Biết Vị Ký

”Thái Vân, đến, đến
chỗ ca ca đi” Ngô Bình Cường rất có khí khái nam tử, luôn cho rằng mình
phải chiếu cố tốt cho đường muội, giờ nàng vất vả lắm mới vào được trù
nghệ ban, hắn đương nhiên muốn nàng ở cùng một tổ rồi.

Ngô
Thái Vân đi đến bên cạnh hắn, Ngô Bình Cường nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc
rồi nhìn đám nam hài đang tranh nhau ở cùng một tổ với hắn rồi nói “Hạ
Sơn, chúng ta ở cùng một tổ với các nữ hài tử đi”

Lời này vừa ra, mọi người đều sửng sốt.

“Ca, không cần. Các nàng cả ngày khi dễ ta.” Ngô Thái Vân giật nhẹ góc áo
hắn, thanh âm tuy nhỏ nhưng cũng đủ người bên cạnh nghe được.

Ngô Bình Cường nghe được lời này, hơi nhíu mày nhìn thoáng qua Lâm Tiểu
Trúc rồi nói “vậy quên đi” nói xong điểm danh vài người, trong đó đương
nhiên có Hạ Sơn “chúng ta ở cùng một tổ đi”

Hắn muốn rèn sắt ngay khi còn nóng, nhanh chóng chọn xong, nếu còn chậm trễ, không biết
mấy vị giáo tập sẽ có ý tưởng gì nữa. Mã giáo tập vừa rồi bị Dương Vũ
làm tức giận, nếu để cho hắn có cớ phát tác thì nguy.

Hạ Sơn lúc đầu như có chút do dự. Dù sao nam nữ vẫn có khác biệt, dưới cái
nhìn chăm chú của mọi người mà tiến tới chỗ các nữ tử thì không biết sẽ
nghe bàn tán thế nào nữa nhưng nghe Ngô Thái Vân thì hắn không chút chần chờ, nói với Ngô Bình Cường “ta qua bên kia” rồi đi về phía Lâm Tiểu
Trúc.

“Oa, Hạ Sơn hiếm khi lên tiếng lại có dũng khí như vậy, dám chung đội với nhóm con gái nha” có người lên tiếng

Vừa dứt lời đã có người đáp lại “ngươi biết gì chứ? Lâm Tiểu Trúc là người
cùng thôn với Hạ Sơn, nếu ta cũng có đồng hương như vậy, nhất định sẽ ở
cùng tổ với nàng”

“Được rồi, các ngươi mau tạo thành một đội đi, đừng để các giáo tập đợi lâu” Ngô Bình Cường vẫn đảm nhiệm vị trí
đầu tàu như mọi khí, lên tiếng nhắc nhở mọi người.

Vừa rồi
hắn chọn người cũng rất công bằng. Vì hắn là người có thành tích tốt
nhất, năng lực mạnh nhất nên chọn hai nam hài có bộ dáng nhỏ gầy nhất,
cùng một nam hài có bộ dáng to cao như hắn, thêm Ngô Thái Vân nữa là vừa đủ năm người. Những người còn lại cũng làm thành một tổ, thực lực không thua gì bọn họ. Hai tổ nhanh chóng xếp thành hai hàng. Cũng có người
muốn gia nhập với đám con gái nhưng còn ngượng ngùng, lại sợ Lâm Tiểu
Trúc các nàng ghét bỏ, vì vậy tổ còn lại có tới bảy người.

“Đội này nhiều người quá, phân hai người qua đi” Du giáo tập phát hiện đội
của Lâm Tiểu Trúc nhân số ít hơn, thực lực lại càng kém xa thì không
khỏi nhíu mày.

“Để ta đi” Dương Vũ xếp ở cuối hàng, thấp giọng lầu bầu rồi đi đến xếp hàng sau Hạ Sơn.

Chu Ngọc Xuân thấy Hạ Sơn gia nhập, chưa kịp vui mừng, thấy Dương Vũ thì
liền mất hứng “sao lại là hắn chứ? Tổ chúng ta không thua không được
rồi”

Du giáo tập thấy Dương Vũ gia nhập đội này thì cũng
không hài lòng, liền chỉ vào nam hài có bộ dáng cao lớn nhất “ngươi, qua bên kia đi”

“Du giáo tập, ta chỉ muốn ở đội này” nam hài kia không chịu

Lâm Tiểu Trúc thấy Du giáo tập định nói tiếp, vội vàng lên tiếng “Du giáo
tập, chúng ta có năm người là đủ rồi, quyết định vậy đi”

“Lâm Tiểu Trúc!” Chu Ngọc xuân tâm lý sốt ruột lên tiếng.

Lâm Tiểu Trúc xoay người cho nàng một ánh mắt an ủi, ý bảo nàng hãy an tâm.

Chỉ dựa vào hành vi vừa rồi của Dương Vũ đối với Mã giáo tập, nàng không
cho rằng hắn là kẻ không có đầu óc. Đừng thấy hắn bộ dạng mập mạp như
cái bánh bao mà lầm, hắn có thể làm Mã giáo tập tức đến trừng mắt mà lại không bị phạt thì đã biết là không phải dạng vừa đâu. Có lẽ hắn khó
chịu vì Mã giáo tập đem hắn ra chỉ trích trước mặt mọi người, cho nên
mới cố ý làm vậy, rõ rang là một kẻ phẫn trư ăn hổ nha. Mà Ngô Bình
Cường luôn nổi bật kia vào lúc điểm tướng thì lại không được nhắc tới,
cho thấy trình độ của hắn vẫn chưa đạt tới. Quan trọng nhất là tiểu tử
béo tình nguyện ở cùng một đội với các nàng, cho dù thua cũng sẽ không
oán trách, chứ không như những người bị bắt buộc.

Nếu hỏi
người Chu Ngọc Xuân bội phục nhất là ai, đương nhiên nàng không do dự mà trả lời là Lâm Tiểu Trúc. Trong mắt nàng, mọi quyết định của Lâm Tiểu
Trúc đều đúng, cho nên thấy Lâm Tiểu Trúc nhìn mình, nàng liền không lên tiếng nữa.

Hai vị giáo tập đứng yên nhìn mọi người phân
chia nhóm, hồi lâu mới thông báo chương trình học và giờ giấc nghỉ ngơi. Buổi sáng luyện công, ăn sáng xong, giờ tỵ sẽ học nhận thức nguyên liệu nấu ăn, buổi trưa luyện đao công, giờ mùi luyện chước công.

Lâm Tiểu Trúc vừa nghe thở dài nhẹ nhõm một hơi, thời gian hợp lý để nàng
có thể đến Thanh Khê trấn. Với kinh nghiệm hai đời của mình, nàng biết
kiến thức ẩm thực, cách chế biến thức ăn. . . của lão đầu nhi tuyệt đối
cao hơn hai vị giáo tập Mã, Du nhiều. Dù sao hai vị giáo tập cũng bị
giới hạn bởi thân phận, không giống lão đầu nhi có thể đi khắp nơi
thưởng thức mỹ thực. Nếu nàng có thể ở trù nghệ ban học thực hành, đến
chỗ lão đầu nhi học lý thuyết, nhất định sẽ tiến bộ thần tốc. Ở đây,
nàng có thể học trở thành một đầu bếp nổi danh nhưng được lão đầu nhi
dạy, nàng mới có thể trở thành một trù nghệ đại sư.

Có điều, mơ một lúc nào cũng đẹp, còn sự thật. . . Nàng thở dài một hơi, cố
không nghĩ tới vấn đề này nựa nhưng trong lòng cũng hiểu được, lão đầu
nhi sẽ ở lại Thanh Khê trấn không bao lâu nữa.

Tần quản sự
tuyên bố xong, lại nói “mọi người nghỉ ngơi một lát, hai nén nhang sau
quay lại đây, bắt đầu học đao công” nói xong nhìn nhìn đám con gái,
trong lòng có chút lo lắng.

Thời gian hai nén nhang chỉ đủ
để giải quyết vấn đề sinh lý. Trước kia trong viện đều là nam học đồ nên cũng không để ý nhiều, giờ có thêm mấy đứa con gái, nảy sinh thêm phiền toái. Hơn nữa, hai vị Mã, Du giáo tập chủ yếu lo việc ăn uống cho công
tử, việc quản lý đám nhỏ đều do hắn làm. Nam nữ ở chung, ai biết có lâu
ngày nảy sinh chuyện gì không? Haiz, thực sự quá mức phiền toái mà.

Lâm Tiểu Trúc quay sang nói chuyện với Hạ Sơn “Hạ Sơn ca ca, vì sao ngươi
muốn học trù nghệ?' Hạ Sơn trượng nghĩa như vậy, đương nhiên nàng phải
nhiệt tình hơn

Hạ Sơn quay đầu nhìn nàng một cái rồi lại
quay đi, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói “ta nghĩ chắc ngươi sẽ đi
học nấu ăn”

Lâm Tiểu Trúc khẽ nhếch miệng, nhìn Hạ Sơn. Nàng không ngờ Hạ Sơn học nấu ăn là vì muốn ở cùng một chỗ với nàng. Nàng
quay đầu nhìn sang bên kia, thấy Ngô Thái Vân bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn
diễm lệ đang vui vẻ nói gì đó với Ngô Bình Cường, mà trên mặt của Ngô
Bình Cường cũng lộ ra biểu tình sủng nịch. Quay sang nhìn Hạ Sơn, nàng
bỗng nhiên mỉm cười. Ân, có một ca ca như Hạ Sơn cũng không tệ.

Có lẽ vì tâm tình tốt, nên Hạ Sơn hôm nay hoạt hơn ngày thường. Hắn nhìn
mấy nam hài rồi nói với Lâm Tiểu Trúc “qua bên kia xem thử đi” nói xong
liền dẫn đầu đi trước.

“Này, sao hắn chỉ để ý tới một mình ngươi, coi chúng ta là vô hình sao?” Chu Ngọc Xuân cực kỳ bất mãn Hạ Sơn

“Tính hắn là vậy, không phải cố ý. Đi thôi, chúng ta đi vào phòng bếp xem
thử” Lâm Tiểu Trúc lên tiếng giảng hòa, lôi kéo Tô Tiểu Thư cùng đi, đi
được vài bước, quay đầu gọi Dương Vũ “Dương Vũ, đi, chúng ta vào trong
phòng xem thử”

Tiểu tử béo đứng cả buổi sáng, đã sớm mệt
mỏi, đang muốn tìm chỗ để nghỉ ngơi một lát, nghe Lâm Tiểu Trúc gọi liền vội vàng chạy tới gia nhập.

Đã từng ở ngoài sân nhìn lén,
cho nên khi vào phòng cũng không ngạc nhiên lắm. Trên tường cắm một hàng dài các loại dao, mấy nữ hài tử hô lên “trời ơi, dao này vừa nhìn đã
thấy nặng rồi, nếu dùng để xắt đồ, không biết có thể nâng lên nổi không
nữa” nói xong Chu Ngọc Xuân liền đưa tay cầm lấy một con dao trên tường, ướm thử.

“Ta thử xem.” Lâm Tiểu Trúc cũng cầm lấy, quả nhiên là rất nặng.

Cầm cây dao nặng trịch khiến Lâm Tiểu Trúc không thể không suy nghĩ cẩn
thận, dù ở nông thôn hay đô thành thì thời cổ đại, thái đao luôn nặng và dày, không biết có phải liên quan tới kỹ thuật luyện kim hay không? Lúc này, nàng rất hoài niệm mấy cái dao bằng inox sắc bén của thời hiện
đại.

Sau thời gian nghỉ ngơi, Mã giáo tập bắt đầu bài dạy.
Đầu tiên hắn cấp cho mỗi người một khu vực sử dụng, một cây dao, một cái thớt gỗ, một miếng đá mài rồi nói “nếu các ngươi là binh lính thì những thứ này chính là vũ khí của các ngươi. Từ giờ trở đi, các ngươi phải
thời thời khắc khắc bảo quản tốt những thứ này, nếu để bị mất hay hư
hỏng sẽ không được phát bổ sung. Hơn nữa, phải nhớ kỹ, những thứ này
không thể mang ra khỏi sân này, sau khi tan học, nếu còn muốn luyện tập
thì chỉ được làm ở đây thôi”

Đảo mắt nhìn mọi người một vòng lại hỏi “có ai ở nhà đã dùng đao cắt qua này nọ chưa? Thử một chút xem”

Mấy đứa nhỏ đều là con nhà quên, cho dù không dùng dao bào thì cũng đã từng cắt qua gì đó, cho nên có rất nhiều người giơ tay lên

“Tốt
lắm. Nếu ai nấy đều biết thì lát nữa ta sẽ phát cho một ít nguyên liệu
nấu ăn, chúng ta bắt đầu trận thi đấu đầu tiên. Ta mặc kệ trong tổ các
ngươi là một người ra tay hay tất cả cùng nhau làm, miễn sao trong một
nén nhang có thể cắt xong những thứ được phát. Không xong thì bị thua,
không kể tổ đó nhiều người hay ít người”

“Mã giáo tập, nếu thắng, có phải tối nay chúng ta sẽ được ăn thức ăn ngài nấu không?” có người lên tiếng

“Đúng, thua thì phải đi quét sân” mã giáo tập nói xong liền sai người mang đến một đống củ cải lớn, thêm mười sáu cái trứng gà còn nóng hôi hổi. Mỗi
người được phân hai củ cải, một cái trứng. Tiếp theo lại phân cho mỗi tổ một miếng thịt heo có trọng lượng giống nhau.

Mỗi tổ cũng
được phân một án đài, mấy thứ này đều được chất đống trên đó. Dao, thớt
của mỗi người cũng được đặt bên cạnh. Người của ba tổ cũng chia theo tổ
rất rõ rang. Mã giáo tập thấy mọi người đã chuẩn bị tốt liền đốt một nén nhang, tuyên bố “bắt đầu”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui