Biểu Ca Đừng Chạy


Khang Hi từ từ đi vào giấc ngủ trong tiếng ru dịu dàng của Đông quý phi, hắn có thể cảm giác được một người khác đang thức tỉnh trong thân thể này, nhưng không quan hệ, có thể nhìn thấy ngạch nương một lần nữa hắn đã thấy thỏa mãn rồi, hắn thật sự thỏa mãn rồi, tỉnh lại hắn sẽ lại là vị hoàng đế lạnh lùng quyết đoán.
Có điều… thế này là sao?! Cánh tay mềm nhũn trắng trẻo bụ bẫm, thanh âm bi bô, trời ơi, chẳng lẽ hắn vẫn chưa trở về?! Đại Thanh của hắn làm sao bây giờ, nước không thể một ngày không có vua, nếu yêu quái chiếm thân thể của hắn thì phải làm sao. Thái tử của hắn làm sao bây giờ, thái tử còn chưa đến hai mươi, làm sao đối phó với nhóm lang sói trên triều, làm sao vượt qua những ngày tháng không có ama?!
Nội tâm Khang Hi rơi lệ, thân thể cũng thút thít, nhưng thanh âm này không giống thanh âm của bé trai. Dù sao Khang Hi cũng là hoàng đế, hắn ngừng khóc, vụng trộm thò tay xuống dưới kiểm tra.
“Huhuhu!” Nha hoàn gác đêm hoảng sợ, ngồi bật dậy, thắp đèn rồi chạy tới xem em bé nằm trên giường.
“Đại cách cách, đại cách cách.” Nha hoàn khẽ gọi, nhưng đáp lại vẫn chỉ có tiếng khóc đinh tai nhức óc, nha hoàn hoảng hốt, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy trực đêm, mama nghĩ đại cách cách bình thường rất ngoan, buổi tối cũng không khóc quấy mới giao cô ấy trực đêm, không ngờ lần đầu tiên đã gặp sự cố.
Nha hoàn vội vàng rót chén nước định bón cho tiểu chủ tử, kết quả vừa đụng vào tiểu chủ tử đã bị đẩy ra.
“Cút!” Khang Hi đau khổ muốn chết, sao mạng hắn lại khổ thế chứ.
“Đại cách cách, cô không có việc gì chứ?” Nha hoàn nơm nớp lo sợ hỏi.
“Cút!” Khang Hi không muốn nói chuyện, thậm chí giờ hắn còn không muốn sống, bất cứ ai phát hiện mình biến thành một bé gái đều khó mà vui vẻ, hơn nữa hắn vốn còn là một người đàn ông đã trải nghiệm vô số nữ nhân.
Nha hoàn sợ hãi, vội chạy đi gọi người, thật ra lúc Khang Hi khóc nhũ mẫu đã tỉnh rồi, vì thế nha hoàn chưa ra đến cửa nhũ mẫu đã vào.
“Đại cách cách không thoải mái sao?” Nhũ mẫu trừng mắt với tiểu nha hoàn, dịu dàng dỗ dành Khang Hi.
Khang Hi không nói tiếng nào, giờ hắn không thể để người khác biết mình không phải chủ nhân thân thể này, lần trước rõ ràng hắn xuyên vào chính mình còn bị Hoàng hậu hạ dược bất động trên giường. Lần này hắn còn xuyên vào một tiểu cô nương, tuy nói nhà này thoạt nhìn phú quý, nhưng nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị thiêu chết như yêu quái.
“Không có việc gì, mơ ác mộng.” Khang Hi thật sự không quen được với giọng nói mềm nhũn này, nhưng không còn cách nào khác, nếu muốn sống chỉ có thể đóng kịch.
“Vậy để nhũ mẫu canh cho cô, đừng sợ đừng sợ, mộng không có thật.” Nhũ mẫu ngồi xuống bên giường Khang Hi, bắt đầu hát ru. ý thức Khang Hi tỉnh táo nhưng thân thể này mệt mỏi, vì thế chẳng mấy chốc liền ngủ thiếp đi.
“Đại cách cách nên tỉnh đi, đến lúc đi thỉnh an phúc tấn rồi.” Nhũ mẫu thấy tiểu chủ tử vẫn ngủ, liền cùng mấy hầu gái chủ động mặc quần áo cho Khang Hi, Khang Hi được hầu hạ đã thành thói quen, vì thế rất thành thạo giơ tay giơ chân há mồm.
“Đêm qua Đại cách cách có ngủ được không?” Nhũ mẫu lo lắng nhìn tiểu chủ tử, nếu bị phúc tấn biết, chắc chắn sẽ bị trừ lương, người trong phủ đều biết phúc tấn lo lắng cho Đại aka và cách cách thế nào.
“Uhm.” Khang Hi giả vờ dụi mắt, hắn đang cân nhắc xem phải đối phó với ngạch nương của thân thể này thế nào.
“Thỉnh an ngạch nương.” Khang Hi cũng từng thấy người khác thỉnh an, vì thế bắt chước cũng không thua kém nhiều, nói đi cũng phải nói lại, đứa bé hai tuổi thỉnh an cũng không thể đòi hỏi nhiều.
“Sao hôm nay Tiểu Bối lại ngoan thế này?” Chỉ Lan đưa mắt ý bảo nhũ mẫu bế Khang Hi cho nàng.
Khang Hi hoảng hốt trong lòng, đừng nói vừa gặp đã bại lộ chứ, hắn đành cúi đầu không nói lời nào, hắn không biết là mỗi ngày Chỉ Lan đều hỏi câu này với long phượng thai, may là Tiểu Bối vốn là cô bé ít nói, Chỉ Lan cũng không để ý.
“Ta nghe nói tối hôm qua đại cách cách thấy ác mộng, rốt cuộc là sao?” Chỉ Lan dịu dàng ôm Khang Hi vào lòng, lo lắng hỏi.
“Ngạch nương, không có việc gì.” Khang Hi nghe thế ngẩng đầu trả lời, không nên chuyện bé xé ra to, không có lợi cho hắn.
Có điều ngẩng đầu mới nhìn thấy ngạch nương của thân thể này, nhìn thấy liền muốn khóc, đây không phải biểu muội của hắn sao? Chẳng lẽ hắn thành con gái biểu muội, biểu muội gả cho người khác?! Khang Hi vẫn đối xử với Đông thị rất đặc biệt, nàng là biểu muội của hắn, là người thân của hắn, vì thế hắn tự nguyện trao cho nàng vinh sủng mà nữ nhân khác không có, nhưng biểu muội phúc mỏng đã qua đời từ khi còn trẻ.
Khang Hi hận không thể ngất xỉu tại chỗ, lần trước hắn xuyên thành chồng của nữ nhân này, không đúng, hắn vốn là chồng của nàng, nhưng lần này là thế nào đây, nữ nhân của hắn biến thành ngạch nương của hắn, chẳng lẽ trời cao ghen tỵ với sự anh minh thần võ của hắn, vì thế dùng cách này đả kích hắn.
“Tiểu Bối thật sự không có việc gì sao?” Chỉ Lan mở to mắt nhìn Khang Hi chằm chằm, may sao Khang Hi thân kinh bách chiến, so ra thì Thái tử gia cũng không bằng, vì thế hắn cũng thành công lừa gạt Chỉ Lan.
“Con buồn ngủ.” Khang Hi cầm vạt áo Chỉ Lan, giờ hắn chỉ có thể tìm kiếm sự che chở của biểu muội.
“Ngoan, ngạch nương hát cho con nghe nhé.” Chỉ Lan bắt đầu hát khúc đồng dao Tiểu Bối thích nghe nhất, khi Khang Hi đang giả bộ ngủ thiếp, bên ngoài có tiếng bẩm báo, thái tử gia cũng đến thỉnh an.
“Thỉnh an ngạch nương!” Thái tử gia bình tĩnh thỉnh an, vừa chuẩn bị tìm tới chỗ ngồi quen thuộc, kết quả lại phát hiện muội muội thân yêu đã chiếm mất rồi.
Thái tử gia bĩu môi, được rồi, hắn rất yêu thương muội muội, dù sao cũng là người thân của hắn. Oái, từ khi nào thì hắn coi thân nhân của thể xác này thành thân nhân của mình? Thái tử gia nghĩ ngợi một hồi quyết định không suy tư vấn đề rối rắm này nữa, hai năm hạnh phúc khiến Thái tử gia từng trải biết bao lên voi xuống chó tham luyến, người thân thì là người thân đi.
Vốn là hắn chiếm thân thể của người khác, nói đi cũng phải nói lại, hắn chưa từng gặp ngạch nương của mình, cũng chưa từng được hưởng tình mẫu tử, hai năm qua Chỉ Lan tỉ mỉ chăm sóc yêu thương khiến hắn thật sự coi Chỉ Lan là ngạch nương của mình.
“Ngạch nương, muội muội đã ngủ chưa ạ?” Dận Nhưng đi đến bên bục, dùng tay nhỏ bé chọc chọc vào mặt muội muội.
Khang Hi co giật khóe miệng, thì ra hắn còn có ca ca, hắn giả vờ mở to mắt, khoảnh khắc nhìn thấy tướng mạo người đối diện thì hai mắt lóe lên, Dận Nhưng cũng bị tia sáng lóe lên đấy thu hút, hắn nhìn muội muội băn khoăn, chẳng lẽ hôm nay hắn đặc biệt đẹp trai?
Khang Hi rốt cục mất bình tĩnh, sao ca ca của hắn lại có tướng mạo giống Thái tử ngày bé thế này? Hoàng ama ơi, rốt cuộc hắn đang ở chỗ nào?!
“Uh, tối qua Tiểu Bối thấy ác mộng, lát nữa Đại Bảo nhớ an ủi Tiểu Bối, bởi vì Đại Bảo là ca ca tốt nhất!” Khi Chỉ Lan ở cùng bảo bối luôn nói chuyện kiểu trẻ con, nàng cảm thấy làm thế có thể thu hẹp khoảng cách với bảo bối, có điều nàng không ngờ hai bảo bối đã thay hồn.
“Vâng.” Dận Nhưng đã quen với cách nói chuyện của Chỉ Lan, thật lòng hắn còn thấy có thể làm trẻ con một lần nữa là chuyện hạnh phúc nhất đời, không cần lo lắng, muốn gì làm nấy, thái tử gia cảm nhận sâu sắc làm thái tử có gì hay, so với tiểu bá vương trong nhà thật sự thua kém không đáng nói tới.
Vì thế thái tử kiêu ngạo làm tiểu bá vương, các huynh đệ của hắn cứ tiếp tục tranh giành đi, tranh đến tranh đi cuối cùng cũng chỉ cô độc một mình thôi, đâu được như hắn khôi phục thanh xuân, lại tìm được tình thương của mẹ, hừ hừ, các cụ nói không sai, Tái ông mất ngựa biết đâu là phúc.
“Ca ca.” Khang Hi đã nghĩ thông suốt, giờ hắn là con gái, không biết có thể trở về làm hoàng đế hay không, vì thế phải tạo quan hệ tốt với đàn ông trong nhà, nữ nhân không có gia tộc chống lưng không thể có kết cục tốt đẹp. Có thể lên làm hoàng đế tất là tố chất tâm lý hơn người, không thì sao có thể nhận định tình hình lên kế hoạch nhanh thế.
“Tiểu Bối ngoan.” Kiếp trước Thái tử gia cũng từng làm cha, vì thế không mất kiên nhẫn với trẻ con, nói thế nào đây cũng là muội muội của hắn, càng thêm kiên nhẫn.
“Ca ca em buồn ngủ.” Khang Hi chuẩn bị giả bộ ngủ xem xem có thể nghe ngóng chút gì về thân phận này không.
“Tiểu Bối ngủ trước đi.” Dận Nhưng dịu dàng cầm một chăn mỏng đến bên bục cho Khang Hi.
Chỉ Lan mỉm cười nhìn hai huynh muội thân thiết tình cảm, cảm thấy hôm nay không khí mới mẻ hơn nhiều.
Dận Nhưng cùng Chỉ Lan nói thêm ít chuyện vu vơ, rồi mới bắt đầu ăn sáng.
“Tiểu Bối ăn trứng hấp đi.” Chỉ Lan múc một thìa, thổi nguội, thấy Khang Hi hé miệng cẩn thật bón cho hắn một thìa.
“Ngon không?” Chỉ Lan lau miệng cho Khang Hi, bế lên lòng, “Tiểu Bối còn muốn ăn gì nữa không?”
Khang Hi lắc đầu, hắn no rồi, trước khi cho hắn ăn trứng hấp Chỉ Lan đã bón cho hắn rất nhiều thứ.
“Đại Bảo thì sao? Ngon miệng không?” Chỉ Lan thấy Khang Hi đã no, liền quay đầu hỏi Dận Nhưng.
“Ngạch nương, ngon lắm ạ.” Dận Nhưng lau tay rồi nhảy xuống khỏi ghế.
“Chúng ta nghỉ một chút rồi đi dạo ngự hoa viên một lát đi, đang lúc mẫu đơn nở rất đẹp.” Chỉ Lan thương lượng với Dận Nhưng, từ khi bảo bối biết nói nàng liền cho bảo bối quyền bàn bạc, không coi như trẻ em luôn phải nghe lời.
“Vâng.” Dận Nhưng cũng rất thích cách trao đổi của Chỉ Lan, khiến hắn thấy ý kiến của hắn không phải thứ có cũng được không có cũng chẳng sao, hơn nữa sự coi trọng này không vì quyền lực hay tiền tài của hắn, mà xuất phát từ tình mẫu tử đơn thuần.
Hắn không phải loại người không có trái tim, ngược lại vì từng trải sự phản bội và đau khổ mà thấu hiểu lòng người, vì thế hắn quý trọng Chỉ Lan, cũng quý trọng tình cảm Chỉ Lan dành cho hắn, thái tử gia thầm lập lời thề, người coi hắn như châu báu này là ngạch nương của Ái Tân Giác La Dân Nhưng hắn, là ngạch nương thật sự. Hắn sẽ yêu thương bà, kính trọng bà, chiều chuộng bà, cho bà một đời không lo không buồn, luôn luôn vui vẻ.
“Xem mẫu đơn này!” Khang Hi cũng đi theo phụ họa, hắn muốn dung nhập với thân phận này thì trước tiên phải đóng giả trẻ con. Lộ chút sơ hở nào thì hắn quyết không có kết cục tốt.
“Uh, Tiểu Bối biết mẫu đơn là cái gì sao?” Chỉ Lan bắt đầu tiến hành giáo dục mầm non.
Khang Hi lắc đầu, biểu muội hỏi như vậy thì nhất định là thân thể này vốn không biết.
“Hôm nay ngạch nương đưa con đi xem mẫu đơn, rồi con sẽ biết.” Chỉ Lan nói từ tốn nhẹ nhàng.
Khang Hi gật đầu, biểu muội này cũng hơi ngây thơ đi, tuy rằng rất dịu dàng, nhưng nhóm tần phi của hắn cũng rất dịu dàng, vì thế không có gì đáng kể. Hừ, Khang Hi tuyệt đối không thừa nhận đây là mình đang tự nhủ nho xanh.
Sau khi đi dạo mệt, đoàn người vào đình nghỉ chân, biểu ca chân chính cũng xuất hiện.
“Sao hôm nay biểu ca hồi phủ sớm vậy?” Chỉ Lan đi tới, thấy Huyền Diệp không có vẻ buồn bực mới hỏi.
“Hôm nay Hộ bộ không có chuyện gì.” Huyền Diệp mỉm cười nhìn Chỉ Lan, “Sao lại dạo hoa viên? Mệt chưa?”
Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan ngồi xuống đình, Dận Nhưng và Khang Hi thỉnh an dù lòng rất không tình nguyện rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống. Dận Nhưng là vì từ trước đến nay không hòa thuận với Huyền Diệp, tuy rằng lòng thầm nhận Huyền Diệp là ama nhưng quyết không thừa nhận.
Lòng Khang Hi vô cùng phức tạp, lần trước hắn xuyên qua đã mơ hồ đoán được thế giới này và thế giới của hắn có chút không giống, bắt đầu là từ Hoàng ama, Hoàng ama không chết, ngạch nương cũng không chết, vì thế có một kẻ hạnh phúc hơn hắn rất nhiều.
Hắn không cần tám tuổi đăng cơ, không cần chịu đựng sự không thoải mái trong lòng đi lấy lòng Hoàng tổ mẫu, không cần vì khống chế Ngao Bái mà cưới cháu gái Sách Ni, không cần tiêu phí tâm lực đi bắt giam Ngao Bái ổn định triều thần. Hắn may mắn có một gia đình hạnh phúc, có một người vợ hắn yêu thương, có con cái đáng yêu.
Không phải Khang Hi không hâm mộ, dù sao rõ ràng là cùng một người, tại sao vận mệnh lại khác nhau, vì thế đối với Huyền Diệp này, hắn ghen tị không thôi, thậm chí hắn còn nghĩ, nếu Huyền Diệp này đổi cuộc sống với mình thì thế nào, nhưng chuyện đời sao như ý.
Huyền Diệp đương nhiên không hiểu được tâm tình phức tạp của Khang Hi, hắn đang bận cùng Chỉ Lan bồi đắp tình cảm. Nhìn cặp cha mẹ tình cảm mặn nồng, Dận Nhưng vừa vui mừng vừa hâm mộ, thôi, hắn cùng Tiểu Bối bồi đắp tình cảm thôi.
Có điều đến lúc Thái tử gia biết rằng muội muội đáng yêu của hắn biến thành Hoàng ama đáng giận không biết hắn còn có thể bồi đắp tình cảm với cô bé hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui