Biết Vị Ký

Trước đó Lâm Tiểu Trúc cũng đã hỏi thăm giá cả hạ nhân. Đông Việt quốc giàu có và sung túc nên ít có chuyện bán người, vì thế giá hạ nhận cũng cao hơn các nước khác. Có điều đối với giới quý tộc nhiều tiền thì giá này cũng chẳng đáng là bao. Một tiểu cô nương chưa qua huấn luyện, giá cũng mười lượng bạc, đã trải qua huấn luyện thì phải chừng mười lăm đến hai mươi lượng.

Nàng đã có sẵn ý tưởng, mua hai gã sai vặt thông minh, tốt nhất là có thể biết chữ, có lệ nghĩa, có thể ở mặt tiền cửa hàng mua bán ; thêm hai tiểu cô nương ở nhà sau phụ giúp làm rau ngâm. Những người này phải được mua từ trong núi ra và đã trải qua huấn luyện, lại chưa từng làm việc cho nhà giàu. Tuy đưa nhỏ trong núi phẩm hạnh không hợp, tính tình giả dối thì cũng chỉ là số ít. Mà nếu bọn họ có tâm cơ cũng không quá sâu, thế nào cũng để nàng nhìn ra manh mối.

Vừa đề ra yêu cầu xong, Lưu bà tử đã gọi sáu nam hài nhi đến” đây là sáu người biết chữ, công tử chọn lấy hai người đi”

Lâm Tiểu Trúc nhìn lướt qua, thấy mấy đứa nhỏ này tuổi từ mười hai đến mười bảy, mặc bố y màu xanh sạch sẽ chỉnh tề, biểu tình trên mặt không giống nhau, có khẩn trương, có trầm ổn, có chờ đợi.

Nàng đưa mắt liếc bọn họ một cái, bảo bọn họ tự báo tên rồi nói” ta có một đề bài, ta đi mua củ cải, tổng cộng mua mười hai cân rưỡi, mỗi cân bốn văn tiền, xin hỏi ta đã tốn hết báo nhiêu tiền ?”

Đề bài của nàng ngoài dự kiến của mọi người, nên đám nam hài nhi có chút ngây ngốc, nhíu mày suy nghĩ, có người còn đưa mắt nhìn người khác.

“Tổng cộng năm mươi văn tiền” một đứa nhỏ tên Trương Văn Đông lên tiếng trước.

“Năm mươi văn” đứa nhỏ tên Vương Thừa Vận cũng vội tiếp lời.

Còn có hai người khác cũng lên tiếng sau đó, có một người muốn nói lại thôi, người còn lại thì ngậm miệng, không nói tiếng nào.

“Ngươi có gì muốn nói ?” Lâm Tiểu Trúc chỉ vào tiểu nam hài muốn nói lại thôi tên Tôn Hạo hỏi.

“Ta. . . Ta tính ra là bốn mươi tám văn tiền” Tôn Hạ nhỏ giọng nói. Hắn xem chừng mới mười bốn tuổi, vì thiếu dinh dưỡng nhưng bộ dáng gầy teo, ánh mắt lại rất trong suốt, thoạt nhìn khá thông minh.

Trương Văn Đông tính ra đầu tiên, quay đầu nhìn hắn, không nói tiếng nào.

Lâm Tiểu Trúc nhìn chằm chằm hắn, hỏi” ngươi xác định là năm mươi văn tiền ?”

Trương Văn Đông suy nghĩ một lát rồi gật đầu” ta xác định”

“Vậy ngươi nói cho Tôn Hại biết sao là năm mươi văn đi” Lâm Tiểu Trúc nói.

Trương Văn Đông quay đầu, nói với Tôn Hạo” mười hai cân là bốn mươi tám văn, nửa cân là hai văn, tổng cộng là năm mươi văn”

Tôn Hạo cúi đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ” là ta tính sai”

Lâm Tiểu Trúc gật đầu, từ chối cho ý kiến, lại nói” ta lại cho các ngươi một đề bài khác” tiếp theo đưa ra đề bài khó hơn.

Lần này vẫn là Trương Văn Đông tính nhanh nhất, tiếp theo là Tôn Hạo, lần này hắn không có tính sai. Vương Thừa Vân và ba người khác tính hồi lâu mới chần chừ đưa ra đáp án.

Lâm Tiểu Trúc thấy Trương Văn Đông mới mười lăm, mười sáu tuổi nhưng đã hai lần tính đúng, ánh mắt lại trầm ổn, dù Lâm Tiểu Trúc khen ngợi, hắn cũng không kiêu ngạo đắc ý, nên khá hài lòng. Còn Tôn Hạo kia, trong lúc mọi người đều đưa ra đáp án giống nhau, hắn vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, hắn là người có nguyên tắc, nên cũng mướn hắn.

Yêu cầu nam hài tử phải biết chữ, nên có ít lựa chọn nhưng nữ hài thì lại dễ hơn, Lưu bà tử kêu mười ba, mười bốn người tiến vào để Lâm Tiểu Trúc chọn.

Lâm Tiểu Trúc cũng kêu các nàng báo tên, xem xét kỹ biểu tình, cử chỉ và thái độ khi nói chuyện của bọn họ, lại bắt bọn họ vươn tay ra. Sau đó chọn hai người nói chuyện mạch lạc, cử chỉ hào phóng, thái độ thành thật, bàn tay thô ráp. . . Thanh toán sáu mươi hai lượng bạc, mang theo bốn người và khế ước bán thân của bọn họ rời đi.

Trong bốn người, lớn nhất là Trương Văn Đông, mười sáu tuổi ; tiếp theo là nữ hài Lưu Tú Quyên mười lăm tuổi ; Tôn Hạo và Quan Mai đều mười bốn tuổi. Bốn người đều được Lưu bà tử mua từ trong núi ra, vì để bán được giá cao mà đã dạy cho hai nam hài biết chữ và lễ nghĩa. Mọi người đối với tình hình trong Việt kinh khá xa lạ, Lâm Tiểu Trúc đưa bọn họ dạo một vòng, để bọn họ tự mua quần áo, chỉ vị trí cửa hàng, sau đó lại đưa bọn họ đến chợ mua thức ăn, chuẩn bị cho buổi chiều rồi mới quay về cái sân nàng mới thuê.

Lâm Tiểu Trúc phân phòng cho bốn người xong, nói” Trương Văn Đông, ngươi dẫn bọn họ đi dọn sân cho sạch, ta ra ngoài một lát”

“Dạ”

Lâm Tiểu Trúc làm bộ rời khỏi nhưng lại leo lên nóc nhà, quan sát bốn người. Thấy Trương Văn Đông phân công công việc cho bốn người, phần mình làm việc nặng nhất. Mà bốn người này cũng thành thật dọn dẹp, không hề có giấu hiệu chạy trốn, nàng liền yên lòng quay lại khách điếm trả phòng, mướn một chiếc xe la, mua một ít vật dụng hàng ngày rồi trở về.

“Tú Quyên, ngươi đi nấu ít nước đi, ta muốn tắm rửa” Lâm Tiểu Trúc thấy bọn họ chuyển hàng xong liền nói.

Loading...

Có hạ nhân, nàng liền bày ra dáng vẻ chủ tử, không có chuyện hạ nhân nhàn rỗi còn mình lại bận rộn. Đến nơi này thì phải tuân thủ quy tắc trò chơi của xã hội này, nếu tôn tin không phân biệt, cao thấp chẳng nghiêm thì chẳng những bị mấy người này khinh thường mà sau này muốn sai bọn họ làm việc cũng rất khó khăn. Nàng mua hạ nhân, sau này phải nuôi bọn họ, còn trả tiền công cho bọn họ, chứ không phải mua đại gia về để nàng hầu ngược lại.

“Dạ” Tú Quyên thấp giọng đáp, chậm rãi xoay người đi về phía phòng bếp.

Lâm Tiểu Trúc thấy nàng cảm xúc không tốt, quay đầu hỏi Quan Mai:” Nàng làm sao vậy?”

Quan Mai do dự hồi lâu mới cắn môi, ra vẻ liều chết mà nói” công tử, chúng ta. . . chúng ta chỉ làm việc nặng, về phần hầu hạ công tử, ta và Tú Quyên tỷ tỷ không làm được. Nếu công tử không hài lòng chúng ta thì cứ đem chúng ta trả lại”

Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên nhìn Quan Mai hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra, nàng an bài hai nữ hài ở nhà kề nội viện, mà hành lý của mình thì nàng lại đặt ở nhà giữa. Hiện tại nàng đang trong thân phận nam nhân, nam nữ khác biệt, để hai nữ tử ở cùng nàng trong một viện, khó trách khiến hai nữ hài từ trong núi ra không được tự nhiên.

“Được rồi, lát nữa để các ngươi tự quyết đi” Lâm Tiểu Trúc cũng lười giải thích, xoay người trở về phòng, trước khi đi nói” nấu nước xong, ngươi cùng Tú Quyên đưa nước đến phòng ta đi” , nàng rất thích tính cách của hai nữ hài này.

“Dạ” thấy Lâm Tiểu Trúc không đáp ứng thỉnh cầu của mình, Quan Mai có chút rủ rũ.

Lâm Tiểu Trúc trở về phòng thu dọn hành lý xong, thấy hai nữ hài mang nước đến liền đóng cửa lại, tắm rửa xong, thay nữ trang, chải tóc, rồi mới mở cửa gọi” đem nước ra ngoài đi”

“Dạ »Lâm Tiểu Trúc không kêu người hầu hạ tắm rửa khiến Lưu Tú Quyên và Quan Mai thả lỏng tâm tình, nghe nàng gọi vội đứng dậy đi đến phòng Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng đang mặc váy tơ lụa màu xanh đứng ở cửa, dung mạo xuất chúng thì cả hai người đều ngây ngẩn cả người.

“Ngài. . . Ngài là. . .” Quan Mai chỉ vào Lâm Tiểu Trúc, run run nói.

Lâm Tiểu Trúc nở nụ cười, dùng thanh âm khi giả trang là nam tử nói” ta vốn là nữ tử, một mình bên ngoài làm việc không tiện nên mới giả làm nam nhân, như vậy các ngươi yên tâm chưa ?”

“Ngài thật sự là nữ tử?” Lưu Tú quyên vẻ mặt kinh hỉ.

Lâm Tiểu Trúc cũng không giải thích nữa” mang nước ra ngoài đổ đi”

“Dạ” hai người thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, quy củ thi lễ, nhìn nhau cười rồi mới đi vào dọn phòng.

Đến lúc ăn cơm tối, hai nam hài thấy Lâm Tiểu Trúc đều chấn động nhưng thái độ của nàng vẫn như cũ, trong từ ái lại có vẻ nghiêm khắc, khiến hai nam hài cỡ tuổi như nàng nhanh chóng nhận rõ thân phận của mình, thái độ cung kính hơn.

Hôm sau, Lâm Tiểu Trúc đúng hạn đến quán trà Thanh Tâm thấy Trương lão gia đã đợi ở đó, La chưởng quỹ vẫn đi theo hắn, liền tiến lên đón tiếp” Trương lão gia, La chưởng quỹ, đã để các vị phải đợi lâu”

“Ngươi. . . Ngươi là. . .” Trương lão gia và La chưởng quỹ nghe được thanh âm thanh thúy, sau đó thấy một nữ tử tầm mười bảy, mười tám tuổi đứng đối diện, đang cười với bọn họ. Dù Lâm Tiểu Trúc đã nói rõ thân phận mình, bọn họ vẫn thấy khó tin. Nữ tử này và Trần công tử hôm qua, tướng mạo thực khác xa nhau ah.

Thấy hai người đều trừng mắt nhìn mình, Lâm Tiểu Trúc cười nói” ta là Trần Hi”

“A, Trần cô nương.” Trương lão gia rốt cục cũng phục hồi tinh thần, chắp tay nói” mời ngồi” , lại cảm khái nói” Trần cô nương hóa trang đúng là xuất quỷ nhập thần, khó trách chúng ta nhận không ra Trần cô nương là nữ phẫn nam trang a”

Cổ nhân làm việc không giống người hiện đại đi thẳng vào vấn đề, thấy mình đã đến mà hai người kia vẫn án binh bất động, Lâm Tiểu Trúc đành phải nhẫn nại ngồi uống trà, nói chuyện phiếm với bọn họ, sau đó mới đến chỗ quan phủ ký hiệp ước và công chứng.

Ba người đến sớm, nên không phải chờ đợi lâu. La chưởng quỹ lấy trong lòng ra một bản hiệp ước, đưa cho Lâm Tiểu Trúc xem qua, đợi nàng xác định không vấn đề gì liền đưa cho người công chứng dùng giấy thượng đẳng sao lại một bộ, ba người cùng điểm chỉ, tiếp theo là công chứng viên điểm chỉ, hiệp ước đã hoàn thành.

“Trần cô nương, không biết ngươi ở đâu ? khi nào giao cửa hàng, ta sẽ cho người đến báo với ngươi

Lâm Tiểu Trúc nói địa chỉ cho bọn họ rồi cáo từ.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Tiểu Trúc phân công công việc cho đám người Trương Văn Đông, đưa bọn họ đi mua ít nguyên vật liệu chế biến rau ngâm và đồ trang trí cửa tiệm, sau đó bắt đầu sự nghiệp làm rau ngâm.

Người Trung Quốc chế biến cái gì cũng đều dùng tương. Củ cải, rau diếp, cộng tỏi non, cam lộ, ngó sen, thậm chí là đậu phộng, hạch đào. . . đều dùng tương. Lúc này đang là mùa đông, Lâm Tiểu Trúc mua một ít rau dưa và trái cây quý, tiến hành xử lý, cắt thành đủ hình dạng : sợi, hình góc cạnh, hình tròn. . . lại dùng dấm, tương, muối. . . chế biến rau ngâm theo phương pháp tốt nhất, cố làm cho rau dưa sáng màu, vị chua ngọt vừa miệng. . . cứ vậy đã làm được mười một, mười hai loại khác nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui