Sáng sớm hôm sau, Tưởng Kế Bình bày hơn mười món ăn sáng đủ các loại lên mặt bàn, hỏi Hứa Tích: “Đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?”
Hứa Tích bất ngờ bị hỏi cũng không nói được gì, đành phải bảo: “Tản bộ quanh quanh là được ạ…”
Tối hôm qua Tưởng Kế Bình đã vạch ra mười lộ trình cho ngày hôm nay, nhưng trong số đó không có chỗ yeutruyen.net nào là “quanh quanh” cả.
Hai người giải quyết bữa sáng, sau đó ngồi tàu điện ngầm vào trung tâm thành phố, bắt đầu tản bộ từ khu thương mại sầm uất nhất.
Chỉ cần Hứa Tích nhìn thứ gì đó lâu hơn một chút thôi, đều sẽ bị Tưởng Kế Bình hỏi “Thích không?”, trong khi cậu còn đang lưỡng lự trù trừ, Tưởng Kế Bình cũng đã đi trả tiền.
Chưa được bao lâu mà hai tay Tưởng Kế Bình đã xách đầy đồ, khiến Hứa Tích có hơi không biết phải làm sao.
Tưởng Kế Bình dẫn Hứa Tích đến cửa hàng văn phòng phẩm để mua đồ dùng học tập, hắn thấy cậu vẫn luôn hướng mắt về khu họa cụ, bèn hỏi, “Thích vẽ tranh à?”
Hứa Tích quay đầu, mặt cậu đỏ lên, hai vành tai càng hồng như muốn nhỏ máu, cậu ấp úng đáp lời, “Hơi thích ạ.”
Tưởng Kế Bình dẫn cậu qua đó, Hứa Tích nhìn đống màu vẽ rực rỡ muôn màu, hai mắt sáng lên, nào giống dáng vẻ “hơi thích” mà cậu nói, Tưởng Kế Bình bảo, “Đi chọn đi.”
Hứa Tích hệt như một chú cún con được tháo xích cổ, cậu hào hứng xuyên qua các quầy hàng, Tưởng Kế Bình chậm rãi bước sau cậu, hắn thấy cậu quanh quẩn bên quầy màu vẽ cho tranh sơn dầu một lúc lâu, bèn để túi đồ xuống bên chân, bước tới cầm lấy một hộp, “Loại này dùng rất tốt, pha màu không dễ bẩn.”
Hứa Tích ngạc nhiên: “Ba cũng vẽ tranh ạ?”
Tưởng Kế Bình ngây người một thoáng, hắn chau mày quay đầu đi, tay phải vói vào trong túi, tiếng lách cách của thuốc viên va chạm với vỏ hộp nhựa vang lên.
Hứa Tích khó hiểu nhìn hắn, lúc sau cũng chợt hiểu, mẹ ruột đã khuất của cậu từng là giáo viên môn mỹ thuật, Tưởng Kế Bình mưa dầm thấm lâu, cũng biết một chút ưu nhược của thuốc màu.
Hứa Tích vội vàng nói với Tưởng Kế Bình: “Hôm nay mua đủ đồ rồi, chúng ta về nhà thôi ạ!” cậu cẩn thận siết chặt ống tay áo Tưởng Kế Bình, quan sát biểu cảm yeutruyen.net của người nọ, Hứa Tích không gọi đối phương là “ba”, bởi cậu sợ sẽ kích động đến hắn.
Tưởng Kế Bình buông hộp thuốc ra, tay phải rút khỏi túi, nhẹ nhàng vỗ về lên mu bàn tay cậu, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay Hứa Tích, Tưởng Kế Bình nhắm mắt, “Ba không sao.”
Hứa Tích nghĩ Tưởng Kế Bình uống thuốc thì cần có nước, nhưng cậu không lại không dám để đối phương ở đây để đi mua nước, Hứa Tích bèn xách túi mua hàng ở dưới đất lên, vừa kéo tay trái của Tưởng Kế Bình vừa nói, “Chúng ta qua bên kia ngồi một lát, uống chút gì đó đi ạ.” Tưởng Kế Bình nhìn bóng lưng gầy yếu đang kiên định kéo mình đi kia, hắn vô thức siết lấy những ngón tay lạnh lẽo của cậu.
Hai cha con họ vào quán cà phê bên cạnh, mỗi người gọi một ly sinh tố, nhưng Tưởng Kế Bình lại không tranh thủ uống thuốc, Hứa Tích có hơi lo lắng mà cắn ống hút.
Hốc mắt Tưởng Kế Bình đỏ hoe, tròng mắt cũng bị hơi nước bao phủ, bàn tay đặt trên bàn của hắn hơi run rẩy, tay bên kia vẫn luôn siết chặt một bàn tay khác, chặt đến mức khớp xương đều đã chuyển sang màu trắng bệch, Tưởng Kế Bình nhìn chằm chằm vào giọt nước ngưng tụ rồi chảy xuôi xuống thành ly thủy tinh, lên tiếng, “Xin lỗi…”
Hứa Tích vội vàng lắc đầu: “Ba…”
Tưởng Kế Bình ngẩng đầu nhìn cậu: “Chuyện ngày hôm qua sẽ không tái diễn một lần nữa, ba cam đoan.”
Hứa Tích nhìn hàng lông mày chau chặt của hắn, cậu không nhịn được mà vươn tay, khi đầu ngón tay cậu chạm vào vùng giữa mày đối phương, người nọ mới giãn mày ra theo phản xạ, Hứa Tích cười nói, “Ba, ba lại nhíu mày.”
Tưởng Kế Bình sờ lên vùng mi tâm, hết sức nghiêm túc trả lời: “Về sau ba cũng sẽ chú ý việc này.”
Hứa Tích bị dáng vẻ nghiêm túc của đối phương chọc cười, cậu gục mặt xuống bàn, đôi mắt cười cong cong nhìn hắn.
Tưởng Kế Bình chợt cảm thấy, cơn đau như bão táp ập tới khi nãy của hắn, nay đã xé tan màn đêm để đón lấy ánh sáng, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại bằng một cách vô cùng thần kỳ..