Tiệc đầy tháng của bảo bối cử hành trong cung, hai đứa bé có thể nói là đôi long phượng thai đầu tiên của hoàng thất từ ngày Đại Thanh khai quốc, hơn nữa Huyền Diệp công tác tốt, đã thương lượng được cùng Thượng Khả Hỷ Cảnh Tinh Trung chuyện triệt phiên, vì thế Thuận Trị Đế rất cao hứng, ông ấy đã tỏ thái độ, nhất thời long phượng thai có thể nói là phong quang vô hạn.
“Chủ tử, ngày mai ngài muốn mặc bộ nào?” Uyên Ương đứng ngoài bình phong hỏi.
“Mọi người có đến xem ta đâu, đẹp cho ai nhìn, ngươi cứ chọn đi.” Chỉ Lan thoải mái ngâm mình, trả lời không thèm để ý. Ở cữ không được tắm rửa, nàng sắp nghẹn chết rồi.
“Chủ tử đừng nói như vậy, giờ ai chẳng biết ngài là người có phúc, đều muốn lây chút phúc khí.” Uyên Ương vốn không phải con người nịnh bợ, vì thế Chỉ Lan nghe rất cao hứng.
“Không phải ta có phúc, mà là Đại Bảo Tiểu Bối có phúc.” Nhắc đến con, Chỉ Lan liền vui vẻ, “Ngươi xem hai đứa thật là ngoan, so với trẻ con khác dễ nuôi dễ chăm hơn nhiều.”
“Hai tiểu chủ tử tất nhiên là có phúc.” Uyên Ương phụ họa, hai bảo bối đều không hay khóc quấy, quả là dễ chăm.
“Mai là hồi phủ rồi, ngươi đã an bài chuyện trong phủ xong chưa?” Đây là chuyện quan trọng không thể qua loa, nàng không ở trong phủ đã tám tháng, ai biết trong phủ giờ thành tình trạng gì rồi, nàng không sợ cho bản thân, mà là hai bảo bối còn quá nhỏ.
“Chủ tử yên tâm, nô tỳ đã báo với Lý tổng quản, hắn nói Tam aka đã an bài tất cả.” Chỉ Lan không có căn cơ trong phủ, vì thế mới phải lo lắng, may mắn ở chỗ nam chủ nhân đứng về phía nàng, nàng tin Huyền Diệp sẽ không để người khác tổn thương đến nàng và bảo bối.
“Vậy là tốt rồi, làm tiệc đầy tháng xong sẽ hồi phủ, nhân tiện xem xem gần đây các nữ nhân trong phủ làm gì.”
Chỉ Lan tự biết nhất định có người động thủ, khi nàng mang bầu không tiện xử lý, nhưng giờ thì tiện rồi, ít nhất cũng phải giết gà dọa khỉ, tránh việc có kẻ có mắt không tròng hãm hại bảo bối.
“Chủ tử gầy thật là nhanh.” Tử Quyên vừa giúp Chỉ Lan lau người vừa nói.
“Uh, xem ra buộc vải vào bụng đúng là hiệu quả.” Chỉ Lan sờ sờ bụng, tuy rằng không nhỏ được như trước kia, nhưng ít nhất không đến nỗi rổ mỡ ở bụng.
“Thái y nói sức khỏe chủ tử hồi phục rất tốt.” Uyên Ương giúp Chỉ Lan mặc quần áo.
“Đều là công lao của biểu ca.” Chỉ Lan gật gù, thần sắc kiêu ngạo, Huyền Diệp chăm sóc nàng rất tốt.
“Công lao gì của ta vậy?” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Uyên Ương cùng Tử Quyên thức thời lui xuống.
“May nhờ có biểu ca em mới hồi phục được thế này.” Chỉ Lan tiến tới kéo tay Huyền Diệp làm nũng.
Huyền Diệp rất hưởng thụ sự khích lệ của Chỉ Lan, hắn nhếch môi cười, “Phần thưởng đâu?”
“Chờ hồi phủ được không?” Chỉ Lan mếu máo.
“Được rồi, tạm thời buông tha cho em.” Huyền Diệp tỏ vẻ rộng lượng khiến Chỉ Lan nhìn hắn đầy cảm kích.
“Em không cần lo nghĩ chuyện trong phủ, tôi sẽ giải quyết.” Huyền Diệp không nói rõ nhưng ý tứ đã rõ ràng, Chỉ Lan không cần giết gà dọa khỉ, hắn sẽ tự làm.
“Không lẽ thật sự có người giở trò?” Chỉ Lan nghe ra ý tứ bên trong, trước đấy nàng không dám chắc có người không an phận, nhưng Huyền Diệp nói thế coi như là xác nhận.
“Em không cần lo nghĩ, Đại Bảo và Tiểu Bối vừa tỉnh, chúng ta qua xem đi.” Sau một tháng, rốt cuộc Huyền Diệp cũng tìm được chút cảm giác làm cha.
Lúc này Đại Bảo và Tiểu Bối đang nằm trên giường i i a a, chân đạp lung tung, Đại Bảo thỉnh thoảng ngẩng đầu, Tiểu Bối chỉ biết làm một động tác duy nhất.
“Bảo bối của ngạch nương!” Chỉ Lan vừa nhìn thấy hai cục cưng liền kích động, “Ngạch nương ôm một cái.” Chỉ Lan cẩn thận ôm lấy Tiểu Bối, nhìn cô bé nhắm mắt chỉ còn một khe hở, rất cao hứng thơm lên má.
Đại Bảo như bất mãn vì ngạch nương bế em gái chứ không bế mình, mở to hai mắt nhìn Chỉ Lan chằm chằm, theo lý thuyết em bé mới sinh chưa nhìn thấy rõ, nhưng Chỉ Lan cảm giác Đại Bảo đang dùng ánh mắt lên án nàng.
“Biểu ca anh bế Tiểu Bối trước đi.” Huyền Diệp cũng biết bế em bé, chẳng qua hắn kiên quyết không bế Đại Bảo mà thôi, lý do rất gượng gạo, bởi vì Đại Bảo là bé trai.
“Xin lỗi Đại Bảo, ngạch nương không quan tâm tới con.” Chỉ Lan bế Đại Bảo vừa hôn vừa dỗ dành, Đại Bảo nghe thế mới cười khanh khách.
“Ngày mai là tiệc đầy tháng, hôm nay cho bọn trẻ ngủ sớm đi.” Mỗi ngày Chỉ Lan đều kiên trì tương tác với bảo bối nửa canh giờ, Huyền Diệp cũng không có biện pháp.
“Được rồi.” Chỉ Lan lưu luyến không rời đặt Đại Bảo xuống, lại bế Tiểu Bối, rồi mới cùng Huyền Diệp trở về.
Tiệc đầy tháng ngày hôm sau, đôi long phượng thai tất nhiên là nhân vật chính, hai nhũ mẫu bế hai đứa bé đứng hai bên Thuận Trị, để biểu hiện sự coi trọng, Thuận Trị còn đích thân đọc lời khấn đầy tháng, vì thế nhóm tôn thất càng thêm nhiệt tình với đôi long phượng thai.
“Đây chính là đôi long phượng thai đầu tiên của nhà Ái Tân Giác La, Hoàng thượng thật có phúc.” Người lên tiếng là An Thân vương Nhạc Lạc, có thể nói ông ấy là Vương gia có địa vị nhất, vì thế ông ấy mở lời thật là thỏa đáng. Sau Nhạc Lạc, các âm thanh khen ngợi liên tục hướng về phía hai em bé đã sắp nhắm mắt ngủ vùi.
“Tam đệ muội thật có phúc.” Người đang nói là đích phúc tấn của Phúc Toàn – Tây Lỗ Khắc thị, năm ngoái cô ấy vừa sinh một con gái, vì thế rất hâm mộ Chỉ Lan sinh long phượng thai.
“Nhị tẩu đừng nói vậy, nhị ca thường khen ngợi Đại cách cách mà.” Đại cách cách đương nhiên là chỉ trưởng nữ của Phúc Toàn, thật ra Chỉ Lan không giỏi an ủi người khác, vì thế cũng hơi có phần khô khan.
“Không cần an ủi ta, giờ ta cũng chỉ mong Đại Nha có thể bình an trưởng thành.”
Tây Lỗ Khắc thị tự biết thân biết phận, phụ thân chỉ là một nhị đẳng thị vệ, luận gia thế cô ấy không đủ tư cách làm đích phúc tấn của Quận vương, nhưng Hoàng thượng đã chỉ hôn, ngoài tuân theo còn cách nào. Sinh con đầu lòng là gái, không phải cô ấy không nhìn ra sự thất vọng của Phúc Toàn, con gái lại yếu ớt bẩm sinh, có thể trưởng thành không thật sự khó nói.
“Mọi người đều nói trước nở hoa sau đậu quả, lần sinh nở tiếp theo của nhị tẩu nhất định là một bé trai bụ bẫm.” Nạp Lạt thị lên tiếng, cô ấy là người vợ Thường Ninh cưới nửa năm trước, nhưng từ sắc mặt không được rạng rỡ có thể thấy cuộc sống của cô ấy cũng không vui vẻ.
“Hy vọng được như lời ngũ đệ muội.” Tây Lỗ Khắc thị cũng gạt hết buồn lo, đang ngày vui không nên làm Hoàng thượng mất hứng.
Ba người chưa quá thân thiết, vì thế cũng chỉ là hàn huyên, Chỉ Lan rất muốn hỏi Nạp Lạt thị về chuyện giữa Thường Ninh với Trần cô nương, nhưng không tiện đề cập, nhưng nàng không hỏi không có nghĩa là Nạp Lạt thị không nhắc tới.
“Tam tẩu, em biết chị nhiệt tình, chắc chị cũng biết chuyện Gia nhà em…” Chưa dứt lời Nạp Lạt thị đã ngẹn ngào, đáng lý không nên nhắc đến chuyện đấy vào lúc này, nhưng cô ấy thật sự hết cách rồi, cô ấy nghe Thường Ninh nói Chỉ Lan và Tam aka cũng từng gặp Trần cô nương, vì thế không kiềm chế được muốn hỏi một câu, rốt cuộc là tuyệt sắc thế nào có thể khiến Thường Ninh bất chấp thế.
Chỉ Lan đương nhiên cũng nghe nói qua Thường Ninh và Trần cô nương thành trò cười thế nào, thật ra chuyện phát sinh khi nàng đang dưỡng thai, bởi vì tinh lực không đủ lại đang ở trong cung, vì thế nàng không chú ý nhiều, nhưng sau đó chuyện trở nên rất rùm beng, thậm chí ngay cả Thuận Trị cũng bị kinh động.
“Ngũ thúc chỉ là nhất thời hồ đồ, chờ thêm một thời gian nữa chú ấy hiểu ra sẽ không có gì.” Chỉ Lan cũng chỉ có thể nói như vậy, nàng biết rõ tính tình Thường Ninh, kéo không đi, đánh thì chạy, lúc này Nạp Lạt thị làm căng nhất định không phải lựa chọn hay.
“Không phải em ghen tuông, Gia muốn nạp thiếp cũng không vấn đề gì, nhưng Trần cô nương lại…” Nạp Lạt thị là phụ nữ cổ đại điển hình, cô ấy cũng không cần Thường Ninh dành tình yêu ình, chỉ cần để mặt mũi cho đích phúc tấn là được, về vấn đề Thường Ninh thích ai cô ấy không có tư cách quản lý.
Nhưng chuyện lần này Thường Ninh làm mất hết mặt mũi, nói thế nào cô ấy cũng là đương gia chủ mẫu, đương nhiên phải hỏi rõ ràng. “Nghe Gia nói tam tẩu cũng từng gặp Trần cô nương, không biết rốt cuộc cô ấy là nhân vật phương nào?”
“Ta cũng không rõ, chỉ từng gặp qua một lần, nhớ mang máng là một cô gái quật cường.” Chỉ Lan có chút không xác định, nàng không có ấn tượng xấu với Trần cô nương.
“Cũng đúng, nếu không quật cường sao có thể làm ra chuyện thế này?” Nạp Lạt thị cũng không ghét Trần cô nương, ngược lại rất kính nể dũng khí của cô ấy, nhưng đứng ở lập trường đích phúc tấn của Thường Ninh mà nói, cô ấy cảm thấy Trần cô nương có phần quá đáng.
“Chuyện cũng qua rồi, ngũ đệ muội đừng nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng sinh con cho ngũ đệ mới là chuyện đúng đắn.” Tây Lỗ Khắc thị an ủi.
“Đúng vậy, ngũ thúc còn trẻ, khó tránh có lúc bốc đồng, mong ngũ đệ muội có thể bao dung hơn.” Nói thế nào Chỉ Lan cũng là thanh mai trúc mã với Thường Ninh, tuy rằng có lúc cãi cọ, nhưng lúc quan trọng vẫn lên tiếng đỡ lời hộ hắn, hơn nữa phá một tòa miếu cũng không bằng phá hoại một cuộc hôn nhân, tất nhiên nàng phải khuyên mấy lời.
“Cám ơn hai vị tẩu tẩu.” Nạp Lạt thị vẫn có chút buồn bã, từ sau chuyện kia Thường Ninh vẫn rầu rĩ không vui, nhìn gì cũng chướng mắt, cô ấy cũng chỉ có thể ở trong phủ làm người vô hình, mong lúc Thường Ninh mất hứng đừng nhớ ra cô ấy.
“Đừng nói những chuyện mất hứng này nữa.” Tây Lỗ Khắc thị cảm thấy có nghĩa vụ xốc lại bầu không khí, “Đại Nha nhà ta đã bắt đầu biết đi rồi.”
Vừa nói đến con Chỉ Lan cũng hưng phấn, cùng Tây Lỗ Khắc thị thảo luận vấn đề nuôi dạy con, Nạp Lạt thị lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một câu, ba người hàn huyên rất hòa thuận, tàn tiệc còn hẹn Chỉ Lan làm thưởng hoa hội để gặp nhau.
Kết thúc tiệc, Chỉ Lan mệt mỏi trở về Cảnh Nhân Cung, Đông Quý phi thấy nàng như thế, không giữ lại nói chuyện mà cho nàng về nghỉ luôn.
“Đã thu dọn đồ đạc hết chưa?” Chỉ Lan xoa vai, thật ra nàng thấy hoàng cung còn giống nhà mình hơn là vương phủ.
“Thu dọn hết rồi.” Uyên Ương thấy Chỉ Lan có vẻ không vui, đánh bạo hỏi, “Chủ tử hôm nay làm sao vậy, để tôi bóp vai cho.”
“Không có gì.” Chỉ Lan đang nghĩ chuyện Trần cô nương, nhưng không hợp nói với nhóm Uyên Ương, vấn đề liên quan đến thể diện hoàng gia, đóng cửa bàn luận với biểu ca vẫn hơn.
Tối hôm nay Huyền Diệp về vương phủ trước, vì thế Chỉ Lan không có cơ hội xì xào thị phi với hắn, nhưng nàng vụng trộm hạ quyết tâm, nhất định phải hỏi đến cùng chuyện của Trần cô nương và Thường Ninh!