Biết Vị Ký

Thấy họa thủy không nhanh không chậm châm trà, Lâm Tiểu Trúc cũng không gấp. Sắc đẹp trước mặt cũng là một loại cảnh đẹp ý vui, còn được xem miễn
phí đương nhiên là phải hảo hảo thưởng thức rồi. Chẳng những không cần
trả tiền mà mỹ nam còn phải đưa tiền cho mình nha, nghĩ tới đây nàng lại thấy đời đẹp như mơ

Chậm rãi uống xong ly trà, Viên Thiên Dã lúc này mới quay sang, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc, khóe miệng vểnh lên “ngươi đã đến rồi?”

Vô nghĩa, chẳng phải vừa rồi Viên Thập đã vào báo với ngươi sao? Lâm Tiểu
Trúc âm thầm xem thường nhưng ngoài mặt vẫn cung kính hành lễ “ra mắt
công tử”. Đòi nợ thì phải ra vẻ đáng thương mới được, đây là biện pháp
trước giờ vẫn rất hiệu quả.

Viên Thiên Dã thực vừa lòng với thái độ của nàng “quả nhiên là đã học qua quy củ, lễ nghi cũng rất thành thục”

Lâm Tiểu Trúc lại âm thầm xem thường, không để ý hắn

“Được rồi, đứng lên đi.” Viên Thiên Dã cũng không gây khó dễ cho nàng, thấy
Lâm Tiểu Trúc đứng thẳng người, hắn xoay sang chỗ khác, lại rót cho mình ly trà “đây là Hoàng Sơn Mao Phong, dùng nước suối của Hoàng Sơn pha
chế, tư vị thuần cam, hương khí như lan. Ngươi có muốn thử một ly
không?”

“Tạ công tử, ta không khát.” Lâm Tiểu Trúc trả lời rất có thứ tự.

“Phốc.” Viên Thiên Dã phun ngụm trà vừa mới vào miệng, Viên Thập vội vàng tiến
lên. Viên Thiên Dã khoát tay với hắn rồi lấy ra một cái khăn tay màu
trắng, lau nước trà dính trên vạt áo, cười nói “ta quên, ngươi không
biết phẩm trà”. Nói xong lại mỉm cười, thanh âm réo rắt như tiếng nước
suối, như xuân phong phất qua huyền cầm, cực kỳ êm tai.

Lần thứ
ba Lâm Tiểu Trúc âm thần xem thường hắn. Nàng không biết phẩm trà? kiềm
trước nàng sống dưới chân núi Hoàng Sơn, ngày nào mà chả uống trà. Kiếp
trước, gia gia của nàng là người thích học đòi văn vẻ, buộc nàng phải
nghiên cứu về trà, sao nàng lại không hiểu? Nàng chỉ cảm thấy nếu nàng
cùng Viên Thiên Dã đàm đạo về trà, hắn sẽ bị dọa đến chết khiếp ah, mà
làm người phải phúc hậu, không thể dọa người, cho nên nàng nhịn.

Thấy Lâm Tiểu Trúc cụp mắt xuống, đôi lông mi dài như cánh quạt, hai má
phúng phính, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, tựa hồ không phục. Viên Thiên Dã bật cười, cọi Viên Thập “lấy một cái chén đến đây, châm cho Lâm Tiểu Trúc một ly trà. Ta nhớ nha đầu kia đối với mấy chuyện vui chơi giải
trí rất có hứng thú, có lẽ đối với trà cũng có thể biết một hai điều”

Lâm Tiểu Trúc nghe hắn chế nhạo như vậy, ngẩng đầu lên cười tủm tỉm đáp lại “sao có thể chứ, Tiểu Trúc ở phương diện này dù có thúc ngựa vẫn kém
công tử ah”

Viên Thập đang định đáp ứng, nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy liền dừng tay, xoay người rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng.

Nhìn bóng dáng Viên Thập run run, rõ ràng là đang cố nhịn cười, Viên Thiên
Dã liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, sắc mặt trầm xuống “lớn mật, dám trêu
chọc bản công tử”

Lâm Tiểu Trúc mờ mịt ngẩng đầu, cau mày suy nghĩ, khiên tốn nói “xin hỏi công tử, trêu chọc là thế nào?”

“…”

Thấy Viên Thiên Dã xấu hổ ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi làm bộ uống trà,
không để ý tới mình. Lâm Tiểu Trúc vẫn không buông tha cho hắn “công tử, ngài có thể dạy ta không? Rốt cuộc trêu chọc là thế nào?Trương phu tử
nói muốn biết thì phải hỏi, muốn giỏi thì phải học ah”

Nếu giải
thích cho nàng chẳng phải nói nàng trêu chọc mình sao? Viên Thiên Dã
buồn bực khoát tay “quên đi, người không biết không có tội, chuyện này
sẽ không truy cứu ngươi nữa”

“Cảm ơn công tử khoan dung.” Lâm
Tiểu Trúc rất lễ phép vén áo thi lễ, ngẩng đầu ra vẻ nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Trở về phải hỏi Trương phu tử.”

“Khụ, khụ khụ khụ…” Viên Thiên Dã đang uống trà bỗng dung bị nghẹn

“Công tử, công tử ngài không có việc gì chứ?” Viên Thập cầm cái ly trà vội vàng từ trong phòng chạy ra, sắc mặt khẩn trương

“Không có việc gì, sặc .” Viên Thiên Dã ho đến sắc mặt ửng hồng, khuôn mặt càng thêm tuấn mỹ.

Họa thủy đúng là họa thủy, không phải đẹp bình thường ah. Đầu sỏ Lâm Tiểu Trúc vẫn nhàn nhã thưởng thức sắc đẹp

Viên Thập thấy Viên Thiên Dã chỉ ho vài tiếng rồi bình ổn lại thì thở dài một hơi nhẹ nhõm, rót một ly trà đưa cho Lâm Tiểu Trúc

“Cảm ơn.” Lâm Tiểu Trúc lễ phép cảm ơn, ngưỡng cổ uống sạch ly trà.

Thấy Lâm Tiểu Trúc uống như thế, Viên Thiên Dã vừa mới bình ổn lại muốn ho khan.

“Trà thế nào?” Viên Thập thấy bộ dáng buồn bực của công tử, cố nén cười hỏi

“Ân ~~” Lâm Tiểu Trúc chép chép miệng, mãnh liệt gật đầu một cái, nói rất hùng hồn “uống nong”

“Ngon như thế nào?” Viên Thập vụng trộm liếc công tử một cái, thấy sắc mặt hắn tốt hơn thì hỏi tiếp

“Ngon như thế nào thì ta không thể nói rõ” Lâm Tiểu Trúc nhíu mày “có điều có một khuyến điểm”

“A?” Lúc này ngay cả Viên Thập cũng giật mình, thật sự có thể nói được một
hai điều sao? Nhìn công tử hưng trí bừng nhìn Lâm Tiểu Trúc, hắn lại hỏi “khuyết điểm gì?”

“Chính là quá ít .” Lâm Tiểu Trúc trả lời cực rõ ràng, còn gật đầu một cái để hỗ trợ

“Khụ khụ khụ…” Viên Thiên Dã lại ho khan

“Công tử, công tử, có cần lấy nước cho ngài uống không?” Viên Thập chưa từng
thấy Viên Thiên Dã kinh ngạc như vậy, cố nén cười, kích động hỏi.

“Không cần.” Viên Thiên Dã khoát tay, lơ đãng nhìn Lâm Tiểu Trúc đang tủm tỉm
cười, trong mắt chợt lóe qua sự giảo hoạt hắn liền ngẩn người, nhìu mày
nghĩ nghĩ, trong lòng lại nảy sinh cảm giác quái dị.

Hắn uống một ngụm trà, bình ổn ho khan, phất phất tay, mắt cũng không nâng nói: “Được rồi, ngươi trở về đi.

Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, tươi cười cưng cứng, khẽ nhếch miệng, đứng yên không nhúc nhích

“Gì thế? Còn việc gì sao?” Viên Thiên Dã tà nghễ liếc nàng

“Công tử gọi ta đến, không phải chỉ để cho ta uống một ly trà chứ?”

“Đúng là chỉ muốn cho ngươi uống một ly trà” tới lượt Viên Thiên Dã cười tủm
tỉm “cứ tưởng ngươi là người thích ăn uống, với trà cũng sẽ có kiến thức một chút, ai ngờ ngươi lại chẳng biết gì. Đáng tiếc, đáng tiếc”

Đồ keo kiệt. Chẳng qua chỉ ám chỉ trêu chọc hắn hai câu, hắn đã nhanh
chóng trả đũa. Lâm Tiểu Trúc thầm mắng, quyết định đối với loại keo kiệt này thì nên nói thẳng ra “công tử là quý nhân hay quên nên làm hạ nhân, Tiểu Trúc có nghĩa vụ nhắc nhở ngài một chút. Công tử đã đáp ứng lấy
Tiểu Trúc làm mồi, sau khi bắt được kẻ trộm sẽ cho Tiểu Trúc một trăm
văn tiền nhưng đến nay vẫn chưa thấy công tử đưa. Một trăm văn tiền đối
với công tử không tính là gì nhưng công tử sẽ không vì một trăm văn tiền mà không cần danh dự đúng không?”

Hai người giao phong cũng
không chỉ một hai lần nhưng Viên Thiên Dã không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại
lớn gan như vậy, dám quang minh chính đại đòi tiền hắn, còn vòng vo để
chèn ép hắn. Nếu không đưa cho nàng một trăm văn tiền, hắn chẳng phải
trở thành tiểu nhân thất hứa hay sao? Nhà đầu này, lá gan cũng thật lớn
ah.

“Lớn mật! sao dám nói chuyện như vậy?” Viên Thập ở bên kịch
xem kịch nhưng vẫn không quên chức trách của mình, hợp thời quở trách
một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc cũng không phải dạng vừa, liếc mắt đáp lại hắn “Viên Thập đại ca, ta vừa rồi đã nói gì sai? Chẳng lẽ công tử vì một trăm văn tiền mà không cần danh
dự sao?”

“Ách!” Viên Thập nghẹn họng, quay đầu vụng trộm nhìn
Viên Thiên Dã, thấy hắn sắc mặt vẫn như cũ, không có ý trách mình, lúc
này mới yên lòng.

Nhưng hắn vừa thả lỏng tâm tư đã nghe Viên Thiên Dã gọi “Viên Thập” làm cho hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội đáp “dạ”

“Đem tiền này đưa cho Lâm Tiểu Trúc” Viên Thiên Dã nói xong đưa tay lục lọi
trong người hồi lâu mới lấy ra một xâu tiền đồng, đặt vào tay Viên Thập.

Viên Thập cũng biết khi công tử trừng phạt sẽ không có nương tay, cứ thấy
đại quản sự Viên Lâm giờ phải đi dọn nhà vệ sinh là biết nên tiếp nhận
tiền cũng không dám đếm lại, vội đưa cho Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc không chút khách khí nhận lấy tiền, ngẩng đầu nói với Thiên Viên Dã “công tử hình như chưa đủ số”

“Thiếu bao nhiêu?” Viên Thiên Dã biểu tình thản nhiên, ánh mắt lại thâm u.

Lâm Tiểu Trúc đếm lại một lần rồi lại thêm lần nữa, sau đó ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu mới nói “còn thiếu hai mươi lăm văn tiền”

“Phốc.” Viên Thiên Dã lần thứ hai phun trà ra khỏi miệng. Nha đầu này, nàng
thực sự đếm hay là giả đò. Rõ ràng là đưa cho nàng tám mươi văn tiền,
nàng lại nói thêm năm cái, còn lần trước…hình như cũng là nói thêm một
cái.

Viên Thập nhìn bộ xiêm y màu trắng của Viên Thiên Dã mà bi
ai. Công tử đáng thương ah, bình thường thích quần áo màu lam, hôm nay
vất vả lắm mới chịu mặc một bộ màu trắng, cuối cùng lại bị hủy trong tay Lâm Tiểu Trúc. Lần sau phải khuyên công tử mặc màu nâu mới được, như
vậy không sợ nước trà làm bẩn/

Dù sao xiêm y cũng đã bị bẩn, Viên Thiên Dã cũng không thèm lau nữa. Đặt ly trà xuống, lấy khăn lau khô
tay, khôi phục biểu tình thản nhiên “sai rồi, chỉ thiếu hai mươi văn
tiền thôi” nói xong ném khăn lên trên bàn, đưa mắt xem xét Lâm Tiểu Trúc “hôm nay trên người bản công tử chỉ còn bạc, không còn tiền đồng, thiếu ngươi hai mươi cái, lần sau lại cho”

Lâm Tiểu Trúc trừng mắt
nhìn Viên Thiên Dã. Cái gì mà thiếu hai mươi cái? Cái gì mà chỉ có bạc
không có tiển đồng? kêu nàng đến lại không chuẩn bị đủ, lừa ai chứ?

Nhưng đối mặt với người có khuôn mặt thần tiên nhưng tâm hồn vô lại, hơn nữa
còn bị hắn giữ khế ước bán thân, muốn phân rõ phải trái cũng không thể
nào.

Nàng chớp chớp mắt, tươi cười ngọt ngào “không sao, công tử
khi nào có tiền lại cho Tiểu Trúc là được, có điều số lượng thực sự
không đúng. Tuy rằng tiền đối với công tử, thêm vài đồng hay bớt vài
đồng cũng không sao, nhưng tính thiếu cho Tiểu Trúc vẫn là không tốt.
Người khác không biết còn tưởng công tử chơi xấu, muốn ăn chặn mấy văn
tiền. Như vậy lát nữa ta về, nhờ mọi người đếm giùm, có điều các nàng
cũng giống ta cũng không biết có thể đếm chính xác không? Hoặc là đợi
Mai quản sự hay Nguyễn giáo tập rảnh, ta sẽ nhờ các nàng đếm giùm, ngày
mai có thể hồi âm cho công tử. Đến lúc đó ta lại hỏi Trương phu tử, trên chọc là thế nào rồi nói lại cho công tử nghe. Công tử thấy có được
không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui