Biết Vị Ký

Người vào là Viên Thập” Lâm cô nương, tiểu nhị không có ở đây, ta đi gọi hắn”

“Ngươi bảo hắn gọi Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư đầu bếp tới đây, nói có cố nhân Bắc Yến quốc tới, muốn gặp bọn họ” Lâm Tiểu Trúc nói

“Dạ” Viên Thập vâng lời lui ra ngoài.

Trước khi Viên Thiên Dã đoạt quyền, vì vấn đề cơ mật nên Lâm Tiểu Trúc chưa từng hỏi tới tình huống của đám người Hạ Sơn. Sau này lại xảy ra nhiều chuyện, dọc đường đi Thẩm Tử Dực cũng không để hai người bọn họ ở riêng với nhau, Lâm Tiểu Trúc biết có một số việc không nên để hắn biết vì vậy cũng không hỏi. Lúc này, nhân dịp Viên Thập đi tìm Hạ Sơn, Lâm Tiểu Trúc vội hỏi tình huống của Hạ Sơn.

Thì ra sau khi nàng rời khỏi sơn trang, đám người Hạ Sơn cũng được phái đến Bắc Yến làm đầu bếp trong nhà các yếu nhân và đều hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi Viên Thiên Dã đoạt quyền, đa phần những người khác đều ở nguyên vị trí cũ, chỉ có Tô Tiểu Thư và Hạ Sơn được phái đến Nam Việt quốc mở tửu lâu.

“Người nhà bọn họ đều được chăm sóc, hơn nữa hàng năm ta còn chia cho bọn họ hai phần trăm tiền lời của tửu lâu” Viên Thiên Dã nói

“Những người khác cũng như vậy?” Lâm Tiểu Trúc nhìn Viên Thiên dã.

“Chuyện đã đáp ứng bọn họ, ta nhất định sẽ làm được. Về mặt tiền bạc, ta sẽ không bạc đãi bọn họ, hơn nữa cũng đón người nhà của những người đạt thành tích tốt, an trí thỏa đáng. Chỉ riêng Hạ Sơn vì từng chiếu cố ngươi nên chia hoa hồng cho hắn nhiều hơn người khác một chút”

Lâm Tiểu Trúc trầm mặc, vẫn hỏi vấn đề mà nàng cảm thấy không nên hỏi” vậy Ngô Thái Vân các nàng thì sao?' Những người này bị đưa đi làm tiểu thiếp, nàng vẫn luôn muốn biết kết cục của bọn họ. Nàng không tán thành Viên Thiên Dã làm chuyện này, nhưng nàng hiểu hắn không thể không làm như vậy.

Viên Thiên Dã cũng biết đây là khúc mắc của Lâm Tiểu Trúc, kiên nhẫn giải thích” lúc trước khi phái các nàng làm tiểu thiếp đã từng hỏi ý các nàng, bọn họ đều là tự nguyện. Hạ Sơn bọn họ hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn còn là thủ hạ của ta, khế ước bán mình của bọn họ vẫn ở trong tay ta. Nhưng mấy nữ tử đi làm tiểu thiếp, các nàng sẽ có được một khoản tiền lớn, lại đón người nhà cùng đến một nơi không ai biết, sống nửa đời sau tự do, giàu có và sum vầy”

Lâm Tiểu Trúc thở phào nhẹ nhõm, làm như thế nào là quyền quyết định của mỗi người. Ít nhất Viên Thiên Dã đã cho các nàng cơ hội lựa chọn, cũng an bài thỏa đáng, không đến nỗi không có nhân tình.

Viên Thiên Dã đưa tay vuốt mặt Lâm Tiểu Trúc” Một nhà cậu của ngươi thì tính thế nào?'

Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi” phiền ngươi phái người mang một trăm lượng bạc đưa cho bọn họ giúp ta, không cần phải đón ra ngoài. Thực ra trong núi tuy đời sống vật chất khó khăn nhưng lại đơn thuần, không có nhiều phiền não. Cậu ta ham bài bạc, mợ ta lại không an phận. Đưa bọn họ ra ngoài, nếu bọn họ biết ta sẽ gả cho ngươi không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Định kỳ đưa cho ít tiền bạc, làm cho bọn họ trở thành phú hộ ở địa phương cũng coi như là báo đáp ơn dưỡng dục”

Viên Thiên Dã gật đầu, cầm tay nàng.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

“Bọn họ đến đây.” Lâm Tiểu Trúc muốn rút tay ra nhưng Viên Thiên Dã lại nắm quá chặt, nàng không cách nào rút ra được

“Ngươi làm gì vậy ?” Lâm Tiểu Trúc sẵng giọng, cố dùng sức vẫn không thể rút tay ra, lúc này ngoài cửa vang lên thanh âm của Viên Thập” Công tử, Lâm cô nương, Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư đến”

“Để bọn họ tiến vào đi” Viên Thiên Dã nói

Viên Thập đẩy cửa” nhị vị, mời vào”

Người vào trước là Hạ Sơn. Hơn một năm không gặp, hắn cao hơn một chút, trên mặt đã mất vẻ trẻ con mà ngày càng lộ vẻ thành thục, lạnh lùng. Vừa vào cửa, ánh mắt của hắn đã nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, thấy hắn trổ mã càng thêm xinh đẹp, ánh mắt của hắn nhất thời gợn sóng, càng lúc nàng nóng cháy, run rẩy gọi” Tiểu Trúc” , đã quên phải chào hỏi chủ tử là Viên Thiên Dã trước.

Theo sau là Tô Tiểu Thư, trong mắt vốn tràn đầy kích động nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Sơn, sắc mặt ủ dột dần, cắn môi nhìn Lâm Tiểu Trúc.

“Hạ Sơn, Tô Tiểu Thư” , nhìn thấy hai người bạn tốt, Lâm Tiểu Trúc vô cùng cao hứng. Nàng đứng lên, muốn chạy đến cạnh Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư, nào ngờ bị Viên Thiên Dã nắm chặt tay ngăn lại, lảo đảo suýt chút nữa đụng trúng cái ghế phía sau, may mà Viên Thiên Dã kịp thời đỡ lấy thắt lưng nàng, mới làm nàng không bị té.

“Ngươi a, luôn động tay động chân” Viên Thiên Dã sủng nịch nhìn nàng.

Hạ Sơn nhìn bàn tay hai người nắm chặt nhau, lại thấy ánh mắt sủng nịch của Viên Thiên Dã mà Lâm Tiểu Trúc không hề có ý phản kháng, còn mỉm cười với Viên Thiên Dã, hắn âm thầm nắm chặt tay thành quyền, cằm hất cao. Còn Tô Tiểu Thư nhìn thấy tình cảnh này vừa kinh ngạc vừa khó tin.

“Sao vậy? nhìn thấy chủ tử ta ngay cả hành lễ cũng không có sao?” Viên Thiên Dã lạnh mặt hỏi.

Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư cả kinh, vội vàng quỳ xuống, dập đầu hành lễ” thuộc hạ bái kiến vương gia”

Lâm Tiểu Trúc thấy phương hướng bọn họ quỳ xuống đúng ngay chỗ mình, vội vàng né tránh nhưng tay của Viên Thiên Dã nắm rất chặt, không cho nàng nhúc nhích. Lúc này không tiện tranh chấp với Viên Thiên Dã, nàng không thể làm gì, chỉ có thể cùng hắn nhận đại lễ của Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư.

“Đứng lên đi.” Viên Thiên Dã nói, thanh âm vẫn uy nghiêm như trước.

Loading...

“Dạ” Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư đứng lên, cúi đầu, thẳng lưng, không dám nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc nữa.

“Thuật lại tình hình kinh doanh của các ngươi đi” Viên Thiên Dã lạnh nhạt nói, kéo Lâm Tiểu Trúc cùng ngồi xuống.

“Dạ” Hạ Sơn lên tiếng, bẩm báo chi tiết tình hình kinh doanh mấy tháng vừa qua. Viên Thiên Dã phái bọn họ đến quản phòng bếp, còn có một người quản lý làm chưởng quầy, hình thức giống như khi Lâm Tiểu Trúc mở tiệm điểm tâm ở Yên kinh. Tửu lâu mới khai trương không được tốt lắm, nhưng dần dần mọi người biết đến tay nghề của bọn họ, việc làm ăn cũng tốt hơn, hai tháng trước đã bắt đầu có lợi nhuận.

“Làm tốt lắm' Viên Thiên Dã nói. Lại hỏi tình huống người nhà của hai người, thấy vương gia quan tâm người nhà của mình, Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư rất cảm động.

“Được rồi, việc công đã bàn xong, ngồi xuống nói chuyện với Tiểu Trúc đi” Viên Thiên Dã đứng lên, quay đầu ôn nhu nói với Lâm Tiểu Trúc” ta ra ngoài nói chuyện với chưởng quầy, các ngươi tâm sự đi”

Có mặt Viên Thiên Dã, Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư sẽ câu nệ, ba người nói chuyện sẽ không được tự nhiên. Lâm Tiểu Trúc thực cảm tạ Viên Thiên Dã hiểu ý, mỉm cười nói với hắn” được”

Viên Thiên Dã khẽ nhéo tay nàng, xoay người đi ra ngoài.

Thấy Viên Thiên Dã đã rời đi, Tô Tiểu Thư thở dài một hơi, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm” Tiểu Trúc, ngươi cùng vương gia là. . .”

Chuyện của mình và Viên Thiên Dã, đâu thể nói hai ba câu là rõ ràng. Hơn nữa hai người còn chưa thành thân, nói ra lại không hay, Lâm Tiểu Trúc không muốn giải thích nhiều, chỉ hàm hồ nói” thì như các ngươi nghĩ thôi”

Hạ Sơn thay đổi sắc mặt, hạ giọng nói” Tiểu Trúc, ngươi đừng hồ đồ, cửa nhà giàu sâu như biển, làm tiểu thiếp hào môn đâu có dễ như vậy. Khi ta ở Bắc Yến làm đầu bếp từng thấy một chủ mẫu đánh chết tiểu thiếp, cuộc sống như vậy, nhìn bên ngoài thì rực rỡ huy hoàng nhưng bên trong lại không biết có bao nhiêu dơ bẩn”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi còn nhớ Ngô Thái Vân không? Khi nàng ở Đoan vương phủ từng lặng lẽ tố khổ với ta, nói bề ngoài có nô tỳ hầu hạ, có quần lụa áo gấm, ăn sơn trân hải vị nhưng cả ngày luôn lo lắng đề phòng, sợ bị người ta tính kế, sợ chủ mẫu mất hứng, sợ Đoan vương gia không vui. . . Nàng nói sau này nhất định tìm một người bình dân cùng nhau sống, không muốn làm thiếp của nhà giàu nữa. Ta thấy nàng như vậy, sao gọi là sống, đó chính là chịu tội a. Nàng không có cách nào nhưng ngươi thì khác. Tiểu Trúc, ngươi hoàn toàn có thể gả cho một thủ hạ của vương gia, một đời một đôi” Tô Tiểu Thư cũng khuyên nhủ.

Lâm Tiểu Trúc cảm động nhìn Tô Tiểu Thư. Nàng vì Hạ Sơn, rất mong mình sẽ thành thân nhưng vẫn lên tiếng khuyên bảo mình, nàng đối với mình thật tốt.

Lâm Tiểu Trúc tiến lên, cầm tay Tô Tiểu Thư, cười nói” yên tâm, ta không phải làm tiểu thiếp, vương gia nói sẽ cưới ta làm chính thê”

“Chính thê?” Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư đều lắp bắp kinh hãi, không dám tin mà hỏi lại” thực sự?”

“Thật sự.” Lâm Tiểu Trúc dùng sức gật đầu.

“Dật vương phi?” Tô Tiểu Thư lại hỏi.

“Đúng vậy, Dật vương phi.” Lâm Tiểu Trúc nói” khi hắn được phong vương, Thái hậu từng muốn để ta làm trắc phi nhưng vương gia cự tuyệt”

“Ngươi. . .” Tô Tiểu Thư khó tin nhìn Lâm Tiểu Trúc” Tiểu Trúc, gia thế của ngươi không phải có ẩn tình gì chứ? Hay là. . . có ai nhận ngươi làm nghĩa nữ?”

“Ách, không có.” Lâm Tiểu Trúc bị Tô Tiểu Thư hỏi vậy, có chút rối rắm. Viên Thiên Dã có biết mình có ngọc bài không? Hắn không phải vì ngọc bài mới cưới mình chứ? Nếu là như vậy. . .

Tô Tiểu Thư thấy Lâm Tiểu Trúc có chút sững sờ, lo lắng hỏi” Tiểu Trúc. . .”

“Ta không sao, yên tâm, hắn thật tâm đối tốt với ta” Lâm Tiểu Trúc trấn an Tô Tiểu Thư cũng chính là trấn an bản thân

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Tô Tiểu Thư nghĩ Lâm Tiểu Trúc có nơi có chốn, Hạ Sơn sẽ không còn ảo tưởng với nàng, nhất thời cao hứng hẳn.

Hạ Sơn vẻ mặt ảm đạm nhìn Lâm Tiểu Trúc, không lên tiếng.

“Hiện các ngươi thế nào ? người trong nhà đang ở đâu ? bọn họ bình thường làm chuyện gì ?' Lâm Tiểu Trúc hỏi tình hình của hai người.

Tô Tiểu Thư kể lại tình huống của cả hai, sau đó liếc mắt nhìn Hạ Sơn, thực ra cha mẹ Hạ Sơn cũng hi vọng hai nhà có thể kết thành sui gia.

Ba người hàn huyên một hồi, Viên Thiên Dã mới quay lại, nói” hôm nay các ngươi nói chuyện tới đây thôi, Thẩm Tử Dực phái người đến tìm, nói có chuyện gấp”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui