Khi Tưởng Kế Bình đối xử tốt với ai đó, hắn sẽ có dáng vẻ hết sức nghiêm túc cứng nhắc, cũng không treo việc đó ngoài miệng, nhưng lại khiến đối phương cảm nhận được sự quan tâm rất rõ ràng, giống như việc mỗi bữa hắn đều vào bếp nấu bốn mặn một canh chẳng hạn, kể từ đó ngày nào Hứa Tích cũng về nhà, Tưởng Kế Bình sẽ giảng đề cho cậu nghe, giúp cậu sửa bài tập.
Cách Tưởng Kế Bình giảng bài rất mạch lạc rõ ràng, cũng rất dễ hiểu, so với trạng thái kiệm lời thường ngày, lúc hắn nói đến học thuật lại có vẻ trôi chảy lưu loát hơn nhiều.
Ngoại trừ ngữ văn, những môn khác hắn đều có thể giảng cho Hứa Tích nghe, có lần Hứa Tích hỏi hắn một câu đọc hiểu của môn văn, sau đó cậu thấy được vẻ buồn phiền chán nản hiếm khi xuất hiện trên gương mặt Tưởng Kế Bình, còn nhuốm chút nét trẻ con sinh động, cậu cảm thấy rất thú vị, lâu lâu sẽ mang đề văn đi hỏi Tưởng Kế Bình tiếp, chỉ vì muốn xem dáng vẻ sầu não của đối phương.
Tưởng Kế Bình không biết chút mưu mô của cậu, hắn chau mày nhìn bài tập về nhà của Hứa Tích, vắt óc suy nghĩ để bịa, khiến Hứa Tích lần nào cũng phải vất vả nhịn cười.
Thành tích của Hứa Tích tiến bộ hơn không ít, cuối kì quay lại trường còn được giáo viên điểm danh tuyên dương.
Hứa Tích bước đi như gió cuốn, chỉ hận không thể bay nhanh về nhà để kể cho Tưởng Kế Bình nghe.
Tới cổng tiểu khu, Hứa Tích thấy Trình Văn đang đứng dựa người vào xe, vẫy tay với mình, y móc một bao lì xì đỏ ra đưa cho cậu, “Nào cầm lấy, mai là sinh nhật cháu đúng không? Sinh nhật vui vẻ, chú không biết đám trẻ mấy đứa thích cái gì, chỉ có thể đưa tiền.”
Suýt chút nữa Hứa Tích đã quên luôn sinh nhật bản thân, hồi trước người nhà rất hiếm khi tổ chức cho cậu.
Trình Văn vỗ nhẹ lên nóc xe, “Đi thôi, chúng ta đi đón ba cháu, cùng ăn một bữa.”
Xe đến cổng trường đại học, Trình Văn hỏi: “Có biết chuyện ba cháu đi dạy không?” Hứa Tích đáp, “Từng nghe ba giảng bài rồi ạ.” Trình Văn dẫn Hứa Tích vào một giảng đường, quen đường quen nẻo đi qua cửa sau của hội trường, lại lặng lẽ lôi cậu ngồi xuống hàng cuối cùng, y nhìn quanh một vòng rồi nhỏ giọng nói, “Cứ như thiên thư ấy, cả lớp nằm rạp hết xuống rồi, tám mươi phần trăm sinh viên ở đây đều bị ba cháu ru ngủ…”
Hứa Tích gục mặt xuống bàn cười khúc khích, chỉ để lộ một đôi mắt, từ xa nhìn ngắm dáng người cao lớn của đối phương trên bục giảng, sơ mi trắng được sơ vin vào trong quần tây, tay áo xắn lên, để lộ nửa cánh tay lấm tấm bụi phấn, thoạt nhìn vừa thông thái vừa nho nhã, nghiêm túc nhưng không kém phần điển trai.
Tưởng Kế Bình giảng bài rất chăm chú, không phát hiện ra có hai người căn bản không phải sinh viên lớp mình vừa trà trộn vào từ cửa sau.
Một tay Trình Văn chống đầu, y nhìn dáng vẻ Hứa Tích lay động đôi con ngươi lúng liếng để đuổi theo ba mình trên bục giảng, không khỏi cong khóe miệng.
Đến khi hết giờ, cả hai mới bước lên bục giảng, Tưởng Kế Bình giật mình: “Tới lúc nào?”
Trình Văn ngáp một cái: “Lâu lắm rồi, tôi cũng sắp bị cậu ru ngủ luôn.
Mai là sinh nhật Hứa Tích, tôi đặt chỗ bên Đỉnh Việt rồi, chúng ta làm một bữa ăn mừng.”
Hứa Tích thấy biểu cảm của Tưởng Kế Bình bỗng hơi kỳ quái, hắn cúi đầu sắp xếp lại giáo trình, lên tiếng: “… Hai người ra ngoài chờ tôi một lát.”
Trình Văn gật đầu: “Xe đỗ ở cổng Nam.” rồi nói với Hứa Tích, “Chú cháu mình đi ăn kem trước, chắc là ba cháu còn phải thu dọn đồ đạc nữa.” Hứa Tích đành phải lưu luyến ra khỏi lớp học cùng Trình Văn.
Trình Văn và Hứa Tích vào một tiệm bánh ngọt gần trường học, y gọi món, nói với Hứa Tích: “Mấy ngày tới sẽ hơi khó khăn với ba cháu, nếu có chuyện gì nhớ phải gọi điện cho chú.”
Hứa Tích hoang mang nhìn y, Trình Văn thở dài: “Ngày mai là sinh nhật của cháu, cũng là sinh nhật của Nhất Phàm.”
Hứa Tích bừng tỉnh, Trình Văn nói tiếp: “Chuyện năm đó phát sinh bất ngờ, đến giờ ba cháu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được, cũng vì sự cố đó mà ba cháu mới chuyển từ thành phố khác về đây, hạn chế việc nhìn vật nhớ người mới cải thiện tình hình được, nhưng đôi khi vẫn sẽ phát tác.
Ầy, hôm nay chú chúc mừng cháu sớm cũng vì sợ ngày mai ba cháu sẽ có chuyện, quên mất sinh nhật cháu…”
Hứa Tích lắc đầu hỏi: “Không sao ạ, cháu có cần phải làm gì không?”
Trình Văn cười khổ: “Cháu đừng sợ, ngày mai ở cạnh ba cháu, để cậu ta đừng uống quá nhiều thuốc là được, chút nữa chú sẽ đưa tên thuốc cùng liều lượng sử dụng cho cháu.”
Bữa tối hôm ấy, Tưởng Kế Bình có phần im lặng hơn ngày thường, hắn nghe Hứa Tích nói làm bài kiểm tra tốt cũng chỉ gượng cười khen cậu một câu, sau đó liên tục uống rượu, Trình Văn không cản, chỉ đến lúc hắn sắp say mới yeutruyen.net giật chén rượu, “Cậu mà say thì Hứa Tích không xử lý được đâu.” Tưởng Kế Bình ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mặt bàn, để mặc Trình Văn cầm rượu đi.
Trình yeutruyen.net Văn đưa hai cha con họ về nhà, lại đỡ Tưởng Kế Bình đang ngấm men say đến tận giường.
Hắn cuộn người trên nệm, chau mày ngủ, dáng vẻ cực kỳ không yên giấc.
Trình Văn kéo ngăn tủ đầu giường của hắn ra, nhìn đống thuốc bên trong, y đưa một ít cho Hứa Tích để cậu bảo quản, tránh trường hợp Tưởng Kế Bình uống thuốc quá liều.
Hứa Tích lo lắng đến mức cả đêm không ngủ ngon, mới tờ mờ sáng đã tỉnh giấc.
Cửa phòng của Tưởng Kế Bình vẫn đang đóng chặt, Hứa Tích bèn xuống lầu mua đồ ăn sáng, rửa mặt xong, cậu ngồi vào bàn làm bài tập một chút, phòng Tưởng Kế Bình vẫn yên lặng như cũ.
Hứa Tích đứng dậy, ra ngoài gõ cửa, bên trong không có âm thanh đáp lại, cậu mở cửa đi vào, Tưởng Kế Bình đang ngồi cạnh mép giường, ngơ ngác nhìn mặt đất.
“Ba…”
Cả người Tưởng Kế Bình giật một cái, Hứa Tích thử hỏi: “Ba, con có mua đồ ăn sáng, ba có muốn ăn một chút không?”
Tưởng Kế Bình vẫn không đáp lời cậu, khuỷu tay hắn chống lên đầu gối, tiếng nhựa plastic bị ép vang lên qua đôi bàn tay đang siết chặt.
Hứa Tích nhìn thấy bao bì thuốc từ kẽ ngón tay hắn, cậu nhớ lại lời Trình Văn dặn, bèn vươn tay muốn vạch tay đối phương ra, “Ba, cho con xem ba uống thuốc gì…”
Tưởng Kế Bình hất mạnh tay cậu ra, hắn gầm lên: “Đừng gọi tôi là ba!”
Hứa Tích hoảng sợ, từ trước đến nay Tưởng Kế Bình chưa bao giờ cáu giận với cậu, ngay cả to tiếng cũng không có, hắn vùi mặt vào hai tay, miệng thì thào, “Cậu không phải… không phải…”
Vỉ thuốc rơi xuống đất, Hứa Tích cẩn thận lại gần nhặt nó lên, thấy tất cả thuốc đều đã hết, cậu vạch vỉ thuốc đã nhàu nát ra, đọc tên thuốc ở mặt sau.
Cảm giác hoảng sợ dần qua đi, cơn tủi thân bắt đầu trào lên, Hứa Tích cảm thấy lồng ngực mình lạnh lẽo, cậu kìm nén cảm giác đau đớn, mở ngăn tủ đầu giường của Tưởng Kế Bình, lấy ra một hộp thuốc khác cùng loại.
“Ra ngoài… cậu ra ngoài cho tôi…”
Hứa Tích cầm theo thuốc ra khỏi phòng Tưởng Kế Bình, cậu đứng ở ngoài một lúc, nghe bên trong vang lên tiếng ném đồ đạc.
Đồ có thể ném trong phòng Tưởng Kế Bình cũng chỉ có vài cuốn sách cùng chút văn phòng phẩm, nên rất nhanh đã yên tĩnh như cũ, hẳn là tất cả mọi thứ đều đã bị đối phương hất hết xuống đất, không còn gì để ném nữa.
Nhất thời trong phòng im lặng đến đáng sợ, Hứa Tích có hơi bất an, vất vả lắm cậu mới có thể làm quen được với Tưởng Kế Bình, vậy mà bỗng chốc đối phương lại khiến cậu thấy hết sức xa lạ.
Độ ấm mà Hứa Tích cảm nhận được trong vài tháng ngắn ngủi, dường như đã hoàn toàn tiêu tán chỉ trong một đêm.
Lát sau, Hứa Tích nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của người nọ qua vách cửa.
Lòng cậu chợt trào dâng một thứ cảm xúc không tên, cậu lấy điện thoại ra, đọc những điều cần chú ý khi uống thuốc mà Trình Văn gửi, đun lại cháo thịt và trứng bắc thảo cậu đã mua, bưng tới trước cửa phòng Tưởng Kế Bình.
Cậu cầm bát gõ cửa, trong phòng vẫn không có động tĩnh, Hứa Tích đi vào, trên mặt đất rải rác sách vở cùng giấy tờ, cậu cẩn thận đi vòng qua chúng, đặt cháo xuống trước mặt Tưởng Kế Bình, “Ăn chút cháo đi ạ.” cậu không dám gọi đối phương là ba nữa, sợ kích động đến Tưởng Kế Bình, phản ứng lúc nãy của hắn khiến bây giờ cậu vẫn còn sợ hãi.
Một tay Tưởng Kế Bình chống lên trán, hơi thở nặng nhọc để lộ chút run rẩy, Hứa Tích khom lưng múc một thìa cháo, cậu thổi nguội, đưa đến gần khóe miệng đối phương, nhẹ giọng dỗ hắn, “Ăn một miếng đi.”
Tưởng Kế Bình đẩy Hứa Tích ra, bát cháo lật úp lên chân cậu, Hứa Tích hít một hơi, bị bỏng đến ứa nước mắt, cậu vội chạy vào phòng tắm xối nước lạnh, nhưng bàn chân vẫn bị nổi bọc nước.
Hứa Tích mặc kệ bản thân vẫn đang mặc quần áo, cứ thế ngồi xổm dưới vòi hoa sen đang phun nước lạnh, im lặng khóc.
Cậu từ bé đã không được ai yêu thương, cũng không có ba, dù bị lạnh nhạt ruồng bỏ đến mấy cậu đều cố nhẫn nhịn, một phần cũng do cậu chưa từng biết sự ấm áp có mùi vị như thế nào, hiện giờ đã nếm thử cảm giác được quan tâm chăm sóc, lại bỗng nhiên bị đẩy ra, sự chênh lệch này khiến Hứa Tích tủi thân, lồng ngực quặn đau.
Cậu ngồi trong phòng tắm khóc cạn nước mắt, cả người ướt đẫm, Hứa Tích vẫn ôm hy vọng Tưởng Kế Bình sẽ tới hỏi han mình, nhưng đối phương không tới.
Cậu nghe thấy tiếng điện thoại mình reo, bèn kéo một thân sũng nước, in dấu chân ướt đẫm xuống nền nhà ra nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trình Văn, “Hứa Tích hả, ba cháu sao rồi?”
Hứa Tích khàn giọng nói cho Trình Văn liều lượng thuốc mà Tưởng Kế Bình uống, Trình Văn nghe thấy giọng cậu có hơi lạ, bèn an ủi, “Đừng sợ, trạng thái của ba cháu hiện giờ không phải là chính cậu ấy, có nói gì cháu cũng đừng để trong lòng, cháu phải nhớ kỹ điều này, ba cháu yêu cháu.”
Nước mắt Hứa Tích rơi xuống, cậu đè giọng nức nở đáp, cúp điện thoại..