Tử Cấm Thành vào thu, gió mang theo sự hiu quạnh, thổi khắp nhân gian. Các nữ nhân trong cung thay những bộ trang phục mỏng manh mùa hè bằng áo kép thu đông.
Chỉ Lan ngồi trên bục sưởi, tay cầm chén trà hoa, trên bàn thấp là mấy quyển du ký, ánh nắng vừa vặn, Chỉ Lan chỉ muốn dựa luôn vào đệm không nhúc nhích gì nữa.
“Hẳn là Cung Thân vương hôm nay hồi cung.” Chỉ Lan thì thào, đã hai tháng trôi qua, nàng cũng không biết Thường Ninh và Trần cô nương kia rốt cuộc là thế nào, nhưng có thể khẳng định hai người bọn họ rất vui vẻ, chỉ có người khác là không được vui vẻ.
“Vâng, nương nương mới nhắc hôm qua mà.” Uyên Ương đắp một tấm chăn mỏng lên đùi Chỉ Lan, tiện tay cầm quyển du ký Chỉ Lan đã đọc hết lên, đặt một cuốn mới xuống.
“Ta thật sự muốn gặp Trần cô nương kia.” Chỉ Lan híp mắt, ngáp một cái, thời tiết này lúc nào cũng chỉ muốn ngủ.
“Nương nương thấy hứng thú với cô ta sao?” Tử Quyên tò mò hỏi, hầu hạ nhiều năm như vậy, cô ấy biết ngoài chuyện liên quan đến Hoàng thượng và mấy vị aka cách cách, Chỉ Lan mặc kệ toàn bộ, thời gian gần đây lại liên tục nhắc đến Trần cô nương, có vẻ như rất quan tâm.
“Trước kia từng gặp một lần thôi, vì thế có chú ý hơn một chút.” Chỉ Lan không thèm để ý cười cười, “Nói mới nhớ tiểu cô nương tiến cung hôm qua ổn lắm, trẻ trung tươi tắn, tiến thối có độ, xem ra là tốt.”
“Nương nương khen cách cách nhà Qua Nhĩ Giai sao?”
“Uh, nhưng giờ vẫn còn nhỏ, chờ một thời gian đã.” Chỉ Lan đã bắt đầu nghiệp lớn chọn con dâu, dù sao hạnh phúc cả đời của con trai cũng là chuyện không thể qua loa.
Chỉ Lan không ngờ mình vừa thốt ra lời hôm trước, hôm sau liền nhận được thẻ bài xin cầu kiến của phúc tấn Cung Thân vương Mã thị, Mã thị tìm nàng cũng không có gì lạ, nhưng lạ là ở chỗ dẫn theo cả Trần cô nương.
“Thần thiếp/dân nữ tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cát tường.” Mã thị không hề ăn vận lộng lẫy, ngược lại còn tương đối khiêm tốn, thường phục phúc tấn màu tối khiến cô ta có vẻ rất điềm tĩnh.
Trần cô nương cũng mặc trang phục rất mộc mạc, nhưng tinh ý sẽ thấy là chất liệu thượng đẳng, cổ tay áo và cổ áo đều có hoa văn chìm. Không thể không nói, Trần cô nương và Mã thị đứng bên nhau rõ ràng là một đóa hoa tươi bên cạnh một cái lá, hơn nữa Trần cô nương không phải hoa tươi bình thường, mà là một đóa hoa hồng.
“Đứng dậy đi, sao hôm nay Ngũ đệ muội lại đến thăm bản cung vậy?” Chỉ Lan trêu ghẹo, cố ý thân mật với Mã thị, cũng coi như tăng thể diện cho Mã thị.
“Thần thiếp nhớ nhung nương nương? Chỉ mong nương nương đừng thấy thần thiếp phiền phức.” Mã thị cũng biết ý Chỉ Lan, bắt đầu tán gẫu với nàng.
Một lúc lâu sau Chỉ Lan mới làm như thể phát hiện ra sự tồn tại của Trần cô nương, ngạc nhiên nói, “Vị này là?”
Thật ra Chỉ Lan cũng không muốn dùng biện pháp đấy lạnh nhạt hay chèn ép Trần cô nương, nhưng Mã thị đã rất khổ rồi, nếu nàng có chút thiện ý nào với Trần cô nương, chỉ sợ Mã thị càng khó sống hơn.
“Vị này là Trần cô nương, nguyên quán kinh thành, ở Phúc Kiến ngẫu nhiên gặp Vương gia nhà thiếp, Vương gia thích sự dịu dàng chu đáo của cô ấy, muốn nạp cô ấy vào phủ, thần thiếp thấy cô ấy an phận, hầu hạ chu đáo, lại có kỹ thuật pha trà, vì thế đặc biệt mang tiến cung hầu hạ nương nương, nhờ chút phúc khí của nương nương.”
Mã thị không hề nhắc đến chuyện Trần cô nương là gái đã có chồng, ngay cả xưng hô cũng là cách xưng hô dành cho con gái chưa chồng, còn bịa đặt chuyện giữa cô ta và Thường Ninh, người sáng suốt đều thấy Trần cô nương là người ngạo khí, nhưng Mã thị lại nói cô ta dịu dàng chu đáo, mục đích tiến cung cũng lấy danh nghĩa là pha trà cho Hoàng hậu.
Nhục nhã Trần cô nương khiến cô ta oan không có chỗ tố, dù sao Mã thị nói câu nào cũng có lý, còn giúp Trần cô nương che giấu chuyện đã có chồng, đưa cô ta tiến cung coi như cho cô ta thêm mặt mũi, thử hỏi cô ta không hài lòng chỗ nào? Dù có đến trước mặt Thường Ninh cũng không biết phải tố cáo thế nào.
Trần Hiểu Nguyệt mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt lóe ra một tia sắc lạnh, nếu không phải Chỉ Lan luôn chú ý tới cô ta Chỉ Lan cũng sẽ không phát hiện ra, Chỉ Lan có chút lo lắng liếc nhìn Mã thị, Trần cô nương này rõ ràng đã tu luyện thành tinh, suốt một hồi như vậy mà không chút phản ứng, ngược lại còn cười thật hiền lành, khác xa dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo ngày thường.
“Dân nữ may mắn được diện kiến hoàng hậu nương nương, trong lòng vô cùng cảm kích, chỉ có thể lấy một chén trà nhạt tỏ lòng kính trọng dân nữ dành cho nương nương.”
Trần Hiểu Nguyệt cung kính nói, nếu cô ta tiến cung với lý do pha trà, vậy cô ta không ngại thể hiện tay nghề, hơn nữa cô ta đoán thân phận vị hoàng hậu nương nương này có chút uẩn khúc, theo kiến thức lịch sử của cô ta, vị Hiếu Ý Hoàng hậu này không thể sống đến lúc này, cũng không làm Hoàng hậu nhiều năm như thế (chú thích: Hiếu Ý Hoàng hậu chỉ làm Hoàng hậu chưa đầy một ngày thì qua đời vì bạo bệnh, Khang Hi phong bà làm Hoàng hậu để xung hỉ nhưng không có hiệu quả). Nhưng cô ta là một kẻ có tâm kế, tất nhiên sẽ không vạch trần, làm thế không có chút lợi ích nào với cô ta.
Nha hoàn nhanh chóng dọn dụng cụ pha trà lên, từng động tác của Trần cô nương đều mềm mại lưu loát như mây bay nước chảy, thoải mái tự nhiên, ngay cả Mã thị vốn rất ghét Trần cô nương cũng không thể không bội phục.
“Thỉnh Hoàng hậu nương nương nếm thử.” Trần cô nương hơi tránh ánh mắt đi chỗ khác, quan sát động tác của Chỉ Lan, người cổ đại và người hiện đại chung quy vẫn có những chỗ khác nhau, nếu thật sự chủ tâm quan sát, thì lễ nghi của người hiện đại kém hẳn người cổ đại, đặc biệt là nữ nhân trong chốn thâm cung, mỗi cử chỉ của nữ nhân cổ đại đều có tiêu chuẩn khuôn thước, ngay cả khi ngủ cũng bị trói chân để nằm cho ngay ngắn, vì thế việc Trần cô nương cần làm lúc này là tìm được chứng cứ chứng minh vị Hoàng hậu nương nương này là đồng hương (xuyên không) với mình.
Kế hoạch của Trần cô nương cũng đơn giản, cô ta sẽ không vạch trần Chỉ Lan, chỉ lựa thời điểm thích hợp nhắc tới mấy bài thi từ đời sau để ám chỉ thân phận của mình, sau đó sẽ thương lượng hợp tác với Hoàng hậu nương nương, thân phận đồng hương chỉ là cầu nối, quan trọng là có giá trị lợi dụng.
Bởi vì Cung Thân vương được Hoàng đế thiên vị bị cô ta quyến rũ đến thần hồn điên đảo, nếu cô ta có thể sinh ra thế tử cho Vương phủ, con của Hoàng hậu coi như thêm một người trợ giúp, với khả năng giúp đỡ trên đường đăng cơ, hẳn hoàng hậu sẽ chọn cô ta.
Tuy Trần cô nương biết hậu cung lúc này chỉ có aka cách cách do Hoàng hậu hạ sinh, nhưng cũng nói lên gì đâu, cô ta không tin hoàng đế sẽ chung thủy với một mình hoàng hậu, hoàng hậu giờ còn trẻ còn đẹp, đến lúc sắc đẹp phai tàn ai biết sẽ là cuộc sống thế nào, sử cũ chẳng ghi chuyện Vệ Tử Phu bá thiên hạ đấy sao (Hán Vũ Đế đã ruồng rẫy biểu muội Trần A Kiều để đưa Vệ Tử Phu lên làm Hoàng hậu)?
Trần cô nương nghĩ rất hay, nhưng cô ta đã coi thường khả năng thích ứng của Chỉ Lan, Chỉ Lan là con người tuân thủ lễ nghi, lại có nhiều năm sống trong an nhàn sung sướng, mỗi cử chỉ hành động đều có sự tao nhã thanh à người thường không có được, Trần cô nương vụng trộm nhìn nửa ngày vẫn không phát hiện được chút dấu vết nào cho thấy Hoàng hậu là thiếu nữ xuyên không.
Hơn nữa dù Chỉ Lan có biết kế hoạch của Trần cô nương cũng không để cô ta được như nguyện, đơn giản là nàng tin tưởng Huyền Diệp, cũng không muốn dùng cách đấy mưu cầu ngôi vị hoàng đế cho con sớm thế này, bởi vì ngôi vị hoàng đế không có khả năng thuộc về người khác, nàng chỉ cần chờ là được, làm gì đều thành phản tác dụng.
“Trà ngon.” Chỉ Lan thật lòng khích lệ, “Trần cô nương giờ đang ở quý phủ của đệ muội sao?
Chỉ Lan biết mục đích Mã thị tìm đến nàng, cũng chỉ là Mã thị không có cách nào ngăn cản Thường Ninh, lại muốn thể hiện trước mặt Thường Ninh, tất nhiên nàng đành đóng vai phản diện, tuy rằng bị lợi dụng một hồi, nhưng bất đắc dĩ là chuyện bản thân đã nhận lời, giờ không thể nuốt lời, chỉ không ngờ tận hai tháng thời gian mà hoàng đế biểu ca vẫn không thu phục được Trần cô nương, cuối cùng lại để nàng ra tay.
Thật ra hoàng đế biểu ca đã quên béng chuyện về Trần cô nương từ lúc nào, lòng hắn lo cho cả giang sơn rộng lớn, Trần cô nương so ra còn không quan trọng bằng chuyện hôm nay phu nhân nhà mình ăn gì.
Mã thị gật đầu, biết hoàng hậu bắt đầu ra tay.
“Cung Thân vương hẳn là vẫn chưa nạp Trần cô nương, hôm nay đệ muội đưa cô ấy tiến cung, chắc cả muội và Cung Thân vương đều rất có thiện cảm với cô ấy, nếu như vậy để Trần cô nương không danh không phận ở trong phủ chẳng phải không ổn, theo bản cung thấy, đệ muội cần tìm cho Trần cô nương một ngôi nhà tá túc, cũng tiện cho Cung Thân vương cho Trần cô nương một danh phận thích hợp, đệ muội thấy thế nào?”
Thật ra Trần cô nương ở trong vương phủ không có gì không ổn, dựa theo xuất thân của cô ta tối đa cũng chỉ là một thị thiếp, thị thiếp còn cần danh phận gì chứ? Lần này tiến cung hẳn là Trần cô nương dùng kế khiến Mã thị đưa cô ta đi, dù sao cũng là diện kiến hoàng hậu nương nương, còn được nương nương khích lệ, thân phận gì đó cũng đề cập qua rồi. Có điều nếu Trần cô nương đòi hỏi thân phận cao, vậy Chỉ Lan cho cô ta toại nguyện, vì thế chỉ có thể để Trần cô nương tạm chịu ấm ức ra ngoài phủ ở một thời gian, đương nhiên sau này không có cách nào quay về vương phủ.
“Quả là Hoàng hậu nương nương suy nghĩ thấu đáo, thần thiếp vừa nhìn Trần cô nương đã thấy có thiện cảm, cao hứng thế nào quên cả chuyện quan trọng như thế, thần thiếp lẫn rồi.”
Mã thị biết đây là cơ hội Chỉ Lan ban cho, chưa vào phủ ngày nào, thì ngày đó vẫn là kẻ không danh không phận, Mã thị có thể nhân khoảng thời gian đó khuyên nhủ Vương gia trở về, nếu Vương gia muốn nữ nhân này, bao nuôi ở ngoài chẳng phải xong rồi sao, làm tình nhân bên ngoài mắt không thấy tâm không phiền, quan trọng là dù có con thì cũng là con rơi bên ngoài, không có tư cách thừa kế.
Hơn nữa cuộc nói chuyện hôm nay không có người khác biết, Trần cô nương không thể rêu rao Hoàng hậu nương nương từng đồng ý với cô ta chuyện gì, thật ra thì Hoàng hậu và Mã thị đã nói gì đâu?
“Dân nữ tạ ơn hoàng hậu nương nương, tạ ơn phúc tấn.” Trần Hiểu Nguyệt bình thường rất thông minh, nhưng đối mặt với tình huống này cũng không có cách nào phản đối, người mở lời là hoàng hậu, lời lẽ luôn là nghĩ cho cô ta, cô ta dám phản đối là không biết tốt xấu. Có điều lần này trở về phải xác định rõ với Thường Ninh, cô ta sẽ không làm một nữ nhân không đủ tư cách ghi tên vào gia phả hoàng gia, cũng sẽ không để đứa con mình mang nặng đẻ đau bị bế đi cho người khác nuôi.
Lại nói tiếp Trần cô nương đến giờ vẫn chưa có con là có nguyên nhân, trước khi xuyên không cô ta là người có tham vọng, sau khi xuyên không tất nhiên không đổi tính, trước khi thành công cô ta sẽ không để một đứa trẻ xuất hiện làm rối kế hoạch của mình. Ở hiện đại cô ta từng gặp trẻ con, đùa vui thì tốt đấy, nhưng bảo bế ẵm dỗ dành thì cô ta chưa có đủ công phu và tình thương.
Bởi vậy mấy năm trước cô ta vẫn sử dụng biện pháp tránh thai, chỉ là chồng cô ta không biết thôi, may là người chồng đấy thông cảm với cô ta, cũng bởi vì cuộc sống tương đối khó khăn nên không cưỡng cầu, nhưng tình huống giờ đã khác, có con đặc biệt là con trai mới là nền móng cho cuộc sống ổn định, cô ta phải sinh con cho Thường Ninh, hơn nữa còn phải để đứa bé làm thế tử Cung Thân vương!