Biết Vị Ký

Khi Lâm Tiểu Trúc theo Ngô ma ma đến bên ngoài phòng bếp, thấy hai tiểu tử đang đuổi nhau trong sân, mấy người khác đang cầm chén, đứng một bên xem náo nhiệt.

Ngô ma ma tươi cười chân thành gọi” Chu Thanh, Chu Vân, hai ngươi lại tranh cãi ầm ĩ nha”

Hai tiểu tử chạy tới trước mặt Ngô ma ma, dừng bước thở dốc hô lên” Ngô ma ma” , nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc, hai mắt sáng lên, tươi cười hỏi Ngô
ma ma” Ngô ma ma, sao ngươi lại dẫn tiểu cô nương xinh đẹp đến đây ?”

Ngô ma ma thu lại tươi cười, đưa tay gõ đầu tiểu tử vừa lên tiếng”
không được nói bậy” rồi cao giọng giới thiệu” đây là đầu bếp chuyên dụng của công tử, tên Lâm Tiểu Trúc”

“Mọi người hảo” Lâm Tiểu Trúc tươi cười chào hỏi.

“Oa, này cô nương bộ dạng thủy linh, không thua gì Thính Vũ cô nương
nha' một đại thẩm thân hình cao lớn đứng ở phòng bếp, tán thưởng nói.

“Chu thẩm, mau cưới về làm con dâu đi” một hán tử trêu chọc.

Ai nấy cùng cười.

“Viên Nhị Cẩu, ngươi muốn chết sao. Cô nương người ta da mặt mỏng,
ngươi lại nói đùa như vậy ? có bản lĩnh ngươi đi trêu chọc Thính Vũ cô
nương đi” Chu thẩm mắng hắn, đi tới lôi kéo tay Lâm Tiểu Trúc nói” Tiểu
Trúc cô nương, đừng để hắn. Bọn họ đều là người thô lỗ, thường hay đùa
giỡn, đừng cho là thật”

“Chu thẩm, ta không sao.” Lâm Tiểu
Trúc cười nói. Những người này tuy rằng thô lỗ nhưng lại làm nàng có cảm giác thân thiết. Mấy đại thúc đại thẩm ở Hạ gia thôn cũng như vậy. So
với tiểu phòng bếp làm cho người ta bị áp lực, nàng thích ở đây hơn.

Ngô ma ma nghe Viên Nhị Cẩu đùa liền đề cao thanh âm” Tiểu Trúc cô
nương trù nghệ cao siêu, công tử rất coi trọng. Nàng đến ngoại viện là
để ăn cơm, không được lấy nàng ra để trêu chọc”

“Dạ, ta không dám nữa” Viên Nhị Cẩu vội nói

Trải qua một lượt giới thiệu, Lâm Tiểu Trúc đã gặp phần lớn người trong viện. Nàng cùng Ngô ma ma lĩnh cơm xong liền bưng bát trở về. Chu thẩm
không biết là áy náy hay vẫn muốn nàng làm con dâu mà khi múc đồ ăn, cho nàng còn nhiều hơn cả Ngô ma ma. Ngô ma ma liếc nàng một cái, làm nàng
thực xấu hổ, cảm ơn không được mà không cảm ơn cũng không xong.

Tạm biệt Ngô ma ma ở đầu ngõ, Lâm Tiểu Trúc chậm rãi trở về tiểu viện
của mình, ngồi bên bàn tròn ăn cơm sau đó ra giếng giặt quần áo rồi lại
ngồi ngẩn người nhìn cây cỏ xanh um trong viện cùng căn phòng bài trí
đơn giản của mình. Vất vả mới đợi đến buổi tối, luyện công một canh giờ
xong thì đi ngủ.

Hôm sau, Lâm Tiểu Trúc theo thường lệ đã dậy
từ lúc tờ mờ sáng, rửa mặt xong, tranh thủ luyện hai quyền rồi đến tiểu
phòng bếp. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng làm bữa sáng cho Viên Thiên Dã
muốn tới sớm để chuẩn bị tốt một chút.

Đến cửa phòng bếp nhỏ, nàng không khỏi sửng sốt: cửa không khóa!

Đêm qua Ngô ma ma còn dặn dò nàng khóa cửa tiểu viện cẩn thận, nơi này
là chỗ nấu ăn, hôm qua còn ngâm tổ yến thế mà lại không khóa cửa. Thật
kỳ lạ.

Lâm Tiểu Trúc không có lỗ mãng đi vào, lòng thầm nghĩ
phải mau quay lại. Nếu lão Vương muốn hại nàng thì đem gì đó giấu đi rồi vu cho nàng ăn trộm thì phải làm sao? Nàng là người đầu tiên tới đây,
đương nhiên sẽ bị hiềm nghi trước nhất và nhiều nhất. Nhưng giờ bỏ đi
thì có ích gì, tuy lúc nàng đi tới đây không gặp ai nhưng nếu người ta
đã có lòng muốn hại nàng, thì nửa đường quay về thế nào cũng sẽ có người gặp nàng, mà nàng vừa tới đã vội bỏ đi lại càng khó giải thích hơn.

Hơn nữa hôm nay tới phiên nàng làm bữa sáng, nếu Viên Thiên Dã không
thấy điểm tâm đâu, chắc chắn trừng phạt là không tránh khỏi.

Mà phòng bếp mất gì đó, nàng có thể cãi lại. Nàng là dạng người gì, trong
tòa nhà nàng, Viên Thiên Dã là người hiểu rõ nhất. Ở đây nàng lại không
quen ai cũng vừa mới tới, trộm rồi biết giấu vào đâu? Mặt khác, chỉ ở
sơn trang mà Viên Thiên Dã cũng bố trí cơ sở ngầm, nàng không tin nhất
cử nhất động trong phủ này lại thoát khỏi mắt hắn nhưng nếu bữa sáng
không mang lên đúng hạn. Lỗi này nàng không thoát được.

Nghĩ
đến đây, nàng không hề do dự, vươn tay, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Bên
trong hiển nhiên là không có ai, bàn ghế vẫn sạch sẽ không một hạt bụi
như tối qua.

Quá mức sạch sẽ nha. Tổ yến trên án đài không thấy đâu, đủ loại nguyên liệu nấu ăn tối qua nhìn thấy giờ cũng không có.
Lâm Tiểu Trúc mở ngăn tủ và xong chảo, chum vại. . . nhìn qua một lượt,
trừ bỏ trong góc có một ít đồ chua và một ít gạo thì cái gì cũng không
có.

Hay là nàng phải tới chỗ Trương quản gia lĩnh nguyên liệu
nấu ăn? nhưng nếu vậy, nàng là người mới tới, chưa biết gì, tối qua hắn
đã nhắc nàng rồi. Hoặc lúc Ngô ma ma mang nàng đến phòng bếp nhỏ cũng
nói một tiếng. Bây giờ mới sáng tinh mơ, Trương quản gia ở đâu nàng
không biết, không thể đi lung tung tìm hắn để lấy nguyên liệu nấu ăn
được mà cho dù có tìm được thì biết đến khi nào rồi.

Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, lấy gạo đem đi vo sạch rồi bắc lên bếp, chuẩn bị làm cháo gạo trắng với đồ chua cho Viên Thiên Dã.

Nàng cũng không phải là quả hồng mềm, bị người ta khi dễ chỉ biết chịu
đựng. Hậu trạch của Viên Thiên Dã hỗn loạn như thế, dám làm những chuyện dơ bẩn hại người. Nếu nàng không để cho Viên Thiên Dã biết, hắn còn
tưởng nơi này vẫn yên ổn đoàn kết. Những người này là vì Viên Thiên Dã
trọng dụng nàng mà ghen ghét sao? Vậy nàng sẽ làm cho bọn họ thấy, nàng
có phải dựa vào Viên Thiên Dã hay không

Nhưng vừa ngồi xuống chuẩn bị nhóm lửa, Lâm Tiểu Trúc lại phát hiện củi bị ẩm ướt.

Mẹ nó, những người này, thiệt quá đáng mà.

Nàng đứng lên đi ra ngoài, nhớ khi Ngô ma ma đưa nàng đến ngoài viện,
ngoài phòng bếp có một đống củi chất cao đến mái hiên, lấy một ít về nấu cháo vậy.

Đi đến gần đầu phòng bếp liền nghe cách đó không xa truyền đến tiếng chào hỏi” Tiểu Trúc cô nương, sớm nha”

Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu thì thấy là tiểu tử hôm qua đã đùa giỡn ở phòng bếp, xem ra hắn là nhị tiểu tử của Chu gia, Chu Vân.

“Sớm.” Lâm Tiểu Trúc cười cười, nhớ tới muốn lấy củi thì phải nói với
vợ chồng Chu gia một tiếng, liền hỏi” ngươi là Chu Vân phải không?”

“Đúng vậy” Chu Vân không ngờ cô nương này mới tới đã biết tên của hắn,
làm hắn kích động đến đỏ mặt, vội chạy tới, nhiệt tình hỏi” Tiểu Trúc cô nương, có thể giúp gì cho cô không?”

“Là như thế này, hôm nay
ta làm bữa sáng cho công tử, nhưng trong phòng bếp ngoại trừ gạo và một
ít đồ chua thì cái gì cũng không có, củi cũng bị ẩm ướt. Chu Vân, ngươi
biết phải làm sao không ?”

“Sao có thể như vậy chứ ?” Chu Vân
kinh ngạc, thâm ý nhìn nàng” phòng bếp nhỏ luôn rất nhiều nguyên liệu
nấu ăn, nếu thiếu sẽ lập tức được bổ sung. Hôm qua công tử trở về, ta đã đi ra ngoài mua vài thứ đều đã giao cho Trương quản gia. Chuyện này,
ngươi phải hỏi lão Vương rồi, nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp nhỏ đều do
hắn quản”

Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu, sau đó lại có chút ngoài ý muốn nhìn Chu Vân:” trong phủ, nguyên liệu nấu ăn đều do ngươi chọn mua sao?”

Chu Vân có vài phần đắc ý, vài phần ngượng ngùng” hiện
tại, mọi thứ trong phủ đều do ta mua, Tiểu Trúc cô nương muốn mua cái
gì, có thể đến tìm ta”

“Vậy tốt quá” Lâm Tiểu Trúc cao hứng
nói” chờ ta nghĩ ra muốn mua gì, sẽ tới tìm ngươi” lại chỉ tay vào đống
củi nói” ta lấy một ít củi được chứ?”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ngươi lấy đi, nếu không đủ, ta giúp ngươi” Chu Vân nói xong còn xăn tay áo lên.

“Không cần. Ta không lấy nhiều, đủ để nấu cháo là được, không cần phiền ngươi” . Hôm qua Viên Nhị Cẩu đã trêu chọc nàng, nên Lâm Tiểu Trúc cũng không muốn quá mức thân cận với Chu Vân, mắc công lại rước lấy thị phi.

Ôm củi về phòng bếp nhỏ, nhóm lửa, hầm cháo. Lâm Tiểu Trúc gắp một ít
đậu cô ve và củ cải đã muối chua, cắt nhỏ rồi trộn với dầu vừng. Đợi khi cháo đã hầm nhuyễn, nàng liền múc vào liễn, đặt bát đũa và đồ chua lên
khay rồi mang đến chính viện.

Lúc ở sơn trang nàng cũng từng
hậu hạ Viên Thiên Dã, lại nghe Du giáo tập nói nên cũng biết nhiều thói
quen của hắn. Tối qua, trừ phi hắn không về nhà, nếu không sẽ theo đúng
quy luật hàng ngày, trời vừa sáng là rời giường luyện công, sau đó thì
tắm rửa rồi ăn sáng.

Cho nên dù thế nào, nàng cũng phải mang bữa sáng đến, nếu không chính là thất trách.

Nàng vừa ra cửa đã thấy Mã bà tử và Lý bà tử từ đầu ngõ đi tới, nhìn
thấy Lâm Tiểu Trúc, hai người ngạc nhiên kêu lên” không phải là Tiểu
Trúc cô nương sao? Mới sáng sớm đã tới đây rồi”

“Ngươi làm bữa sáng sao? Ngươi không biết tối qua công tử không có về, cho nên không cần làm bữa sáng sao?” Lý bà tử nói.

Lâm Tiểu Trúc cười nói” không sao. Ta không được thông báo, cho nên vẫn sẽ làm, nếu không chính là thất trách. Hai người đi thong thả, ta mang
bữa sáng đến trình đây”

Hai bà tử sắc mặt cứng đờ, Lý bà tử
phản ứng mau hơn, vươn tay muốn lấy cái khay trong tay Lâm Tiểu Trúc,
cười nói” chuyện đưa bữa sáng cần gì làm phiền cô nương tự mình đưa đi.
Đưa cho ta đi, ta đưa lên cho. Nhưng mà Tiểu Trúc cô nương à, e là bữa
sáng này uổng công rồi, công tử không có ở nhà”

Lâm Tiểu Trúc
đâu dễ đưa cho nàng, uốn thắt lưng tránh qua một bên, thản nhiên nói”
không dám làm phiền Lý thẩm. Ta còn trẻ, đi lại một chút cũng không có
gì, có uổng công cũng không có tổn thất” nói xong liền xuyên qua hai
người mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui