.
Tôi muốn chạy đến ôm con vào lòng, nhưng chẳng hiểu sao đầu ngón tay cứ như lùa vào không khí, không nắm giữ được, cũng không ôm được, chỉ thấy con cứ dần dần tan đi.
– Mimi, Mimi ơi.

Mimi đừng đi.

Mimi ở lại với mẹ đi mà.
– Không, Mimi ghét mẹ lắm.

Tại mẹ mà Mimi mới thế này.

Mẹ không chịu bảo vệ Mimi.

Mẹ hư, mẹ hư.
– Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi Mimi.
Mặc tôi xin lỗi thế nào, Mimi vẫn lạnh lùng quay đi, tôi chạy theo nó đến gốc cây, nhưng cuối cùng trước mắt chỉ là một màn đen sâu thẳm.

Sau đó, cảnh vật đột nhiên chuyển đến ngày hôm đó, thời khắc chiếc xe mô tô kia đâm vào tôi.

Dù tôi đã cố ôm lấy bụng, nhưng cuối cùng cả người vẫn bị văng xa, thân thể chìm trong một vũng m.áu.
Kể cả trong cơn mơ tôi vẫn có cảm giác mất đi con bé, đau đớn đến quặn thắt toàn bộ tim gan.

Tôi lẩm bẩm quờ quạng tay vào không trung, mê sảng gọi tên con:
– Mimi, Mimi, Mimi ơi… ở lại với mẹ đi mà.

Xin con đấy.

Ở lại với mẹ đi Mimi ơi…
Bỗng dưng có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi, sau đó áp vào khuôn mặt của người đó.

Người ấy dùng toàn bộ cơ thể để bao bọc lấy tôi trong lòng, lẩm bẩm dỗ dành:
– Quỳnh Chi, không sao rồi.

Không sao rồi.
– Đau quá, tôi đau quá…
– Anh ở đây, không đau nữa, Quỳnh Chi, hết đau rồi.

Hết đau rồi.
Tôi chẳng nhớ khi ấy mình đã nói những gì, chỉ biết có người ấy ôm tôi, mọi đau đớn trong giấc mơ của tôi cuối cùng cũng dịu xuống.

Tôi ở trong lòng người kia khóc nức nở, khóc đến khi mệt nhoài mới lặng lẽ thiếp đi, ngày hôm sau tỉnh dậy mặt trời đã lên cao rồi.
Ánh nắng chan hòa của một ngày mới chiếu lên giường bệnh của tôi, lúc này, xung quanh không một bóng người, chăn đệm bên ngoài cũng không có một chút hơi ấm.

Nhưng mùi hương quen thuộc kia vẫn quanh quẩn đâu đây, chứng tỏ đêm qua không phải tôi mơ mà thực sự anh đã đến.
Không còn gì nữa, tại sao còn cứ vấn vương làm gì?
Tôi lặng lẽ thở dài một tiếng, dù trong lòng rất lưu luyến nhưng lại sợ về sau không thể hoàn toàn dứt bỏ được, cho nên đành đứng dậy lột hết chăn ga trên giường, đưa cho thím Chung đi giặt, sau đó còn nhờ bệnh viện đổi mật mã phòng bệnh.

Xác định mỗi đêm trở về nơi này tôi có thể trốn trong thế giới của riêng mình tôi, tôi mới cảm thấy yên tâm.
Sau hôm đó, tôi có đến đồn công an một lần nữa, nhưng lần này bên điều tra vẫn trả lời rằng gã đi mô tô đâm tôi ngày hôm ấy vẫn đang bị tạm giam, chưa đến thời hạn bảo lãnh.
Tôi sốt ruột nên lại đưa cho anh công an kia một xấp tiền dày:
– Tôi làm đơn xin giảm nhẹ tội, đồng thời nộp khoản tiền bảo lãnh cho cậu ta.

Các anh có thể châm trước, để cậu ta được ra ngoài trước thời hạn được không?
– Chị cầm về đi, quy định là như thế, tôi không làm khác được.

Chị chịu khó chờ thêm một thời gian nữa, có thông tin gì chúng tôi sẽ báo cho chị ngay.
– Theo như tôi tìm hiểu thì cậu ta chỉ vô tình đâm phải tôi, không thuộc trường hợp đặc biệt nghiêm trọng, cũng không cần phải áp dụng biện pháp giam giữ quá lâu mà có thể cho bảo lãnh.

Tại sao đến giờ đã gần 3 tháng rồi vẫn chưa cho bảo lãnh?
Bị tôi hỏi thẳng như vậy, ánh mắt anh công an kia thoáng qua vẻ bối rối, tuy chỉ một giây thôi nhưng cũng đủ để tôi phát hiện ra vấn đề.

Anh ta cứng ngắc nhìn tôi:
– Tôi chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên, tóm lại tạm thời viện kiểm sát chưa phê duyệt cho bảo lãnh thì không được bảo lãnh.

Chị về được rồi.
Tôi không tranh cãi nữa, chỉ đứng dậy đi về.

Nhưng đi một quãng rồi, tôi mới cố tình vòng lại, đúng như tôi dự đoán, anh công an kia đang nói chuyện điện thoại:
– Vâng, chị ấy lại đến.

Yêu cầu bảo lãnh.
– …
– Em đã làm theo ý anh rồi, em nói không cho bảo lãnh, nhưng nếu chị ấy tìm luật sư đến thì không biết thế nào đâu.

Anh xem giải quyết sớm đi.

Dù sao hồ sơ cũng sắp chuyển đi rồi, đến giai đoạn tố tụng là em chịu, không giúp được nữa.
– …
– Vâng, em hiểu rồi.

Dạ, em chào anh.
Mặc dù anh công an đó không nhắc đến tên ai, nhưng có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng đoán ra được người đầu dây bên kia là Thành.
Hóa ra lâu nay anh cố tình che giấu gã lái mô tô trong phòng tạm giam này, chính anh đã dùng tiền để kéo dài thời gian hắn bị tạm giam.

Lý do gì mà anh phải bảo vệ kẻ đã đâ.m c.hế.t con chúng tôi? Vì sợ tôi bắt được hắn thì sẽ tra khảo ra được người đứng sau là chị Uyên? Hay là chính anh mới là người thuê hắn làm thế?
Không… Nghĩ đến đây tôi lại có cảm giác tim mình như muốn nổ tung, lồng ngực bị nhét hàng trăm hàng vạn khối đá, nặng nề và phẫn nộ không sao chịu đựng được.
Tôi cảm thấy mình bị người ta đùa trêu như một con rối, trước mặt luôn có cảm giác anh ta làm tất cả vì tôi, đau khổ vì mất đi con chúng tôi, nhưng sau lưng anh ta lại lén lút đ.âm tôi một d.ao, lại thêm một d.a.o.

Đ.âm đến mức tôi máu thịt hòa trộn cũng không hề phát hiện ra, để đến bây giờ phải nhận một cú sốc lớn thế này.
Nỗi hận thù phừng phừng bốc lên đỉnh đầu, tôi không thể kiềm chế, lập tức phóng xe như bay đến công ty của anh ta, nhưng khi cầm d.a.o định đi lên, tôi lại thấy mẹ chồng tiều tụy bước ra từ sảnh chính.

Gần một tháng không gặp, tóc bà đã bạc đi mấy phần, trên gương mặt cũng không còn vẻ lạnh nhạt quyền quý mà tràn ngập mệt mỏi và đau thương.
Lúc ấy tự nhiên tôi nghĩ, nếu tôi thực sự ra tay thì sao? Nếu tôi g.iế.t anh ta thì mẹ chồng phải sống thế nào? Còn ông tôi, khi ông tỉnh dậy thấy chúng tôi cốt nhục tương tàn thì sẽ nghĩ gì? Rồi nếu tôi vào tù thì Hằng Phong phải do ai gánh vác?
Cuối cùng, sau khi bị hiện thực tàn khốc bẻ đi từng chiếc gai trên người, tôi đành nhẫn nhịn nuốt toàn bộ cay đắng phẫn uất vào trong tim, lẳng lặng thu d.a.o về.
Tôi vừa lái xe đến nghĩa trang vừa khóc, quỳ dưới mộ con tôi, để tán cây Bạch Thiên Hương che chở cho tấm lưng run rẩy của tôi.

Ở đó, tôi hứa với con rằng tôi sẽ trả thù, tôi sẽ bắt tất cả những kẻ đã hại Mimi của tôi phải trả giá, dù cả một đời sống trong dằn vặt thì tôi cũng vẫn sẽ đòi lại công bằng cho con tôi.
Cơn mưa nặng hạt trên bầu trời trút xuống, cánh hoa Bạch Thiên Hương lả tả rơi rụng trên vai tôi.

Toàn thân tôi ướt đẫm, gò má cũng ướt đẫm.

Tôi vừa khóc vừa nói:
– Mimi, từ giờ chỉ có mình mẹ và con thôi, mẹ sẽ bảo vệ con, trả thù cho con.

Mimi ngoan, đợi mẹ thêm một thời gian được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui