Biết Vị Ký

Hai bà tử nhìn theo bóng dáng Lâm Tiểu Trúc mỗi lúc một xa, cùng liếc nhìn nhau, biểu tình ngưng trọng.

Mã bà tử nói” theo ta thấy hay là chúng ta thôi đi, nếu để công tử biết được, trừng phạt hẳn sẽ không nhẹ. Tối qua ngươi không nghe Ngô ma ma
nói sao? Lâm Tiểu Trúc là đầu bếp chuyên dụng của công tử nha, không
phải là người mà thân phận như chúng ta có thể đắc tội. Thính Vũ cô
nương muốn ngáng chân nàng, tự mình rat ay là được rồi. Nàng với công tử tình nghĩa bao lâu nay, dù công tử có biết cũng sẽ trách cứ một chút mà thôi, nếu là chúng ta, công tử giận lên thì tánh mạng cả nhà cũng khó
bảo toàn, hơn nữa có thể lúc đó công tử không trách phạt Thính Vũ cô
nương mà lại lấy chúng ta để giết gà dọa khỉ”

“Chúng ta cũng
không làm gì nha? Chẳng qua là khoanh tay đứng nhìn mà thôi. Sáng nay
lão Vương bảo hai chúng ta không được tới, ngươi dám tới sao? Lão Vương
là người lâu năm lại do Vương gia phái tới, công tử phải nể mặt vài phần lại thêm Thính Vũ cô nương ở trước mặt công tử nói giúp nữa, nếu thực
sự đắc tội hắn, lão Vương không đem chúng ta ra khai đao sao?” Lý bà tử
vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Quên đi, cũng đã làm rồi, hối hận cũng vô dụng, mau đem này nọ về lại đi” Mã bà tử vỗ vỗ quần áo, xoay người đi vào phòng bếp.

Lâm Tiểu Trúc xuyên qua ngõ nhỏ đến chính viện của Viên Thiên Dã, thấy
trong viện vắng lặng không một âm thanh, cửa lớn rộng mở, một tiểu cô
nương dung mạo thanh tú đang tưới nước, chuẩn bị quét sân, Thính Vũ thì
đang đứng trước phòng, không biết đang nghĩ cái gì”

Nghe được động tĩnh, hai người cùng quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc.

“Thính Vũ cô nương, ta đưa bữa sáng đến cho công tử” tuy biết chuyện
sáng nay có liên quan tới Thính Vũ cô nương này nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn
không nói gì.

Thính Vũ tà nghễ liếc nàng một cái, thản nhiên nói” tối qua công tử không có trở về”

Đã dự đoán được, Lâm Tiểu Trúc cũng không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

Vừa đi đến cạnh cửa hông chợt nghe viện môn có động tĩnh, Lâm Tiểu Trúc dừng bước, xoay người, Thính Vũ liền thay đổi sắc mặt, nhanh chóng chạy ra ngoài đón.

Nàng mới đi đượ hai bước, Viên Thiên Dã đã từ
ngoài đi vào, theo sau là Viên Thập tay cầm hòm thuốc, tiếp theo là
Trương quản gia. Viên Thiên Dã vẻ mặt mệt mỏi, chắc hẳn là tối qua cả
đêm không ngủ

“Công tử, ngài đã trở lại?” Thính Vũ tiến lên trước, tươi cười nói.

Viên Thiên Dã hơi gật đầu, liếc mắt nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc liền tươi
cười nói” Lâm Tiểu Trúc, làm cái gì ngon cho bản công tử ăn đây? Mau
trình lên đi, bận rộn cảm đêm, đói chết ta rồi”

“Công tử” thanh âm Thính Vũ kiều mỵ hơn” trong phòng có tổ yến, ta đã hầm suốt cả đêm chờ ngài trở về nha”

“Không phải nói bữa sáng do Lâm Tiểu Trúc làm sao?” Viên Thiên Dã không chút cảm kích, cau mày nói” ngươi ngay cả việc nấu ăn cũng làm, vậy
chẳng phải ta nuôi uổng cơm một đầu bếp sao?”

Thính Vũ nghẹn họng, cắn môi nhìn Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt càng thêm âm trầm.

Lúc này Viên Thiên Dã đã đi đến đại sảnh, Tảo Tuyết vội mang nước đến hầu hạ hắn rửa mặt.

“Ngô ma ma, ta lâu nay không trở về, người trong viện dường như càng
ngày càng không quy củ ah” Viên Thiên Dã lau tay xong ném khăn tay vào
chậu, nhận lấy ly trà Ngô ma ma đưa qua, nhấp một ngụm, thản nhiên hỏi

“Công tử giáo huấn phải, lão nô nhất định sẽ hảo hảo quản giáo” Ngô ma ma cười nói.

Viên Thiên Dã đặt ly trà xuống, đảo mắt nhìn ra cửa” Lâm Tiểu Trúc vào đi, mang bữa sáng lên đi”

“Dạ” Lâm Tiểu Trúc lên tiếng vừa nhấc chân, chuẩn bị vượt qua bậc cửa
màu đỏ. Thính Vũ vừa rồi đứng cạnh nàng đột nhiên lặng lẽ vươn chân ra,
chạm vào chân của nàng.

Vừa rồi thấy Thính Vũ đối với mình
không có hảo cảm, giờ nàng lại đụng vào người mình, Lâm Tiểu Trúc liền
cảm giác khác thường. Cho nên đã sớm có phòng bị, cố ý nghiêng người
cách xa nàng một chút rồi nhanh chóng ổn định thân mình, sau đó không
kịp để Thính Vũ lên tiếng đã quay đầu nói” Thính Vũ cô nương, ngươi đụng ta làm gì?”

Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Thính Vũ.

Bởi vì làm cho người ngoài khi tiến vào phải cong gối, đồng thời ngăn
cản tài vận chảy ra ngoài nên các kiến trúc cổ đều làm bậc cửa rất cao.
Thính Vũ là người có võ công, lại ỷ có bậc cửa cao che chắn, mọi người
không nhìn thấy nên mới dám ngáng chân Lâm Tiểu Trúc, làm cho nàng đánh
rơi đồ ăn trong tay, không để Viên Thiên Dã tra ra chuyện sáng nay.
Không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại cực kỳ linh mẫn, tuy có hơi lảo đảo nhưng
không đến nỗi ngã sấp xuống.

Trong lòng thầm than không hay,
ngoài mặt giả vờ vô tội, kinh ngạc nói” Tiểu Trúc cô nương, sao lại nói
vậy? ta đụng ngươi khi nào?”

“Ah, chắc ta cảm giác sai rồi,
thực xin lỗi” Lâm Tiểu Trúc cắn môi, mắt rũ xuống, liên tục nói xin lỗi
sau đó ngước mắt nhìn Viên Thiên Dã một cái rồi đặt khay lên bàn, lấy
bát đũa ra, để trước mặt hắn.

Thấy mọi người đều nhìn mình,
Thính Vũ tức đến nghiến răng. Nếu Lâm Tiểu Trúc còn muốn nói nữa, nàng
có thể cãi vài câu, đem chuyện này che lấp đi. Nhưng nàng ta đúng là
nhân tinh, làm ra bộ dáng nàng dâu nhỏ bị khinh bỉ, khiến cho người ta
càng thêm hoài nghi, nếu nàng còn nói nữa thì thành nàng có tật giật
mình.

Không ngờ được một tiểu cô nương nông thôn lại có tâm cơ
thâm trầm như thế, ánh mắt Thính Vũ nhìn Lâm Tiểu Trúc có thêm mấy phần
ngoan độc.

Viên Thiên Dã thu hết mọi biến hóa của Thính Vũ vào
mắt, sau đó quay sang nhìn Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng vẫn điềm đạm bình
tĩnh, làm như chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì tới mình, hắn cũng thấy
an lòng hơn.

“Sao lại là cháo trắng” Ngô ma ma thấy Lâm Tiểu
Trúc múc cháo ra, không khỏi hô lên, vừa nhìn thấy cái đĩa thì càng la
to hơn 'đồ chua?”

Nàng quay sang, trách cứ Lâm Tiểu Trúc” công
tử cả đêm không ngủ, lao tâm lao lực quá độ,rất cần bồi dưỡng, ngươi lại nấu mấy thứ này là sao?”

“Ngô ma ma” Viên Thiên Dã cắt ngang lời nàng.

“Dạ, có lão nô” Ngô ma ma cúi đầu, yên lặng chờ nghe phân phó.

Viên Thiên Dã cũng không để ý tới nàng, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi” Lâm Tiểu Trúc, xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi”

“Trong phòng bếp ngoại trừ một ít gạo và một hũ đồ chua thì không có gì hết, củi cũng bị ẩm ướt. Trương quản gia lại không có ở nhà, không thể
tìm hắn lĩnh nguyên liệu nấu ăn cho nên Tiểu Trúc chỉ có thể nấu bữa
sáng như vậy”

“Công tử. . .” Thính Vũ tiến lên, đang muốn đổi
mọi trách nhiệm cho Lâm Tiểu Trúc thì Viên Thiên Dã đã ném ly trà xuống
đất, ly trà lập tức hi sinh anh dũng, nước trà văng tung tóe, suýt nữa
dính cả lên người nàng. Viên Thiên Dã gần như gầm lên” Viên phủ của ta
từ lúc nào xảy ra tình trạng này?”

Trong phòng im thin thít.

Mọi người đều bị dọa ngây người, đơ như khúc gỗ, ngay cả thở cũng không dám. Trong phòng này, ngoại trừ Lâm Tiểu Trúc và Tảo Tuyết, những người này đều hầu hạ hắn từ năm mười tuổi tới nay. Tám năm qua, chưa từng
thấy Viên Thiên Dã phát hỏa như vậy.

Lúc này Viên Thiên Dã sắc
mặt xanh mét, gân xanh nổi lên, ánh mắt lạnh như băng, hiển nhiên là
phẫn nộ tới cực điểm. Chuyện gì mà làm công tử phẫn nộ, tức giận đến mức đó. Mọi người bắt đầu suy nghĩ, cẩn thận từng chuyện, xem mình có bỏ
qua gì không.

Mọi người còn chưa nghĩ ra, Viên Thiên Dã đã lạnh lùng lên tiếng” lão Trương, ngươi mau điều tra rõ sự tình. Ta muốn điều tra rõ ràng, không được bao che bất kỳ ai, nếu có chỗ nào không đúng,
ta sẽ hỏi tội ngươi”

“Dạ, ta lập tức đi tra” Trương quản gia lau mồ hôi trán, vội vàng lui ra ngoài.

Một cỗ hàn khí chạy dọc toàn thân Thính Vũ, nàng cảm thấy cả người rét
run, mồ hôi tuôn như mưa. Nàng ngước mắt, lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc,
không thể nào hiểu được vì sao nàng ta chỉ nói một câu, công tử đã tức
giận như vậy, không thèm hỏi nguyên nhân đã tin lời nàng ta, còn muốn
tra cho rõ sự tình.

Ngô ma ma thương hại liếc Thính Vũ một cái, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc lại mang theo suy nghĩ sâu xa

“Còn thất thần làm gì ? mau quét dọn cho sạch đi” Viên Thiên Dã vẫn còn tức giận, giọng điệu lạnh như băng.

“Dạ, dạ, nô tỳ lập tức dọn liền” Tảo Tuyết vội vàng chạy ra ngoài lấy chổi, cẩn quét dọn mảnh sứ vỡ.

Đợi Tảo Tuyết thu dọn xong, Viên Thiên Dã mới đưa tay bưng cháo và đồ
chua lên ăn. Lâm Tiểu Trúc cũng nhanh chóng chuyển khay sang một bên, để tiện hơn cho hắn.

Vừa rồi làm nàng giật cả mình. Nàng cứ nghĩ Viên Thiên Dã hiền lành, rộng lượng không ngờ khi nổi giận lên cũng rất ghê gớm.

“Ngô ma ma” Thính Vũ ngay cả cử động cũng không dám, sợ vừa cử động
khiến cho công tử nhớ tới nàng sẽ trút giận lên người nàng, nên thừa dịp công tử vùi đầu ăn cháo, liền ngước mặt dùng khẩu hình gọi Ngô ma ma.

Ngô ma ma nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Thính Vũ, thở dài một hơi, cẩn thận nói” công tử, ta múc cho ngài một chén tổ yến nha”

“Không cần, ta liền ăn cái này.” Viên Thiên Dã lập tức cự tuyệt.

Ngô ma ma nhìn Thính Vũ, bất đắc dĩ lắc đầu rồi lui ra một góc, dùng khăn lau nước trà bị văng trên ghế.

Vương phi vì lo lắng cho công tử, sợ người khác chăm sóc, hầu hạ không
chu đáo nên cố ý lựa chọn bọn họ là nhữn người xuất sắc nhất trong các
ma ma, nha hoàn đưa đến hầu hạ công tử. Công tử vẫn luôn nể mặt bọn họ
vài phần. Hơn nữa hắn cũng không ở đây nhiều, một năm cũng chỉ ở chừng
một, hai tháng, cho nên vẫn luôn không có chuyện gì. Dù thỉnh thoảng có
hạ nhân làm sai, công tử cũng chỉ nhẹ nhàng răn dạy vài câu rồi thôi.
Nếu không phải Vương phi luôn phái người đến ân cần dạy bảo, bọn họ sẽ
không có quy củ.

Xem ra lúc này công tử muốn giết gà dọa khỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui