Biểu Hiện Thầm Lặng FULL


“Mau, gọi ba đi!”
Thẩm Thiến vừa đẩy mạnh con trai, vừa nở nụ cười nịnh nọt với người đàn ông đối diện.

Hứa Tích bị mẹ đẩy đến hơi loạng choạng, cậu nhỏ giọng gọi một tiếng, người đàn ông nọ nhẹ chau mày, song vẫn gật đầu coi như đáp lại, nhất thời Hứa Tích không đoán được tâm tư đối phương, chỉ biết lúng túng đứng đó.
“Ai dà, đứa nhỏ này sợ người lạ, giáo sư Tưởng đừng để bụng…”
Thẩm Thiến vừa nói vừa kéo một chiếc vali lớn vào trong huyền quan, Tưởng Kế Bình bước tới phụ giúp đối phương dọn hành lý, Hứa Tích thấy người nọ dùng ngón cái vuốt qua phần tay cầm đã mòn, lại chau mày một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi, “Còn hành lý nào nữa không?”
Thẩm Thiến xua tay: “Hết rồi hết rồi… còn chuyện đó, giáo sư Tưởng…”
“Mai rồi nói sau, khoảng ba giờ chiều được không?”
“Được được được, lúc nào ngài thấy tiện cũng được!” Dáng vẻ lạnh nhạt của người đàn ông đối diện khiến Thẩm Thiến suýt nữa đã không kiềm được biểu cảm trên mặt, cô ta thầm chửi tục vài câu, chuyện quái quỷ gì không biết, bản thân đi nuôi cái thứ quái thai dị dạng nhà hắn lớn đến từng này, cuối cùng con trai mình thì lại mất.

Vừa nghĩ tới đây, Thẩm Thiến đã thấy Tưởng Kế Bình bước thêm hai bước, vóc dáng cao lớn kia gần như muốn đẩy cô ta ra khỏi cửa, hắn lên tiếng, “Vậy ngày mai lại liên lạc.”
Thẩm Thiến chưa từng thấy kiểu tiễn khách như thế bao giờ, thầm chậc lưỡi trong lòng, đám người có học thức này đúng là quái đản, bảo sao đẻ ra loại quái thai.

Nghĩ vậy xong, tâm trạng cô ta cũng thoải mái hơn, bèn vừa tươi cười lùi về sau, vừa cố gắng rặn ra biểu cảm lưu luyến mà dặn dò con trai, “Con nhớ phải nghe lời giáo sư Tưởng đấy.” Thẩm Thiến giơ tay định xoa đầu con trai, lại bị cậu né ra, khóe mắt liếc thấy Tưởng Kế Bình vẫn đang đứng nhìn bên cạnh, cô ta cũng chỉ có thể xấu hổ đặt tay lên vai cậu, không nhẹ không nặng mà nhéo hai cái.

Sau khi khách sáo thêm vài câu nữa với Tưởng Kế Bình, Thẩm Thiến bèn vội vàng rời đi.
Cửa lớn khép lại, trong nhà cũng chỉ còn hai người Hứa Tích và Tưởng Kế Bình, Hứa Tích có hơi căng thẳng, Tưởng Kế Bình kéo vali của cậu vào trong, vừa đi vừa nói, “Để ba dẫn con đi xem phòng của con.”
Nhìn sàn nhà trơn bóng, Hứa Tích vội cởi gót giày, sau khi để vali của cậu vào phòng khách, bấy giờ Tưởng Kế Bình mới phát hiện trên yeutruyen.net chân cậu chỉ có một đôi tất.

Thấy người nọ chau mày đến lần thứ ba, Hứa Tích càng thêm co quắp bất an, cậu nâng một chân, cọ cọ lên mu bàn chân của bên còn lại, cứ như làm vậy là có thể khiến đối phương bớt ruồng bỏ mình hơn một chút.

Tưởng Kế Bình nhận ra sự lo lắng của cậu, bèn vươn tay vẫy vẫy vài cái giữa không trung, nhẹ giọng bảo Hứa Tích, “Ngồi xuống sofa đi, ba đi lấy dép cho con.”
Tưởng Kế Bình cầm theo một đôi dép bông đi trong nhà hình gấu nhỏ quay lại, hắn thấy Hứa Tích đang ngồi hết sức dè dặt, mông chỉ đặt một nửa trên nệm ghế, cũng biết đứa nhỏ này đến một môi trường mới sẽ khó tránh khỏi bất an, song hắn cũng không biết làm thế nào để vỗ về cậu, trước đây Tưởng Kế Bình chưa bao giờ dỗ dành một đứa nhóc nào lớn như Hứa Tích.

Hắn quỳ một gối xuống đất, nâng cẳng chân thiếu niên lên, giúp cậu đi dép bông vào, cảm nhận được phần bắp chân trong lòng bàn tay mình cứng đờ, ngay khi hắn vừa tròng đôi dép chất liệu tốt nhất kia vào cho cậu xong, đối phương lập tức nhét chân xuống gầm sofa.
Tưởng Kế Bình thầm quan sát tất cả phản ứng của cậu, ngửa đầu hỏi, “Bọn họ đối xử với con có tốt không?”
Hứa Tích nhớ tới lời dặn của mẹ, bèn mím môi gật đầu.

Thẩm Thiến và chồng trước ly hôn từ khi Hứa Tích còn nhỏ, chẳng bao lâu sau đã tái giá, cậu được bà ngoại nuôi lớn đến từng này, Thẩm Thiến chẳng mấy khi quan tâm đến cậu, nhất là kể từ lúc biết được cơ thể cậu có chỗ khác thường.

Hiện giờ bà ngoại cậu đã mất, cha ruột lại tìm tới cửa, Thẩm Thiến lại càng vội vã tống cổ đứa con của chồng trước này đi, suốt cả quãng đường, cô ta lặp đi lặp lại hai điều với cậu, một là phải nói với “cha” rằng cậu chưa từng bị bạc đãi ngày nào, miễn cho đối phương cắt xén chi phí nuôi dưỡng, hai là nhất định không được làm lộ bí mật về cơ thể cậu, để đối phương không đổi ý.
Thật ra nếu Thẩm Thiến không dặn dò, Hứa Tích cũng sẽ không bao giờ nói những điều đó ra ngoài.

Huống hồ cậu hoàn toàn không biết chút gì về người “cha” này, nếu mọi chuyện thật sự bại lộ, cậu không hình dung được mình sẽ bị đối xử như thế nào, Hứa Tích chỉ mong bản thân có thể sống ở đây cho đến khi trưởng thành, sau đó tìm một công việc rồi dọn ra ở một mình.
Tưởng Kế Bình nhìn cậu, cũng không nói thêm gì nữa, hắn đứng dậy dẫn Hứa Tích đi dạo một vòng trong phòng, gian phòng rất mới nhưng không lớn, phòng ngủ của cậu vốn là phòng sách của Tưởng Kế Bình, hiện giờ giá sách đều đã chuyển hết sang phòng hắn, sách vở chồng đống dưới đất, gần như không có chỗ đặt chân.

Tưởng Kế Bình tiện tay cầm một quyển sách về cơ học lượng tử lên, hỏi cậu, “Thích vật lý không?”
Hứa Tích biết Tưởng Kế Bình là giáo sư môn vật lý, nhưng điểm vật lý năm cấp hai của cậu lại rất bết bát, nghe hỏi vậy cũng chỉ có thể căng da đầu gật gật, cậu thấy Tưởng Kế Bình thoáng cười, nhưng Hứa Tích lại không cười nổi, bởi chỉ một lát sau Tưởng Kế Bình đã lấy ra quyển 《Lược sử thời gian》, còn là bản gốc tiếng Anh, đưa cho cậu, “Đọc trước quyển này đi, nếu không hiểu, hôm nào ba sẽ mua thêm một bản tiếng Trung.”
Tưởng Kế Bình khá kiệm lời, đây là câu nói dài nhất từ trước đến giờ mà hắn nói với Hứa Tích.

Hứa Tích nhận ra hẳn là đối phương đang đưa ra kỳ vọng của một học giả đối với người thừa kế huyết thống, tâm trạng cậu vì thế mà càng thêm thấp thỏm lo lắng.

Cậu cầm sách theo chân Tưởng Kế Bình quay về phòng ngủ của mình, người nọ bật máy tính bàn lên, bảo cậu, “Máy tính mua có hơi vội, không biết cấu hình này đã đủ chưa, con xem thử đi…”
Hứa Tích ngồi trước máy tính, Tưởng Kế Bình đứng sau lưng cậu, một tay đối phương chống lên bàn, một tay thao tác chuột, gần như hoàn toàn bao phủ cậu vào trong lồng ngực.

Hứa Tích ngơ ngác ngồi đó, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền đến từ sau lưng, cậu bỗng thấy an tâm.
Chuông cửa vang lên, Tưởng Kế Bình ra mở cửa, Hứa Tích cũng đi theo, khách tới là một người đàn ông có chiều cao tầm trung, trên mặt đeo một cặp kính vuông, đối phương nhìn thấy Hứa Tích bèn nở một nụ cười ôn hòa với cậu, “Hứa Tích à, thế nào rồi, đi đường có thuận lợi không?”
Hứa Tích vẫn nhớ đối phương họ Trình, cũng là người ngày đó đến nói với mẹ cậu, cậu bị bế nhầm.
Tưởng Kế Bình muốn để y vào, Trình Văn lại xua tay: “Chút nữa còn phải qua viện trực ban, đi ăn trước đi, xe tôi đang đỗ dưới lầu.”
Ba người vào một quán ăn ở phụ cận, ngồi xuống gọi món.

Chiếc kính mắt trên mặt Trình Văn nhìn nhã nhặn là thế, đến lúc ăn cơm lại như gió cuốn mây tan, hẳn là thói quen tạo thành do tính chất công việc thường xuyên phải vào phòng cấp cứu.

Tưởng Kế Bình kiệm lời, Hứa Tích sợ người lạ, đâm ra trên bàn ăn nhất thời chỉ có tiếng bát đũa va chạm.
Trình Văn rất nhanh đã khiến bản thân no căng, y uống chút nước, quay sang nói với Tưởng Kế Bình, “Giờ cũng đã đón thằng bé về rồi, sinh hoạt hàng ngày của cậu không thể qua loa bừa bãi nữa.”
Tưởng Kế Bình có hơi xấu hổ mà hắng giọng, trước đây nhà hắn còn không có lấy một chỗ để đặt chân, cuối cùng còn phải nhờ vả mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ hắn dạy đến phụ dọn dẹp.
Thật ra Hứa Tích có hơi sợ Tưởng Kế Bình, cậu cảm thấy hắn rất giống thầy giáo môn Toán nóng tính hồi trước của cậu, bây giờ thấy Tưởng Kế Bình bị vạch mặt thế này, Hứa Tích bỗng có cảm giác đối phương trở nên sống động hơn, cũng càng gần gũi hơn.
Hứa Tích vùi đầu và cơm, Tưởng Kế Bình múc một thìa bò sốt tiêu đen vào trong bát cậu, Hứa Tích ngẩng đầu, thấy người nọ đang nhìn mình, “Ăn thêm chút thịt.” Hứa yeutruyen.net Tích thử một miếng, thịt rất tươi, cậu ăn hai đũa đã hết sạch, sau đó cả đĩa thịt bò được Tưởng Kế Bình đặt trước mặt cậu.
Ăn xong, Tưởng Kế Bình đi thanh toán, Trình Văn đưa cho Hứa Tích một bao lì xì: “Tự mua chút quà vặt mà ăn, ba cháu chỉ biết mỗi học thuật thôi, sinh hoạt thường ngày hơi cẩu thả bừa bãi, có khả năng cần cháu để ý nhiều hơn một chút.”
Thật ra Trình Văn chỉ nửa đùa nửa thật thôi, song Hứa Tích không biết, cậu thật thà gật đầu, Trình Văn lại cười: “Vừa nhìn đã biết là con của ba cháu.”
Hứa Tích vẫn chưa có cảm xúc chân thật về việc này, cậu dè dặt hỏi: “Cháu với… ba cháu, nhìn giống nhau ạ?”
Trình Văn ngẩn người, y nói: “Thật ra vẻ ngoài của cháu, vẫn nghiêng về mẹ cháu nhiều hơn…” Y móc điện thoại ra, “Muốn xem ảnh của mẹ cháu một chút không?”
Hứa Tích gật đầu, sau khi vợ con Tưởng Kế Bình qua đời, bấy giờ Trình Văn mới tìm đến cậu.

Mẹ ruột cậu cũng tên là Thẩm Thiến, lý do năm đó cậu bị ôm nhầm cũng vì thế.
Dĩ nhiên Hứa Tích sẽ tò mò về mẹ ruột của mình, lúc nãy ở nhà Tưởng Kế Bình cậu cũng đã cố ý xem xét, nhưng không thấy bất cứ tấm ảnh nào, ngay cả ảnh thờ cũng không.

Trình Văn lướt lướt điện thoại, tìm được một tấm ảnh chung chụp trên bàn cơm cho Hứa Tích xem, Thẩm Thiến trong bức hình thoạt nhìn vô cùng dịu dàng dễ gần, cô nép vào người bạn đời, Tưởng Kế Bình khẽ mỉm cười ôm vai cô, giữa hai người họ là một bé trai bụ bẫm, còn đang lè lưỡi làm mặt xấu, không biết nhóc ta vừa mới ăn cái gì, lại đi bôi trét lung tung khắp mặt.
“A Thiến là giáo viên tiểu học, dạy môn mỹ thuật, tính tình dịu dàng hiền hòa, ai cũng quý mến cô ấy, tình cảm vợ chồng với cha cháu cũng rất tốt, nhóc mập ngồi giữa kia tên là Tưởng Nhất Phàm, rất nghịch ngợm.

Tưởng Kế Bình rất nghiêm khắc với đứa nhỏ này, nhưng thật ra cũng thương yêu không kém… tiếc là đột ngột xảy ra chuyện…”
Nói tới đây, Tưởng Kế Bình bỗng đẩy cửa bước vào, hắn liếc thấy điện thoại của Trình Văn thì lập tức sầm mặt, Trình Văn vội khóa màn hình lại, Hứa Tích cũng vô thức thấy không ổn, cậu bất an trộm nhìn Tưởng Kế Bình.
Tưởng Kế Bình ngổn ngang trăm mối ngồi lại chỗ, hắn móc một cái hộp nhựa từ trong túi ra, bàn tay hơi run rẩy, hộp nhựa nhỏ vang lên tiếng lách cách, Trình Văn đè tay hắn lại, rót cho hắn một cốc nước, “Đừng dùng thuốc thường xuyên, rất hại cơ thể.”
Nhịp thở Tưởng Kế Bình dồn dập, hắn giật tay Trình Văn ra, đổ mấy viên thuốc vào lòng bàn tay, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.

Trình Văn đứng cạnh thở dài, “Thứ ba tuần sau tôi sẽ hẹn lịch khám chuyên khoa của giám đốc Đỗ cho cậu, nghe nói phương pháp châm cứu của ông ấy rất hiệu quả, cậu đi thử xem sao.

Bằng không đống thuốc này cậu uống quá nhiều, lại không chịu đi gặp bác sĩ tâm lý, trong nhà hiện giờ lại thêm một đứa nhóc, chẳng lẽ cậu định để Hứa Tích chăm cậu lúc cậu phát bệnh hay sao?”
Hứa Tích thấy Tưởng Kế Bình thoáng ngẩng mặt lên liếc mình, rồi lại cụp mắt gật đầu.
Trình Văn lái xe đèo hai cha con họ về nhà.

Vào cửa xong, Tưởng Kế Bình không nói không rằng nhốt mình trong phòng, để lại một mình Hứa Tích lo lắng bất an đứng ở huyền quan.
Hứa Tích vào phòng ngủ của mình, cậu cẩn thận khép cửa lại, chỉ sợ sẽ phát ra tiếng động làm ồn đến Tưởng Kế Bình.

Cậu mở vali, bắt đầu bỏ quần áo bên trong ra, phía dưới đống quần áo là mấy tập tranh ký họa cùng một hộp bút chì màu sắc rực rỡ, đây đều là những món bà ngoại từng mua cho cậu, tuy bà biểu lộ cảm xúc ghét bỏ cậu ngoài mặt rất rõ, nhưng chung quy cũng không để cậu thiếu ăn thiếu mặc ngày nào, biết cậu thích vẽ tranh, bà còn mua cho cậu bút vở vào hôm sinh nhật.

Hứa Tích cầm vở lật lật vài trang, cậu nhớ lại lời Trình Văn từng nói, mẹ ruột cậu là giáo viên mỹ thuật, nếu bây giờ mẹ vẫn khỏe mạnh, nói không chừng còn có thể dạy cậu vẽ tranh.
Tưởng Kế Bình khi đó thoạt nhìn rất ôn hòa điềm đạm, không giống như bây giờ, luôn là dáng vẻ như đang bị sương mù bao vây.
Hứa Tích sắp xếp đồ đạc xong, bèn ôm từ điển cả nửa ngày để gặm nhấm cuốn 《Lược sử thời gian》.

Phòng Tưởng Kế Bình từ lúc đó đến giờ vẫn không có động tĩnh gì, hình như ngay cả ánh đèn cũng không lọt ra, Hứa Tích rón rén mở cửa, cậu cầm quần áo và khăn lông, muốn đi tắm.

Bà ngoại dặn dò cậu phải tẩy rửa nơi riêng tư mỗi ngày, ngăn ngừa bệnh tật, với tình huống cơ thể như này của cậu, phải tận lực tránh việc chạy chữa.
Tuy Tưởng Kế Bình đã hướng dẫn cậu cách dùng phòng tắm, nhưng Hứa Tích vẫn quên bật bình nóng lạnh, nên khi Tưởng Kế Bình ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, song lại không nghe thấy tiếng bình nóng lạnh chạy, hắn cứ thế mở cửa bước vào.

Bấy giờ Hứa Tích đang đứng dưới vòi hoa sen kỳ cọ thân dưới, cậu nghe được tiếng động thì hệt như con thỏ mà nhảy bật lên, sau đó kẹp đùi lại rúc vào trong góc, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tưởng Kế Bình.

Vốn Tưởng Kế Bình cho rằng cậu là con trai nên không cần để ý mấy việc này, dù sao phòng tắm công cộng ở trường học cũng chả ngăn tách gian, song phản ứng của Hứa Tích lại khiến hắn giật mình, Tưởng Kế Bình sửng sốt một lúc, hắn vừa quay người bật công tắc bình nóng lạnh, vừa lên tiếng nói, “Phải bật nút này trước mới có nước ấm.”
Vòi hoa sen nằm dưới mặt đất, đang phun nước tung tóe khắp nơi, hơi nước chậm rãi bao phủ gian phòng, che khuất thân mình gầy yếu của thiếu niên.

Nghe thấy tiếng cậu nhỏ giọng đáp lời, Tưởng Kế Bình nói, “Rất xin lỗi, lần sau ba sẽ gõ cửa trước.” rồi đóng cửa ra ngoài.
Bước khỏi phòng tắm, Tưởng Kế Bình nhớ lại đủ loại phản ứng của Hứa Tích, hắn không khỏi chau mày.
Hứa Tích vội vội vàng vàng tắm xong bèn muốn chạy về phòng, giữa đường bỗng bị Tưởng Kế Bình đi từ nhà bếp ra gọi lại, đối phương đưa cho cậu một bát táo đã gọt vỏ cắt sẵn, “Thích ăn táo không?” Hứa Tích nhận bát rồi gật đầu, Tưởng Kế Bình lại hỏi, “Đồ đạc sắp xếp xong hết chưa?” Hứa Tích lại gật đầu.

Cả hai im lặng trong chốc lát, gần như đã đạt tới trình độ khiến con người ta cảm thấy khó chịu muốn bỏ đi, bấy giờ Tưởng Kế Bình mới ngẫm nghĩ lên tiếng, “Thích cái gì thì nói với ba.”
Hứa Tích lại gật đầu lần nữa, sau đó cậu bỏ thêm một câu: “Cảm ơn ba.”
Biểu cảm của Tưởng Kế Bình để lộ vẻ khó nói trong chớp mắt, Hứa Tích thấy hắn chau mày, trái tim cũng như bị treo lên.

Tưởng Kế Bình hít một hơi thật sâu, dường như đang cố kiềm nén cảm xúc nào đó, Hứa Tích có hơi hoảng sợ, nhưng cuối cùng người nọ chỉ bảo cậu, “Ừm, sau này bất kể có xảy ra chuyện gì, đều phải nói với ba.”
Khi đó Hứa Tích vẫn chưa biết, Tưởng Kế Bình bởi vì hiểu lầm nên mới nói như thế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui