Không biết Tưởng Kế Bình đã đứng trong gió lạnh bao lâu, dòng xe sau lưng hắn cũng chậm rãi thưa dần.
Hắn dùng đôi tay lạnh cóng lấy điện thoại ra, gọi cho bạn nối khố Mạnh Thận Hành, cả hai hàn huyên vài câu, Mạnh Thận Hành thấy Tưởng Kế Bình nói nhiều hơn bình thường không ít, trong lòng không khỏi nghi ngờ, Tưởng Kế Bình đột ngột hỏi, “Thận Hành, quá trình lập di chúc như thế nào?”
Mạnh Thận Hành vốn đã sinh nghi, nay nghe hắn nói xong thì càng thêm hoảng sợ, y mở loa ngoài ra, nhắn WeChat cho Trình Văn: “Kế Bình đang ở đâu? Cậu có tiện đi thăm không? Tự dưng cậu ta gọi điện cho tôi hỏi chuyện lập di chúc, trước hết tôi sẽ tận lực giữ người lại.”
Mạnh Thận Hành nhập chữ, cười vài tiếng vào điện thoại: “Sao bỗng nhiên lại nghĩ đến lập di chúc?” Tưởng Kế Bình tỏ vẻ chỉ hỏi để đề phòng.
Ngón tay Mạnh Thận Hành nhanh chóng nhắn WeChat cho Trình Văn, y tiếp tục nói: “Cái khác còn dễ giải quyết, chứ nhà cũ của cậu chắc phải thanh lý… Ầy đừng nói nữa, dạo gần đây văn phòng mới nhận mấy án tử, bận lắm, tạm thời không có thời gian lo chuyện của cậu, nhưng tôi chắc chắn sẽ đích thân xử lý…”
“Ừ, không gấp.” Tưởng Kế Bình thở ra một làn hơi trắng, “Bao giờ cậu rảnh thì sắp xếp giúp tôi chút đi.”
Cả hai tám nhảm hồi lâu, Mạnh Thận Hành càng lúc càng thấy Tưởng Kế Bình quái lạ, y nghe thấy âm thanh hàm răng va đập rất nhỏ, còn loáng thoáng có tiếng xe cộ, thử hỏi: “Cậu đang đâu đấy, hơi ồn.” Tưởng Kế Bình chỉ qua loa nói bản thân đang ngoài đường.
Đúng lúc này, hai người họ đều nghe thấy âm báo pin yếu từ điện thoại Tưởng Kế Bình, hắn nói: “Sắp hết pin rồi, không phiền cậu nữa, làm việc đi.”
Mạnh Thận Hành sợ bản thân hao hết pin điện thoại của Tưởng Kế Bình, khiến người khác khó mà tìm được hắn, chỉ đành phải cúp máy.
Tưởng Kế Bình thả điện thoại vào lại túi áo khoác, bỗng sau lưng hắn có tiếng gọi: “Chào anh, xin hỏi có thể nhờ anh giúp tôi một chút được không?”
Tưởng Kế Bình quay đầu lại, thấy một chiếc ô tô đang đỗ ven đường, người đàn ông trong xe ngó đầu khỏi cửa sổ, trên mặt là nụ cười ôn hòa nhã nhặn.
Tưởng Kế Bình thấy mặt mũi đối phương khá quen, nhưng không nhớ ra là ai, đã từng gặp ở đâu.
Hắn chậm rãi bước lại gần, người nọ xuống xe, cười giễu, “Ngại quá, có thể nhờ anh giúp tôi chút việc gấp được không? Vừa nãy tôi quên mất bản thân phải lái xe, có uống chút rượu, đoạn đường sắp tới lại có trạm kiểm tra, anh có thể lái xe qua đó giúp tôi không?”
Tưởng Kế Bình chau mày: “Say rượu không thể lái xe, anh gọi người đến lái thay đi.”
Người đàn ông cười ngại: “… Tôi không mang điện thoại bên người, có thể mượn của anh một chút được không?”
Tưởng Kế Bình lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, điện thoại lập tức cạn pin sập nguồn.
Tưởng Kế Bình bất đắc dĩ, lại nhét nó vào túi áo khoác, mở cửa xe bên ghế lái.
Đối phương cảm ơn không dứt lời, cũng ngồi vào ghế phụ.
Cả hai thắt dây an toàn, Tưởng Kế Bình vào trong xe mới phát hiện ngón tay hắn đã lạnh đến mức đông cứng lại, hắn chụm hai tay vào nhau, phà một hơi cho ấm, người nọ thấy thế, bèn yên lặng tăng nhiệt độ điều hoà lên.
Cảm giác máu trong người như lại lần nữa tuần hoàn, Tưởng Kế Bình nhúc nhích ngón tay, lên tiếng, “Anh chỉ đường đi, tôi giúp anh lái xe đến nơi.”
Người đàn ông mỉm cười cảm ơn hắn, sau khi tùy ý tán gẫu với nhau vài câu, cả hai mới phát hiện đối phương cũng đang làm giảng viên đại học giống mình.
Tưởng Kế Bình nghe thấy tên Lăng Dĩnh, lập tức hỏi, “Anh là phó hiệu trưởng Lăng của A mỹ?”
“Giáo sư Tưởng từng nghe tên tôi rồi à?” Lăng Dĩnh quay đầu nhìn Tưởng Kế Bình, thấy đôi con ngươi mệt mỏi của hắn lóe lên chút ý cười dịu dàng, khóe miệng cũng hơi cong, “Con trai tôi đang theo học ở A mỹ, tôi còn từng cùng thằng bé đi xem triển lãm tranh của anh…”
“Ồ?” Lăng Dĩnh thấy biểu cảm của Tưởng Kế Bình thay đổi, y hỏi, “Cậu nhà tên là gì? Năm mấy rồi? Chuyên ngành nào?”
“Tên Hứa Tích, mới vừa vào năm nhất, chuyên ngành tranh sơn dầu.”
“Vậy thì nhỏ hơn con trai nhà tôi một chút, thằng bé đang năm ba…”
Xe đỗ vào gara tiểu khu, cả hai cùng nhau bước xuống, trong hầm xe vắng lặng bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, Lăng Dĩnh xấu hổ móc điện thoại từ trong túi ra: “Ừm, vừa về, lên bây giờ đây.”
Y cúp điện thoại, đối diện với vẻ mặt nghi ngờ của Tưởng Kế Bình, Lăng Dĩnh bất đắc dĩ cười: “Rất xin lỗi giáo sư Tưởng, thú thật với anh là tôi không uống rượu, cũng không quên điện thoại, là do lúc nãy lái xe đi ngang qua cầu thì thấy anh đứng đó, xong việc quay lại vẫn thấy anh ở chỗ cũ, tôi thật sự không yên tâm, sợ anh dại dột nên mới gạt anh, định để anh cách con sông xa một chút.
Tôi không có ác ý gì, cũng muốn cảm ơn anh đã tốt bụng đưa tôi về tận đây, anh lên nhà uống chút trà nóng cho ấm người đi.”
Thái độ của Lăng Dĩnh vừa ôn hòa vừa chân thành, khiến người ta khó mà từ chối được.
Cuộc trò chuyện vừa rồi cũng đã phần nào phân tán lực chú ý của Tưởng Kế Bình, kéo hắn khỏi trạng thái tồi tệ.
Lăng Dĩnh nói tiếp, “Dạo gần đây tôi mới vẽ một bức tranh, anh cầm về đưa cho Hứa Tích đi, coi như là tôi tạ lỗi với anh, lên nhà lấy tranh với tôi nhé?”
Trong lòng Tưởng Kế Bình hơi cảm động, hắn nói: “Anh khách khí quá.”
Cả hai lên nhà, Lăng Dĩnh cầm chìa khóa mở cửa, lấy dép lê cho Tưởng Kế Bình, hắn đứng phía sau y, khom lưng thay giày, chợt nghe thấy tiếng một người khác ra khỏi phòng: “Ba, ba về rồi.”
Tưởng Kế Bình đổi xong giày, đứng thẳng người dậy, đúng lúc thấy Lăng Dĩnh đang ôm con trai y vào lòng, hôn lên gò má cậu, cậu trai kia thoạt nhìn trạc tuổi Hứa Tích, phản ứng với hành động thân mật của Lăng Dĩnh cũng hết sức thản nhiên, còn quay mặt hôn lại y.
Ngước mắt nhìn thấy Tưởng Kế Bình đằng sau ba mình, cậu trai hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không có ý định rời khỏi vòng ôm của Lăng Dĩnh.
Tưởng Kế Bình bỗng nhớ lại bản thân và Hứa Tích cũng từng thân mật như hai người họ, thoải mái gần gũi da thịt, nhưng khoảng cách giữa cả hai hiện giờ lại càng ngày càng xa.
Lăng Dĩnh mỉm cười, xoay người nói với Tưởng Kế Bình: “Để giáo sư Tưởng chê cười rồi, hai ba con tôi bình yeutruyen.net thường vẫn hay dính lấy nhau như thế này.”
Lăng Dĩnh giới thiệu hai người với nhau, con trai y, Lăng Tử Ngang ngoan ngoãn chào một tiếng giáo sư Tưởng, kế đó dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng mà quan sát hắn.
Lăng Dĩnh xoa đầu cậu, để cậu đi nghỉ trước, bản thân thì tiếp đãi Tưởng Kế Bình ở phòng khách, biểu diễn trà đạo cho hắn xem, còn hâm nóng một bình rượu.
Lăng Tử Ngang bưng vài đĩa đồ nhắm đến, đặt lên bàn trà.
Lăng Dĩnh cười khen: “Cảm ơn bảo bối.”
Lăng Tử Ngang cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi y: “Ba ba đừng khách sáo.”
Tưởng Kế Bình cúi đầu uống một hớp trà, cảm thấy có thể do Lăng Dĩnh là người làm nghệ thuật, nên hành vi cử chỉ của y tương đối Tây hóa, hắn không quen lắm.
Lăng Tử Ngang thuận đà ngồi xuống thảm trải, dựa cả người vào cẳng chân Lăng Dĩnh, tự rót một ly rượu rồi uống cạn.
Lăng Dĩnh cưng chiều xoa tóc cậu, cũng rót cho mình và Tưởng Kế Bình mỗi người một ly, “… Kỳ nghỉ này Hứa Tích về thành phố B à?”
Ánh mắt Tưởng Kế Bình ảm đạm, hắn nốc cạn ly rượu gạo: “Không, thằng bé kêu bận rộn, không quay về.”
Lăng Dĩnh yên lặng nhìn Tưởng Kế Bình, đẩy một đĩa đồ nhắm đến trước mặt hắn: “Ăn chút gì lót dạ đi.”
Cả hai tán gẫu không nhiều lắm, nhưng rượu lại hết rất nhanh, phần lớn là Tưởng Kế Bình uống, Lăng Dĩnh rót cho hắn.
Lăng Tử Ngang trái phải nhìn cả hai, không biết mối quan hệ giữa bọn họ là gì, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu cảm nhận được giữa hai người họ không có dấu hiệu mờ ám.
Ngồi đến chán ngán, Lăng Tử Ngang dứt khoát gối đầu lên đùi Lăng Dĩnh, giả vờ say rượu.
Y cúi người, dịu dàng vỗ vỗ gương mặt phiếm hồng của cậu, thấy Lăng Tử Ngang vẫn không tỉnh, bèn nửa ôm nửa nhấc cậu lên.
Lăng Tử Ngang thuận thế ôm lấy cổ y, mềm nhũn người chơi trò làm nũng trong lòng Lăng Dĩnh.
Lăng Dĩnh đã sớm nhận ra chút mánh khóe này của cậu, nhưng y cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười hôn lên gò má nóng bỏng của cậu, nhẹ giọng dỗ dành cậu về phòng ngủ.
Tưởng Kế Bình vẫn luôn ngơ ngác ngồi nhìn hai người, mãi đến khi Lăng Dĩnh quay lại phòng khách, hắn mới mở miệng: “Tình cảm cha con anh thật tốt.”
Nghe vậy, Lăng Dĩnh mỉm cười: “Tử Ngang là thịt đầu quả tim của tôi, vẫn luôn có người kêu tôi chiều hư thằng bé, nhưng tôi lại thấy, vì yêu nên tôi cưng chiều thằng bé, có gì sai chứ?”
Tưởng Kế Bình mờ mịt nhìn Lăng Dĩnh, rồi như suy tư điều gì mà dời mắt đi.
Rượu và đồ nhắm trên bàn trà đều đã thấy đáy, Tưởng Kế Bình uống khá nhiều, Lăng Dĩnh giúp hắn sạc điện thoại, vừa khởi động máy xong đã lập tức có người gọi đến.
Thấy hai chữ “Bảo bối” hiển thị trên màn hình, Lăng Dĩnh quay đầu nhìn Tưởng Kế Bình đang nằm trên sofa, bấm nút nghe máy.
Hứa Tích nhận được điện thoại từ Trình Văn, cậu liên lạc với những nghiên cứu sinh Tưởng Kế Bình giảng dạy, chạy từ nhà đến hội trường, lại tìm xung quanh khu trường học gần địa điểm tổ chức hội nghị, cậu gọi cho Tưởng Kế Bình hết cuộc này đến cuộc khác, nhưng âm thanh người dùng hiện đang tắt máy cứ lặp đi lặp lại không ngừng, khiến trái tim cậu mỗi lúc một chìm xuống.
Đã rất lâu rồi Tưởng Kế Bình không tái phát bệnh, Hứa Tích không có bất cứ manh mối gì, không biết liệu có phải đã có chuyện gì kích thích tới hắn hay không.
Cậu nghe Nhan Nguyệt kể, lúc Tưởng Kế Bình rời khỏi nơi cậu ở cũng không có biểu hiện gì khác thường, nhưng trực giác của Hứa Tích nói với cậu, việc Tưởng Kế Bình không từ mà biệt đã là một tín hiệu nguy hiểm.
Hứa Tích cưỡi xe đạp, lang thang tìm kiếm vô vọng trong đêm tối.
Cậu kẹp điện thoại ở tay lái, không ngừng bấm số Tưởng Kế Bình.
Lúc chuông điện thoại vang lên, Hứa Tích suýt chút nữa đã ngã xe, cậu loạng choạng bước xuống, bấm nghe máy, đầu dây bên kia nói Tưởng Kế Bình chỉ uống quá nhiều thôi, bấy giờ Hứa Tích mới không kiềm được mà ngồi bệt xuống đất, rốt cục cũng yên lòng.
Mãi đến giây phút này ngũ cảm mới như quay lại cơ thể cậu, từng cơn gió lạnh thi nhau tràn vào lồng ngực, khiến Hứa Tích đau đớn, hai đùi cậu nóng rần lên, mềm đến mức không dùng sức nổi.
Xe đạp đã đổ rạp sang một bên, bánh xe còn đang chậm chạp xoay tròn, Hứa Tích vùi mặt vào cánh tay, bật ra tiếng nức nở như thở dốc.
Cậu ngồi xổm tại chỗ bình tĩnh trong chốc lát, yeutruyen.net mới bắt xe đến địa chỉ đối phương bảo, nhìn thấy người mở cửa là Lăng Dĩnh, Hứa Tích không khỏi sửng sốt, Lăng Dĩnh cười hỏi: “Là cậu Bảo Bối à?”
Hứa Tích bị y gọi đến ngơ ngác, cậu lắp bắp: “Em… em tên là Hứa Tích, thầy Lăng…”
Lăng Dĩnh đưa điện thoại của Tưởng Kế Bình cho cậu, Hứa Tích nhìn thấy vài tin nhắn gửi đến từ “Bảo bối”, tất cả nội dung đều là cậu ghi… Trái tim cậu như thể vừa mạnh mẽ đụng vào lồng ngực một chút, truyền dòng máu nóng bỏng đi khắp toàn thân, khiến cậu không tài nào kiểm soát được nhiệt độ hầm hập trên gương mặt.
Lăng Dĩnh không trêu cậu nữa, y dẫn Hứa Tích vào nhà, nhỏ giọng nói, “Thầy thấy ba em đứng một mình ở bờ sông rất lâu, có hơi lo lắng, bèn dẫn ba em về đây…” Hứa Tích nghe xong thì hết sức cảm kích.
Lăng Dĩnh giúp cậu đỡ Tưởng Kế Bình xuống dưới lầu, lại dìu hắn vào xe taxi, trước khi đi còn đặt một cuộn tranh nhỏ vào tay Hứa Tích, “Nghe ba em nói em đã từng đến ủng hộ triển lãm tranh của thầy, cảm ơn em, gần đây thầy mới thử nghiệm bộ môn vẽ tranh lụa, thầy tặng em một bức, coi như là kỷ niệm.”
Hứa Tích được cưng mà sợ, cậu liên tục nói cảm ơn, Lăng Dĩnh mỉm cười, giúp cậu đóng cửa xe lại, y dặn dò: “Nhớ chăm sóc cho ba em cẩn thận.”
Xe taxi băng băng trên đường phố buổi đêm, Hứa Tích và Tưởng Kế Bình cùng nhau ngồi ở ghế sau, cậu nghiêng đầu nhìn hắn, Tưởng Kế Bình đang chau mày, gương mặt say ngủ có vẻ tràn đầy phiền não, cậu giật nhẹ ngón tay, cuối cùng vẫn chỉ hơi dịch người sang bên Tưởng Kế Bình một chút.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn truyền đến từ đôi tay đang chạm nhau, Hứa Tích hít mũi, hốc mắt nóng lên..