Gió Mạc Bắc thổi đến cả mặt cũng đau, Thẩm Kiều lấy ra chiếc mũ, đội lên đầu.
Chu Dĩnh nói nếu muốn có được nhiều như thế thì phải đi khá xa, có lẽ sẽ mất chút thời gian, Thẩm Kiều thả bước từ từ đi đến phim trường, quan sát tình hình địch.
Cảnh quay cuối cùng lấy bối cảnh ở ngoài bìa rừng, nhưng quay cũng đã quay xong từ lâu, fans Kim Minh Sóc sợ anh trai của mình bị lạnh nên đứng vây quanh anh ta đi đến trước xe bảo mẫu.
Vị trí chắn gió tốt, một nhóm người ồn ào lộn xộn, người trong đoàn phim đành phải chuyển giá và đèn hắc sáng đi nơi khác.
Thị lực Thẩm Kiều khá tốt, nheo mắt lại nhìn vào đám đông ở đằng xa, Lâm Dịch Tâm vẫn rất dễ tìm.
Dù sao thì dáng chuẩn cao gầy, gương mặt quá mức xinh đẹp thì đương nhiên sẽ đặc biệt tỏa sáng trong đám đông.
Hết người này đến người khác kéo nàng đến chụp ảnh, còn người được đám đông bao bọc đứng ở vị trí C kia chắc là vị Kim Xán Xán gì đó.
Chậc, Thẩm Kiều nhếch khóe miệng, cũng hông được đẹp cho lắm.
Kim Xán Xán đang ôm hai bó hoa lớn trước ngực, đóa hoa đầy đặn so với đóa hoa héo rủ như nắm tay của đoàn phim hoàn toàn trái ngược.
Trước mặt Kim Xán Xán là cái bánh kem lớn, bên cạnh có một người bắn pháo giấy đầy màu chúc mừng anh ta.
Thẩm Kiều lấy điện thoại ra gọi cho Chu Dĩnh: "Mua một cái bánh kem, có thể làm bao nhiêu tầng thì cứ làm bấy nhiêu.
Mua thêm vài món quà, dựa theo sở thích của Lâm Dịch Tâm mà mua.
Còn đồ ăn và đồ uống, đừng để ý gì cả, mua về đồ ăn đắt tiền hơn bữa trưa, tất cả đều không thành vấn đề."
Tiểu Dĩnh mà việc mua hoa còn chưa xoay sở xong: "..."
"Nhanh lên đấy." Thẩm Kiều cúp máy, tựa người vào thân cây bạch dương, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Hiện giờ có rất nhiều hình thức tiếp ứng của fans , Lâm Dịch Tâm bị nhét ở giữa, vừa nói vừa cười, dù cho trời có đang rét thì cũng đổ cả người mồ hôi.
Phục trang của nàng vẫn chưa thay ra, lớp trang điểm còn chưa được tẩy, cái áo khoác to đùng bao lấy từ đầu đến chân, nhìn thôi cũng thấy ngột ngạt.
Kim Minh Sóc bắt đầu cắt bánh kem, đưa cho nàng một miếng bánh, Lâm Dịch Tâm nhận lấy rồi nhanh chóng tránh sang một bên.
Quả nhiên có một màn bánh kem này, đạo diễn vô cùng thông minh, vỡ diễn này không cần phải vội vàng, dẫn toàn bộ tổ quay đi ra phía ngoài.
Cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt này mang lên trang weibo chính thức của đoàn, khi đó chắc chắn sẽ tạo ra độ nóng nhất định.
Fans hâm mộ đang cảm thấy cô cùng mỹ mãn, Lâm Dịch Tâm thở phào, quan sát thấy không còn ai chú ý đến nàng nữa thì từ từ lặng lẽ lui đi.
Thấy chỉ cần đi vào ngã rẽ này là thành công, đột nhiên một giọng nữ cao đầy mạnh mẽ vang lên làm chậm bước chân nàng: "Này này, mấy người cứ đặt ở đây là được, đừng qua đó! Bên kia là đoàn phim!"
Vô cùng thu hút ánh mắt người khác, tất cả mọi người đều liếc nhìn sang đây.
Giọng nữ cao hét lên: "Nè! Sao lại có cái này nữa! Có phải quá lớn rồi không, cẩn thận cẩn thận một chút.
Gì chứ? Mấy thứ này đều mang đến đoàn phim? Được được được, tôi đi sang đó hỏi thử, mấy người khoan hẳn dọn."
Nghe đến hai chữ đoàn phim, từ thu hút ánh nhìn đã chuyển hẳn sang tò mò đến xem thử.
Lâm Dịch Tâm đứng tại chỗ di chuyển, đột nhiên có một bóng người chạy đến, quả nhiên là Tiểu Dĩnh.
Lưng nàng đã toát mồ hôi, sửa áo khoác lại cho thông thoáng hơn, cảm giác nóng nực như sắp bốc hơi.
Lâm Dịch Tâm nháy mắt ra hiệu cho cô bé, thầm hỏi cô bé là chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Tiểu Dĩnh lại không thầm trả lời nàng theo đúng quy tắc mà lên hẳn một tông giọng khác để trả lời nàng, hỏi lại Lâm Dịch Tâm: "Chị, fanclub tặng quà, cái này phải xử lý sao chứ hả!"
Lâm Dịch Tâm: ...
Cơ bản là nàng không hề có một fanclub thật nào.
Cái gọi là "Lâm Dịch Tâm fanclub toàn quốc" đó chính là một trong những lớp vỏ ngoài cơ bản do công ty quản lý tạo ra, mua một lượng fans nhất định, sau đó chúng phát triển ra sao thì phải xem vào nghệ sĩ và người đại diện.
Thuở Lâm Dịch Tâm vừa bước vào nghiệp diễn, nàng nhận vào một vai ác độc tiểu tam phá gia đình nữ chính đến chó sủa gà bay, khi đó đạo diễn còn thường khen nàng có thiên phú diễn xuất.
Và cái giá của việc có thiên phú diễn xuất này là, sau khi phim phát sóng, khán giả xem xong thì mò vào weibo của nàng mắng đến đầu đầy máu chó.
Khi đó, Lâm Dịch Tâm chỉ nghĩ, đừng ai chửi nàng là được.
Cho nên, khi người đại diện thương lượng với nàng, nàng đã lựa chọn một đối sách nhanh nhất để bình ổn sự phẫn nộ của quốc dân.
Đó chính là, không làm bất kì điều gì để phản bác.
Sẽ không có bất kì fan hay account marketing nào giúp nàng biện bạch hay tranh cãi, chỉ cần nhẫn nhịn cho đến khi độ nóng của phim giảm đi, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Và Lâm Dịch Tâm làm được.
Mọi người tranh cãi mắng chửi hết nửa ngày rồi cũng tự tản đi.
Bộ phim truyền hình tiếp theo nàng vào vai kẻ xấu, người xem cũng quay lại mắng nàng.
Lần này rồi đến lần khác, nàng bỗng biến thành chuyên nghiệp gia ác độc nữ xứng, hễ đi thử vai, đạo diễn nào cũng sẽ nhanh chóng định ra vai diễn của nàng.
Cho nên, với một cái danh nghệ sĩ như thế, là không nên và cũng không cần có một fanclub thực thụ.
"Chị, có rất nhiều hoa và quà, hơn nữa còn mua tặng cho đoàn phim thức uống và đồ nướng!" Tiểu Dĩnh tiếp tục liệt kê, quyết phải kéo Lâm Dịch Tâm vào tính huống quái gở này.
Phó đạo diễn đi đến sau lưng nàng, Lâm Dịch Tâm mơ hồ hỏi: "Ở đâu?"
"Ở kia." Tiểu Dĩnh chỉ tay.
Lâm Dịch Tâm bước về trước hai bước quan sát, ở đoạn quanh kia có một người đang bê cái thùng giữ nhiệt siêu to đột nhiên bước ra, suýt nữa đã đụng vào nàng.
Tiểu Dĩnh kéo Lâm Dịch Tâm lại: "Chị cẩn thận chứ."
Người đàn ông mặc trên người bộ đồ công nhân hô: "Đây có phải là đoàn phim《 Linh Khê Duyên 》không ạ! Đồ ăn của mọi người tới đây! Bên trong là thịt nên để lạnh sẽ không ngon, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi ăn thôi!"
Nói xong thì đặt cái thùng xuống bên cạnh, mở nắp ra, mùi thơm mãnh liệt lan tỏa.
Đây là nhà hàng ngon nhất và đắt nhất của thành điện ảnh này, thường xuyên tới lui đoàn phim cho nên quen việc dễ làm, thấy minh tinh cũng không có gì ngạc nhiên.
Một thùng vẫn chưa đủ, người đàn ông này quay đi lấy thêm, còn cười nhìn Tiểu Dĩnh nói: "Không cần phải sợ đạo diễn đâu, đạo diễn rất thích ăn thịt nướng của nhà hàng chúng tôi."
Phó đạo diễn hiểu ý cười nói: "Xem ra hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi."
Không ai lại không thích, trong cái lạnh mùa đông lại có một miếng sườn cừu nướng thơm lừng cùng một cái đùi gà và cánh gà nướng, cá thu nướng thơm nức mũi hòa cùng mùi thơm của cà, tỏi tây nướng và nấm kim châm.
Nếu có thêm chút rượu thì đó là một sự kết hợp hoàn hảo.
Toàn bộ tổ chế tác từ đạo diễn đến quay phim đều đàn ông phương bắc, đến thế này rồi thì cũng chẳng cần phải khách sáo.
Phó đạo diễn đến tiếp đón, mọi người thấy thế cũng vây quanh nhiều hơn, nhân lúc đồ ăn vừa mở ra còn nóng hổi, chẳng ai thấy câu thúc, sẵn sàng lắp đầy bụng mình.
Suốt ngày ăn toàn cơm hộp ai mà không ngán, ai nấy đều là người làm công, đâu phải ngày nào cũng dễ có được phúc lợi thế này.
Mọi người vẫn theo luật cũ, mỗi người đến lấy đồ ăn đều nói một tiếng cảm ơn với Lâm Dịch Tâm
Dù sao cũng là do fans của người ta tặng cho, ăn hay uống cũng là hưởng lợi ké từ người ta.
Lâm Dịch Tâm chỉ có thể cười cười đáp lễ, tiện tay quan tâm đến mọi người, như chủ mà phân chia đồ ăn.
Tiểu Dĩnh không hề quên nhóm fans của Kim Minh Sóc, nhanh như chớp chạy qua, kéo kéo cánh tay trưởng fanclub, trông vô cùng thân thiết: "Hôm nay đúng thật là may mắn, buổi trưa được hưởng lợi từ nhà của các cô, buổi tối thì lại được hưởng phúc từ fans của chị Dịch Tâm.
Đây mới là bầu không khí nên có của ngày đóng máy không phải sao, cô xem Minh Sóc của mấy người vui vẻ chưa kìa!"
Kim Minh Sóc đúng thật là rất vui, Lâm Dịch Tâm sẽ không cướp đi tài nguyên của cậu ta, cậu ta là một tiểu tử còn trẻ tuổi, ăn một buổi ăn hoàn toàn không có chút áp lực, đương nhiên sẽ thấy rất vui.
Trưởng fanclub chỉ có thể cười.
Tiểu Dĩnh cầm đồ ăn đưa cho trưởng fanclub, xử lý xong bên này, sau đó nhảy nhót chạy qua mấy anh trai tổ đạo cụ bên kia.
"Anh Lưu, cho tôi mượn chiếc tiểu tam ma này dùng một lát được không?"
Cậu Lưu đang gặm cánh gà một cách rất ngon lành, nghe thấy thế thì đứng lên: "Em lấy nó làm gì? Để tôi lái giúp em, bà cô nhỏ lái được không đấy?"
"Được mà được mà, anh cứ thong thả, nhanh ăn đi." Tiểu Dĩnh vỗ vỗ vai anh ta, giọng nói rất vang dội, cũng tại fans tặng hoa và quà có hơi nhiều, xe tôi lại đậu ở khá xa nên cần phải chở qua đó một chuyến."
"À à, em dùng đi, dùng đi." Lưu ca móc ra chìa khóa xe đưa cho nàng, "Nhớ cẩn thận đấy."
"Được rồi, cảm ơn nha.
Thiệt tình, hội fan bên kia không chịu liên hệ trước với tôi, còn nói là muốn cho chị Dịch Tâm bất ngờ." Tiểu Dĩnh lắc lắc đầu, "Thật là phiền phức mà."
Lâm Dịch Tâm ngoắc ngoắc tay gọi nàng đến, Tiểu Dĩnh giả vờ không hề thấy.
Cô bé lái chiếc tiểu tam ma qua, mang từng bó hoa hộp quà vừa được đem lại để vào xe.
Loại xe này thùng sau không phải là rất lớn, ngày thường được dùng để vận chuyển dụng cụ.
Một đóa hoa hồng đỏ rực được gói tinh tế đẹp đẽ nhét vào, đầy ắp một xe.
Mấy hộp quà chất đống lộn xộn vào một góc, Tiểu Dĩnh thật sự đã hết tâm trí để sắp xếp chúng rồi.
Sau đó cô bé lái chiếc tiểu tam ma, lượn hết một vòng rồi mới chạy đến bên cạnh Lâm Dịch Tâm.
Lâm Dịch Tâm quay lại nhìn cô, sau lưng là cả đoàn, mày khẽ nhíu.
Tiểu Dĩnh nháy nháy mắt, ý bảo nàng không cần phải lo lắng, sau đó lại cao giọng nói: "Chị, em đem đồ chuyển lên xe trước đó, còn cái bánh kem bên kia có hơi lớn, chúng ta ăn cũng không ăn hết, nhớ đem chia cho mọi người nha!"
"Được rồi." Lâm Dịch Tâm đáp lời.
Tiểu Dĩnh gõ gõ vào đầu mình, từ trong thùng sau chất đầy hoa lấy ra một tấm card, cười nói: "Hội fans nói, cái này nhất định phải đưa cho chị, để em xem coi là viết gì đây, Lâm Dịch Tâm fanclub toàn quốc, chúc tiểu tiên nữ Dịch Tâm đóng máy vui vẻ, giời ạ, cũng bình thường thôi."
Lâm Dịch Tâm nhận lấy tấm card, Tiểu Dĩnh lái chiếc tiểu tam ma, đô đô đô chạy đi.
Phó đạo diễn cầm que tỏi tây nhìn tấm card trong tay Lâm Dịch Tâm, nhìn sang tiểu tam ma chở đầy hoa tươi, tấm tắc: "Lâm lão sư, làm minh tinh đúng là tốt."
Lâm Dịch Tâm cười cười: "Nghề nào thì cũng đều có cái tốt riêng."
Phó đạo diễn nhìn nàng, tiến lại gần hơn, thấp giọng nói: "Trong số các đoàn phim tôi từng làm việc, fanclub của cô là fanclub phô trương nhất và cũng hiểu chuyện nhất, không cần phải nhiều lời, chớp mắt là gửi quà và tâm ý tới, không mang người đến xôn xao."
"Không làm phiền đến đoàn phim là được rồi."
"Không phiền không phiền, cô là người không gây phiền nhất cái đoàn này."
Một buổi ăn uống vui vẻ, Lâm Dịch Tâm sau khi đóng máy phải ở lại thật lâu với đoàn phim
Mọi người ăn uống xong, ai cũng đi đến nói với nàng đôi ba câu, người thì thầm, người công khai khen ngợi nàng.
Nào chuyên nghiệp, nào chăm chỉ, nào diễn xuất tốt, nào tính tình tốt, nào vừa đẹp vừa có năng lực, đều khen thật tâm thật ý.
Lúc trước không có nhiều người nói với nàng như thế, không phải là vì nàng không xứng với những đều đó mà là vì sự vội vàng và bận rộn của một giới đầy phồn hoa, mọi người không cần thiết phải chú ý tới nàng.
Chuyên viên trang điểm giúp nàng tẩy trang, tổ đạo cụ để vào cho nàng một cái ấm bảo bảo, anh thợ chụp ảnh không biết từ khi nào chụp cho nàng một bức hình, trong hình, Lâm Dịch Tâm đứng ở giữa đám đông, nở một nụ cười dịu dàng mỹ lệ.
Lúc đi, trời cũng đã tối, sao ở Mạn Bắc luôn tỏa sáng như mọi khi, Lâm Dịch Tâm đuổi theo ngôi sao ở xa nhất, quay trở về.
Bốn phương yên ắng, xe đỗ ở một nơi khá xa, gió thổi đến tóc tai rối bời, lạnh đến hai tai cũng ửng đỏ.
Đèn đường mơ màng, dưới ánh đèn có một bóng người xinh đẹp, hai tay bỏ vào túi áo, lưng đứng thẳng tắp, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, nhìn nàng một cách chăm chú.
Lâm Dịch Tâm dừng bước, nhận ra người này.
Tất cả mọi nghi hoặc đều đã có câu trả lời.
Kêu căng và ấu trĩ như thế, chỉ thể là Thẩm Kiều.