“Mau quấn tã cho em bé rồi bế cho bổn cung nhìn một chút.” Đông Quý phi nhìn trời trong xanh, gió không lớn, mới sai bà đỡ bế em bé ình. “Còn nữa, báo tin với Hoàng thượng.”
“Ôi, đây là cháu nội bản cung sao?” Bé trai được bế ra trước, nét trên khuôn mặt có chút giống Huyền Diệp, mắt nhắm mặt nhăn như con khỉ nhỏ, nhưng trong mắt Đông Quý phi thì khả ái nhất thế gian.
“Huyền Diệp, lại đây, đây là con trai trưởng của con!” Huyền Diệp đã thấy nhưng không ngờ con mình lại nhăn nheo như khỉ thế, hắn thấy hơi khó thương. Huyền Diệp thật sự không dám chê xấu, tránh chọc giận ngạch nương đang cao hứng.
“Cho ta xem con gái của ta đi.” Con gái nhất định là dễ thương hơn con trai, “Đây là con gái của Gia?!” Sao vẫn là khỉ, Huyền Diệp bị đả kích sâu sắc.
“Cháu gái của bổn cung quả nhiên cũng rất dễ thương, nhanh bế vào, đừng để trúng gió.” Đông Quý phi vừa lòng nhìn hai cháu nội, nhìn thấy con trai có vẻ nhăn nhó hắt hủi thì nổi giận.
“Huyền Diệp!” Nghe thấy giọng nói đầy âm khí của Đông Quý phi, Huyền Diệp cười nịnh bợ.
“Con vào thăm Lan nhi!” Nói xong liền đi thẳng vào phòng sinh, ngạch nương lúc này thật đáng sợ!
“Tam aka, ngài không thể vào!” Một mama vội vàng khuyên nhủ, đàn ông làm sao vào phòng sinh được, xúi quẩy thì sao.
“Để hắn vào đi.” Đông Quý phi không mê tín chuyện đấy, năm xưa sinh Huyền Diệp, Phúc Lâm vào phòng sinh, cũng đâu thấy xúi quẩy gì.
“Lan nhi, em có khỏe không?” Huyền Diệp vừa vào cửa đã thấy mùi máu tươi, dù đã lau dọn nhưng mùi máu chưa mất. Chỉ Lan nằm bất động trên giường, trán buộc mảnh lụa, tóc rối, sắc mặt tái nhợt, môi đã bị cắn chảy máu, giống như vừa trải qua một hồi đau khổ.
“Biểu ca.” Chỉ Lan quay đầu, âm thanh suy yếu, “Con của em đâu?”
“Hai đứa ổn lắm, tôi vừa nhìn, đều rất dễ thương.” Huyền Diệp ngồi xổm bên giường, vuốt ve mặt Chỉ Lan, “Cám ơn Lan nhi.”
“Biểu ca, em muốn nhìn con.” Chỉ Lan mím môi, phối hợp cùng sắc mặt tái nhợt có hiệu quả bắt hồn, Huyền Diệp rất ít khi thấy Chỉ Lan quật cường thế này, không biết tại sao lòng có chút không thoải mái.
“Uh, tôi gọi mama bế lại đây ngay.” Thật ra Huyền Diệp không muốn Chỉ Lan chú ý em bé nhiều, Chỉ Lan có bầu chưa bao lâu thì hắn đi xa, không tham gia quá trình mang bầu, vì thế không có quá trình bồi dưỡng tình cảm với em bé.
Hiện tại trong mắt Huyền Diệp, em bé chỉ là hai biểu tượng, con trai dòng trưởng và con gái dòng trưởng, nhưng nữ nhân trước mắt là người hòa chung xác thịt với hắn, sao nàng có thể chú ý tới người khác ngoài hắn, dù là con của hắn cũng không được.
“Con của chúng ta rất dễ thương đúng không?” Mặc dù lòng không nghĩ vậy, nhưng Huyền Diệp có biểu hiện của một ama rất chuẩn mực.
“A, em bé này giống biểu ca.” Chỉ Lan cười cười, “Mũi giống biểu ca, cằm cũng giống, là ca ca đúng không?”
“Uh, đây là muội muội.” Huyền Diệp chỉ em bé bên cạnh, “Tại sao không giống Lan nhi?” Huyền Diệp cau mày, hắn muốn có một cô con gái bé bỏng mềm mại như tiểu biểu muội khi còn bé.
“Đúng vậy, muội muội có phần giống Hoàng ama!” Không nghi ngờ gì Thuận Trị là một người đàn ông đẹp trai, nhưng con gái giống ông ấy chưa chắc đã tốt.
Huyền Diệp quan sát cẩn thận một phen, quả nhiên mắt và lông mày rất giống Thuận Trị Đế, có thể tưởng tượng ra cô bé này lớn lên sẽ có dáng vẻ anh khí của thiếu nữ Mãn Châu.
“Hoàng ama biết nhất định sẽ rất yêu chiều em bé.” Huyền Diệp nói thế là an ủi Chỉ Lan, nếu được Hoàng ama yêu chiều, cuộc sống của con gái sẽ không khó khăn.
“Uhm, biểu ca em mệt.” Chỉ Lan vừa sinh xong, tuy quá trình thuận lợi, nhưng cũng là tổn thương nguyên khí, nói mấy câu liền muốn nghỉ ngơi.
“Tôi ở bên cạnh em, em ngủ đi.” Huyền Diệp hôn lướt lên mặt Chỉ Lan, “Lan nhi ngoan, biểu ca sẽ luôn bên em.”
Chỉ Lan nghe xong mỉm cười nhẹ nhõm, nàng hé miệng, không biết muốn nói gì, cuối cùng chỉ ngẩn ngơ rơi nước mắt.
“Biểu ca em nhớ anh.”
“Tôi cũng rất nhớ Lan nhi.” Huyền Diệp đợi một ngày rốt cuộc cũng đợi được Chỉ Lan nói câu này.
“Biểu ca sau này đừng rời bỏ em lâu như vậy, em rất sợ.” Thời gian vừa rồi nàng luôn giật mình tỉnh giấc giữa đêm, chân bị chuột rút, không thể xoay người, thường xuyên muốn đi vệ sinh, buồn nôn, mệt mỏi, thích ngủ, đủ loại khó chịu khiến nàng nhớ đến Huyền Diệp .
Nàng muốn Huyền Diệp ở bên bóp chân cho nàng khi chuột rút, muốn Huyền Diệp giúp nàng khi nàng không thể xoay người, muốn Huyền Diệp đưa nàng đi vệ sinh, muốn Huyền Diệp dịu dàng dỗ nàng ngủ khi nàng mất ngủ, nhưng mỗi ngày tỉnh lại lại chỉ có một mình.
“Xin lỗi Lan nhi, biểu ca không ở bên em.” Huyền Diệp nói với giọng buồn bã, hắn bỏ lỡ nhất thời gian vất vả nhất của Chỉ Lan, điều đấy khiến lòng hắn rất áy náy.
“Lần sau biểu ca ở bên em.” Chỉ Lan tủi thân rất nhiều, nhưng nàng biết đấy không phải lỗi của Huyền Diệp, nếu hắn ở bên nàng, nhất định sẽ khiến nàng thành bà bầu hạnh phúc nhất thế giới.
“Uh, biểu ca sẽ luôn ở bên Lan nhi, chăm sóc Lan nhi cả đời.” Huyền Diệp bỗng thấy xúc động dâng tràn, nghĩ thà là để bản thân chịu thiệt thòi cũng không để nàng rơi lệ, hắn ổn định tâm trạng, “Lan nhi nhanh nghỉ ngơi đi, tôi cam đoan em tỉnh lại sẽ thấy biểu ca ngay lập tức.”
“Thật không?” Nhìn Chỉ Lan hai mắt long lanh, Huyền Diệp vội vàng gật đầu.
“Biểu ca thật sự không đi?”
“Không đi.”
“Nếu không thấy biểu ca thì biết làm sao?”
“Phạt biểu ca kiếp sau cũng ở bên em.”
“Vâng.”
Khi Chỉ Lan tỉnh lại trời đã tối đen, trong phòng thắp nến, bóng dáng Huyền Diệp hắt lên tấm bình phong. Chỉ Lan cười hài lòng, sinh cho hắn thêm mấy đứa con, chịu khổ thêm mấy lần nàng cũng chịu được.
“Biểu ca?”
“Lan nhi tỉnh sao?” Huyền Diệp đi vòng qua bình phong, nhìn Chỉ Lan chuẩn bị ngồi dậy, vội bước tới đỡ nàng, lót gối ra sau lưng nàng.”Đói bụng sao?”
“Vâng, em muốn ăn thứ gì đó, em bé đâu?”
“Em bé ngủ rồi, để tôi bảo phòng bếp làm ít đồ ăn.” Để có thể ở đây chăm sóc Chỉ Lan, Huyền Diệp đã tốn rất nhiều công phu, nhưng Chỉ Lan không cần biết.
“Biểu ca, em có thể đặt tên thân mật cho con không?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp chờ mong, nàng đã nghĩ sẵn tên rồi.
“Đương nhiên có thể, Lan nhi nói đi.” Huyền Diệp hơi co giật khóe miệng, hắn đã được chứng kiến khả năng đặt tên của Chỉ Lan, thật sự không dám khen ngợi.
“Ca ca gọi là Đại Bảo, muội muội gọi là Tiểu Bối!”
“Lan nhi đặt tên rất hay, chúng ta cứ gọi thế đi.” Huyền Diệp không đành lòng đả kích Chỉ Lan, hơn nữa Chỉ Lan đã đặt tất là tốt.
“Vâng, còn một việc nữa.” Chỉ Lan dè dặt nhìn Huyền Diệp, thấy hắn vẫn kiên nhẫn dịu dàng mới dám nói, “Em muốn mỗi ngày cho con bú một lần, có được hay không?”
Huyền Diệp há mồm định từ chối, đấy là lãnh địa của hắn, sao có thể để người khác xâm phạm, nhưng nhìn ánh mắt khẩn khoản của Chỉ Lan, hắn không thể cự tuyệt ra lời.
“Uh… nhưng chỉ được một lần một ngày.”
“Cám ơn biểu ca!” Chỉ cần Huyền Diệp nhận lời nhất định nàng sẽ nghĩ được biện pháp gạt những người khác.
“Em chỉ cần chịu khó nghỉ ngơi tẩm bổ, đừng suy nghĩ nhiều.” Huyền Diệp bưng bát cháo mới nấu đến, thổi thổi, “Há mồm nào.”
“A.” Chỉ Lan ăn cháo còn làm nũng như hồi bé, “Nữa!”
“Từ từ.” Huyền Diệp cười sủng ái, lại bón cho Chỉ Lan một thìa. “Nóng không?”
“Vừa đủ nóng, biểu ca thật lợi hại!”
Huyền Diệp bất đắc dĩ, dù được khen nhưng hắn nghe mà đau lòng.
Nếu Chỉ Lan có bầu quý như gấu trúc, thì nàng ở cữ như thần tiên. Huyền Diệp dọn hết cả thư phòng về, làm việc công, ăn ngủ đều ở bên, đúng là công dân gương mẫu điển hình gọi là có mặt.
“Biểu ca, em muốn gặp Đại Bảo.” Điều duy nhất khiến Chỉ Lan bất mãn là Huyền Diệp luôn nghĩ ra vô số lý do ngăn nàng gặp con.
“Đại Bảo vừa ngủ.” Huyền Diệp nói dối không cần chớp mắt.
“Lừa đảo, em nghe thấy Đại Bảo đang khóc.” Chỉ Lan không chút do dự vạch trần Huyền Diệp.
“Đấy là Tiểu Bối.” Huyền Diệp buồn bực, hiệu quả cách âm của phòng ốc thời đại này thật quá kém.
“Vậy em muốn gặp Tiểu Bối.” Chỉ Lan không chịu buông tha.
“Tiểu Bối vừa tè, mama đang thay tã.” Được rồi, thật ra cả hai bảo bối đều đang tỉnh táo ở phòng bên cạnh.
“Lại tè sao?” Chỉ Lan nheo mắt hoài nghi.
“Uh, để tôi giúp em thông sữa trước, rồi cho người bế bảo bối qua đây.” Huyền Diệp đưa mắt nhìn công cụ nuôi bảo bối. “Hai đứa còn nhỏ không đủ sức mút ra sữa, để tôi giúp.”
“Biểu ca anh lại thế rồi.” Chỉ Lan khẽ than, nhưng không ngăn cản Huyền Diệp, hắn đã nhịn một năm, coi như bồi thường một chút.
“Không được hút nhiều, không lát nữa sẽ không đủ sữa cho bảo bối!” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp không có ý dừng, vội ngăn cản.
“Sao lại không đủ, Lan nhi đừng lo lắng.” Nói xong lại vùi đầu tiếp tục, để Chỉ Lan buồn bực không thôi.
Chỉ Lan chán nản, chuyện thế này đã phát sinh rất nhiều lần, theo lý thuyết Huyền Diệp cũng có thể yêu thương Đại Bảo Tiểu Bối, nhưng rõ ràng hắn không có nhiều tình cảm như Thuận Trị và Đông Quý Phi.
“Ngày mai em hết ở cữ, chúng ta sẽ hồi phủ.” Chỉ Lan rất tiếc nuối khi không được chứng kiến Bảo Bảo Bối Bối làm lễ tắm ba ngày, tiệc đầy tháng ngày mai nàng có thể thăm dự. Để biểu hiện sự coi trọng long phượng thai, Thuận Trị đặc biệt cử hành tiệc đầy tháng trong cung.
“Uh, ở trong cung có chút bất tiện, hồi phủ cũng tốt.” Huyền Diệp hiện vẻ quyết đoán, nữ nhân trong phủ cần được giáo huấn một chút.
“Đại Bảo và Tiểu Bối đã tỉnh chưa? Em muốn chơi với con.” Chỉ Lan quyết định nếu Huyền Diệp còn ngăn nàng tương thân tương ái với bảo bối thì nàng sẽ không tương thân tương ái với Huyền Diệp nữa.
“Được được, tôi bảo mama bế qua đây.” Huyền Diệp cũng biết đâu là giới hạn, ít nhất cũng phải để Chỉ Lan gặp long phượng thai một lần mỗi ngày.
Đại Bảo như cảm ứng được Chỉ Lan, vừa được bế vào liền ngọ nguậy về phía Chỉ Lan. Tiểu Bối giữ thể diện cho ama, vẫn đang ngủ say.
“Bế Đại cách cách đi ngủ, đừng đánh thức.” Chỉ Lan nhìn con gái đang ngủ, buông tha cho ý nghĩ véo má.
“Đại Bảo, rốt cuộc ngạch nương cũng được thấy con.” Chỉ Lan nhận Đại Bảo từ tay mama, hôn mặt em bé, ngũ quan của long phượng thai đã nảy nở ít nhiều, da căng trắng hồng, không còn vẻ nhăn nheo của loài khỉ nữa.
“Đại Bảo cũng nhớ ngạch nương sao?” Nhìn con ra sức dụi vào lòng mình, Chỉ Lan rất vui mừng.
“Đại Bảo nói gì vậy? Nói yêu ngạch nương sao?” Nhìn con trai mấp máy môi, Chỉ Lan cũng bắt đầu tự hỏi tự trả lời.
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan và Đại Bảo đối thoại bằng vẻ ghen tỵ, hừ một tiếng quay đầu đi, mắt không thấy tâm không phiền. Chiếm đoạt sự chú ý của Chỉ Lan đều phải đề phòng, con của hai người cũng không ngoại lệ.