Biết Vị Ký

Thư phòng của Viên Thiên Dã ở phía đông chính viện, đây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Trúc tới nơi này. Trong viện có một gốc cây cổ thụ cao lớn,
bao phủ cả một tòa tiểu lâu hai tầng. Cách tòa tiểu lâu không xa là một
hồ nước, hoa nở kín hơn phân nửa mặt hồ, bên cạnh còn có hòn non bộ,
cảnh trí vừa nhu vừa cương, giống như mỹ nhân xứng với anh hung, cảm
giác vô cùng hài hòa.

Lâm Tiểu Trúc nhình cảnh sắc thanh u nơi này, tâm tình vốn suy đoán đủ chuyện mà có chút thất thần, lúc này cũng bình tĩnh lại

Viên Thiên Dã đang ở trong thư phòng, Viên Thành đứng đối diện hắn,
nghi ngại hỏi” công tử, chẳng phải ngài vẫn còn nghi ngờ với biểu hiện
của Lâm Tiểu Trúc sao?nàng hoàn toàn không giống một kẻ vô tri ở nơi
thâm sơn cùng cốc. Tuy chúng ta vẫn không tra được vì sao nàng không
giống người thường nhưng biểu hiện của nàng lại làm người ta không thể
yên tâm. Ngài để nàng làm đầu bếp bên cạnh, quá nguy hiểm. Nếu để Vương
gia biết, cho dù không trách ngài cũng sẽ trách bọn thuộc hạ giấu diếm
không báo. Còn nữa, đừng trách thuộc hạ không cảnh tỉnh nàng, ngài đánh
Thính Vũ và lão Vương như vậy rõ ràng là che chở cho Lâm Tiểu Trúc, thế
nào Ngô ma ma cũng nói lại với Vương phi, đến lúc đó lỗ tai của ngài
không thể được thanh tĩnh. Thuộc hạ nghĩ mãi cũng không hiểu, công tử
biết rõ ngài làm như vậy Vương phi sẽ mất hứng, đến lúc đó người chịu
tội sẽ là Lâm Tiểu Trúc, sao ngài lại làm vậy?”

Viên Thiên Dã
tà nghễ liếc hắn một cái, tay cầm bút viết như bay, miệng nói” nếu nàng
có ý đồ bất lương đã làm bộ trung thành và tận tâm, chứ đâu phải đòi
chuộc thân. Hơn nữa, ta tin tưởng trực giác của mình, nha đầu kia tuy
thỉnh thoảng có vẻ độc đáo lập dị, tính tình cũng không ôn thuận nhưng
tuyệt đối sẽ không hai lòng. Về chuyện Thính Vũ và lão Vương, nàng theo
ta tới đây, ở đây không quen biết ai, người khác làm hại nàng, chẳng lẽ
ta không nên lên tiếng? ta không che chở nàng, chẳng lẽ để mặc người
khác khi dễ nàng. Chỉ cần ta không đề cập cưới Lâm Tiểu Trúc làm chính
phi, e là Vương phi luôn ước bên cạnh ta có nữ nhân chiếu cố ta ah”

“Công tử a công tử, ngài chưa từng sống chung với nữ tử nên không hiểu
lòng phụ nữ rồi. Người Vương phi nhìn trúng, hi vọng có thể chiếu cố
ngài e là Thính Vũ cô nương, mà ngài lại vì Lâm Tiểu Trúc mà đánh nàng,
không biết Vương phi sẽ chán ghét Lâm Tiểu Trúc đến mức nào ah” Viên
Thành vô hạn cảm khái lắc đầu

“Chính vì ta biết tâm tư này của mẫu thân, nên mới đánh Thính Vũ” Viên Thiên Dã thản nhiên nói

“Vậy..” Viên Thành trầm ngâm một lát rồi cười nói” công tử, thứ cho
thuộc hạ ngu dốt không hiểu được ảo diệu bên trong, ngài nói rõ đi”

“Cũng không có gì ảo diệu. Ta chỉ muốn mẫu thân hiểu được, cưới vợ là
chuyện của ta. Ta muốn lấy ai, cùng ai cả đời là do ta quyết định, ta
không thể vì chiều ý nàng, để nàng cao hứng mà phải ủy khuất bản thân.
Mẫu thân lo lắng cho ta cả đời, tin tưởng rằng nàng cũng không muốn ta
sống khổ sở cả đời”

Tiện đà hắn lại nói:” hơn nữa, Thính Vũ vì
hiểu được tâm tư của Vương phi nên mới sinh ra si tâm vọng tưởng, nếu ta không nặng tay, không biết còn bao nhiêu thủ đoạn nữa đang chờ Lâm Tiểu Trúc. Tiểu Trúc dù thông minh, nhưng tâm không xấu, thủ đoạn không ác
lại không quen biết ai, sao có thể đấu lại nữ nhân lớn lên nơi nhà cao
cửa rộng. Đến lúc đó, không biết chịu bao nhiêu khổ sở, nàng lại muốn
chuộc thân, nếu vậy…đến lúc đó…”

Nói tới đây, hắn dừng tay lẳng lặng nhìn khoảng không trước mặt, ánh mắt mờ mịt, ngay cả mực rơi trên giấy cũng không biết

“Công tử” Viên Thành hô lên, tay chỉ vào tờ giấy

Viên Thiên Dã cúi đầu nhìn vết mực loang trên giấy Tuyên Thành, cười khổ, đặt bút xuống, vo tờ giấy thành cục ném vào một chỗ

Viên Thành vốn định nhắc công tử, Vương phi sẽ nhất định không cho hắn
cưới Lâm Tiểu Trúc làm vợ nhưng lúc này thấy tình cảnh như vậy, chỉ thầm than trong lòng, không dám nhắc lại mà nói sang chuyệ khác” Lâm Tiểu
Trúc cũng sắp tới, công phu phẩm trà của nàng đúng là rất cao nhưng đây
là năng khiếu bẩm sinh, nàng có thể dạy người khác thế nào?”

Viên Thiên Dã lại cúi đầu viết, miệng nói” nàng không chỉ phẩm ra sự
khác biệt mà còn miêu tả cảm giác rất tốt. Nếu là người khác, không có
bản lĩnh này. Vị giác của Chu Nhu vốn kém, để cho nàng huấn luyện mấy
ngày, trình độ chắc hẳn sẽ nâng cao không ít. Hơn nữa, ngươi không phải
không biết bản lĩnh của nha đầu kia, luôn làm ra những chuyện khiến
người ta kinh ngạc, cũng loại trà đó, nàng lại có cach giải thích khác,
khiến người ta cảm giác mới mẻ, bất ngờ. Chẳng phải chúng ta muốn hiệu
quả như vậy sao?”

“Nói cũng đúng’ Viên Thành mỉm cười, cảm khái nói” thực không thể được một tướng quân cao lớn thô kệch như Chung Ngọc Quý lại thích các trò văn nhã mà chỉ thư sinh mới thích như chơi cờ,
phẩm trà. Trước kia chúng ta không biết, lại phái Lý An Nguyên ra mặt
cũng chỉ là cùng người khác giữ cân bằng cục diện chính trị mà thôi, lần này nếu không phải có Lâm Tiểu Trúc nhắc nhở, chúng ta còn không biết
Chung Ngọc Quý có ham mê như vậy”

Viên Thiên Dã không đáp lời
hắn mà chuyên tâm viết chữ, đợi khô mực mới đưa cho Viên Thành” Đoan
vươn sử dụng nha phiến không nhiều lắm, ngươi mau giao phong thư này cho Viên Lâm, bảo hắn mau liên hệ với bên kia. Đoan vương còn chưa nghiện
nặng, nếu lúc này cai được thì chúng ta coi như kiếm củi ba năm thiêu
trong một giờ”

“Công tử yên tâm, Viên Lâm đã liên hệ với bên
kia một lần, sẽ không xảy ra sự cố” Viên Thành tiếp nhận, cẩn thận để
vào lòng, lúc này cũng nghe được hai tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau
từ xa truyền tới.

“Công tử, Lâm Tiểu Trúc đã tới” Viên Thập dừng bước, lên tiếng thông báo

“Vào đi.” Viên Thiên Dã nhìn ngoài cửa.

Viên Thập đứng dưới bậc thang làm ra tư thế mời với Lâm Tiểu Trúc, còn
mình thì lui ra sau vài bước, canh giữ bên ngoài hành lang

Lâm
Tiểu Trúc chậm rãi vào thư phòng, nhìn thấy Viên Thiên Dã đang ngồi
trước án thư cao lớn, bên trên có nhiều cuốn sách được xếp ngay ngắn
cùng một ít văn phòng tứ bảo, sau lưng hắn là một giá sách to lớn, phủ
kín mặt tường từ trên xuống dưới từ trái sang phải. Đối diện Viên Thiên
Dã là Viên Thành đã lâu không thấy. Viên Thành thấy Lâm Tiểu Trúc đi vào liền chắp tay cười nói” chúc mừng cô nương trở thành khách nữ đầu tiên
được vào thư phòng của công tử”

“Viên Thành đại thúc, đã lâu
không gặp” Lâm Tiểu Trúc thi lễ với Viên Thiên Dã và Viên Thành, sau đó
cười nói” Tiểu Trúc sợ hãi không dám nhận lời chúc mừng của Viên Thành
đại thúc đâu”

“Chỉ giáo cho?” Viên Thành trong mắt tràn đầy hứng thú. Viên Thiên Dã cũng mỉm cười nhìn Lâm Tiểu Trúc.

“Vinh quang cũng sẽ đi liền với trách nhiệm, Viên Thành đại thúc thường xuyên ra vào thư phòng của công tử chắc hiểu điều này nhất” Lâm Tiểu
Trú cười nói

“Ha ha, quả thật như thế. Tiểu Trúc cô nương một lời lại nói đúng trọng tâm”

Khách sáo vài câu, Lâm Tiểu Trúc thu hồi ý cười, khom người nói với
Viên Thiên Dã” không biết công tử gọi Tiểu Trúc đến có gì căn dặn?”

Viên Thiên Dã nhìn nàng, cũng thu hồi ý cười, nghiêm nghị nói” Lâm Tiểu Trúc, bản công tử muốn phái ngươi ra ngoài mấy ngày, dạy một vị cô
nương trở thành cao thủ phẩm trà. Việc này rất quan trọng với ta, không
thể làm qua loa”

Lâm Tiểu Trúc cảm thấy ngoài ý muốn, hơi kinh ngạc nói:” Công tử, vì sao là ta? Ngài biết đó, ta chưa từng học qua trà nghệ”

“Nghe công tử nói, Đường công tử và cô nương từng thách đố phẩm trà,
kết quả cô nương có thể phân biệt từng loại nước, loại trà khác nhau.
Công phu này, ngoại trừ một người, Viên Thành chưa nghe ai khác có thể
làm được” Viên Thành lên tiếng trước

trừ bỏ một người, Viên Thành còn chưa nghe những người khác có thể làm được.” Viên Thành nói.

Viên Thiên Dã không đợi Lâm Tiểu Trúc nói tiếp đã lên tiếng” ta hiểu ý
của ngươi. Người học phẩm trà với ngươi, vị giác cũng khá linh mẫn,
không đến nỗi là gỗ mục không để đẽo. Ngươi chỉ cần chỉ điểm một chút,
làm cho tài nghệ của nàng tinh tiến hơn là được”

“Tiểu Trúc tuân mệnh.” Lâm Tiểu Trúc thi lễ.

“Thời gian cấp bách, ngươi cùng Viên Thành đi ngay đi” Viên Thiên Dã
nhìn nàng một cái thật sâu” ngươi nhớ kỹ, thời gian càng ngắn càng tốt.
Ngoài việc thưởng thức, nếu ngươi còn cái gì tâm đắc cũng nên dạy cho
nàng”

“Dạ” Lâm Tiểu Trúc khom người đáp rồi quay sang nhìn Viên Thành

Viên Thành lấy từ trong lòng ra một cái chai, đặt vào tay Lâm Tiểu
Trúc” Tiểu Trúc cô nương, đưa lên mũi ngửi một cái đi, yên tâm, sẽ không có hại cho thân thể”

Lâm Tiểu Trúc biết là mê dược. Nàng cũng
không muốn biết quá nhiều bí mật cho nên không chút do dự mà đặt cái
chai lên mũi, hít sâu một hơi, sau đó liền choáng váng, cái gì cũng
không biết. Cũng lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một phụ nhân, đưa
tay ôm lấy nàng vào lòng.

“Công tử, lúc này người nói nàng
không có hai lòng, thuộc hạ tin. Nàng cái gì cũng không hỏi, đủ biết
trong lòng nàng không có quỷ rồi” Viên Thành nhẹ giọng nói

“Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, mau đi đi” Viên Thiên Dã liếc nhìn Lâm
Tiểu Trúc một cái, sau đó không biết mở chốt ở chỗ nào mà giá sách sau
lưng hắn bỗng nhiên chuyển động, lộ ra vách tường rồi vách tường lại
chuyển động, lộ ra một cái động

“Công tử, thuộc hạ cáo từ.”
Viên Thành hướng Viên Thiên Dã chắp tay rồi cùng phụ nhân kia mang theo
Lâm Tiểu Trúc đi vào trong động. Viên Thiên Dã dùng dân chạm vào án thư
một cái, vách tường lại chuyển động, giá sách cũng quay về chỗ cũ mà hắn vẫn nhìn chằm cằm vào chỗ cửa động vừa lộ ra, hồi lâu vẫn không dời
mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui