Lâm Khinh Nhiễm trở về phòng, một hồi lâu mới hoàn hồn lại, sắc mặt nóng bừng vẫn chưa hết đỏ ửng, nàng quay sang nhìn Nguyệt Ảnh với ánh mắt nghiêm túc: “Ngươi suýt hại chết ta rồi.”
Nguyệt Ảnh co ro đứng ở một bên, vẻ mặt áy náy nói: “Nô tỳ còn tưởng người với thiếu gia là… Nô tỳ sai rồi.”
“Ta đã nói rồi hắn là thổ phỉ, ta bị hắn bắt tới đây!” Lâm Khinh Nhiễm nói đi nói lại đến mức tức giận.
Nguyệt Ảnh sợ tới mức rụt cổ lại, ngước mắt nhìn Lâm Khinh Nhiễm, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống, ra sức gật đầu: “Nô tỳ biết rồi.”
Lâm Khinh Nhiễm thấy nàng ấy rõ ràng vẫn chưa tin, nàng đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lướt qua chiếc áo lụa mềm mại trên người mình, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc, chiếc kẹp tóc Nam Châu vẫn còn đó.
Đột nhiên nàng hiểu ra nguyên nhân khiến nàng ấy không tin, bây giờ có tháo thứ này xuống cũng quá muộn rồi, Lâm Khinh Nhiễm khép váy lại ngồi xuống, bất lực nói: “Đi lấy nước đến đây cho ta.”
Trong căn phòng sạch sẽ đầy hơi nước, Nguyệt Ảnh múc từng gáo nước từ từ đổ lên vai Lâm Khinh Nhiễm, nàng ấy ngạc nhiên kêu lên: “Da tiểu thư thật đẹp, mềm mịn hơn cả đậu phụ.”
Một sự so sánh ngây thơ khiến Lâm Khinh Nhiễm bật cười, nàng chạm vào vai mình, nhớ tới đã lâu không bôi kem dưỡng, nàng khẽ cau mày, cảm thấy làn da dưới lòng bàn tay bỗng trở nên thô ráp.
Đến ngày hôm sau, Lâm Khinh Nhiễm vẫn cảm thấy chán nản không vui.
Sáng sớm, Nguyệt Ảnh giúp nàng chải tóc, không có son phấn, tâm trạng của Lâm Khinh Nhiễm càng trở nên tệ hơn.
“Tiểu thư không trang điểm cũng rất xinh đẹp.” Nguyệt Ảnh nghiêm túc nói.
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, vẫn thấy không vui.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mạc Từ tới mời nàng đến dùng bữa sáng.
Lâm Khinh Nhiễm xuống lầu đi đến chính điện, Thẩm Thính Trúc đã ở đó, nàng vừa nhìn thấy hắn, cảnh tượng tối qua bất giác hiện ra trước mắt.
Mặc dù Lâm Khinh Nhiễm rất hận nam nhân này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cơ thể của một nam nhân.
Nàng cố gắng xóa bỏ những hình ảnh lộn xộn đó khỏi đầu, ngồi xuống một cách cứng nhắc
Nguyệt Ảnh múc một bát canh cho nàng, nước canh nhỏ xuống từng giọt, Lâm Khinh Nhiễm dường như nhìn thấy nước từ trên ngực người bên cạnh đang chảy dọc xuống, bây giờ nàng chỉ mong sao mình mất trí càng tốt.
“Đủ rồi.” Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Thính Trúc nhìn nàng, ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lâm Khinh Nhiễm mím môi nói: “Nhiều quá ta không ăn hết nổi.”
Lúc này nàng chỉ cảm thấy trong mắt nóng bừng, Thẩm Thính Trúc nhìn lướt qua gò má ửng hồng của nàng, tuy không biết tại sao nàng đỏ mặt, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một chút ý cười.
Ăn sáng xong, Lâm Khinh Nhiễm lập tức tìm cớ đi lên lầu, không muốn ở lại đây lâu.
Đến giữa trưa chợp mắt một lúc, Lâm Khinh Nhiễm đứng dậy đi đến ngồi bên cửa sổ, chống cằm ngơ ngác nhìn mặt hồ đối diện, đám thổ phỉ này dường như không vội lên đường.
Nàng lẩm bẩm độc thoại: “Nếu mình có thể đi ra ngoài được thì tốt quá.”
Nguyệt Ảnh hầu ở bên cạnh, nghe vậy liền nói: “Nếu tiểu thư muốn ra ngoài, nô tỳ sẽ đi dạo với người.”
Lâm Khinh Nhiễm mỉm cười trước sự ngây thơ của nàng ấy: “Nếu ra ngoài được thì tốt rồi.”
Nguyệt Ảnh khó hiểu hỏi: “Tại sao không được?”
Lâm Khinh Nhiễm lặng lẽ thở dài, dù có nói thế nào thì nha đầu ngốc này cũng không tin, nàng cũng lười phí sức nói.
Nguyệt Ảnh suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu thư sợ công tử không đồng ý sao, hay là đi hỏi thử.”
Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu phản đối, vội vàng nói: “Ta không đi.”
“Vậy ta đi hỏi thay tiểu thư.”
Khi Lâm Khinh Nhiễm quay qua, Nguyệt Ảnh đã đi ra ngoài, nàng lại nghiêng đầu nhìn mặt hồ, tự cầu may mắn cho mình vậy.
Không lâu sau, nàng nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng mình.
“Tiểu thư.”
Lâm Khinh Nhiễm cũng không quay đầu lại: “Ta đã bảo rồi…”
Nàng còn chưa nói xong, Nguyệt Ảnh đã hào hứng chạy đến bên cạnh nàng: “Công tử đồng ý rồi!”
Lâm Khinh Nhiễm chớp chớp mắt, tưởng mình nghe nhầm, nàng nhìn Nguyệt Ảnh đang cười rất tươi, ngơ ngác hỏi: “Đồng ý rồi?”
Nguyệt Ảnh gật đầu lia lịa.
Lâm Khinh Nhiễm vẫn không dám tin: “Ngươi nói thế nào?”
Đôi mắt tròn xoe của Nguyệt Ảnh chớp chớp, nói: “Ta vừa mới nói tiểu thư đang buồn bực muốn ra ngoài đi dạo.
À, ta còn nói tiểu thư dùng hết son phấn rồi nên muốn mua một ít.”
Nguyệt Ảnh vừa nói vừa mở hà bao lấy ra hai thỏi bạc nói: “Thiếu gia vừa nghe vậy đã đưa cho ta thứ này, ngài ấy thật tốt với tiểu thư.”
Lâm Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào số bạc trong tay nàng ấy, không nói một lời lập tức kéo nàng ấy ra ngoài.
Nguyệt Ảnh bị nàng kéo đi chao đảo suốt chặng đường.
Khi đi xuống lầu, Lâm Khinh Nhiễm mới nhận ra Mạc Từ đã đợi ở đó, tốc độ của nàng chậm lại, đồng tử hơi nheo lại.
Mạc Từ tiến lên nói: “Đại đương gia bảo ta đi cùng cô nương.”
Trái tim đang loạn nhịp của Lâm Khinh Nhiễm dần dần bình tĩnh lại, nàng có thể đi ra ngoài là tốt rồi.
Nàng bình tĩnh gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Sau khi ra khỏi nhà, đứng trên con đường dài tấp nập, Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy sống mũi cay cay, bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo hơi đang run rẩy.
Ba người nhàn nhã bước đi, Nguyệt Ảnh chỉ vào cửa hàng bên cạnh: “Tiểu thư, hình như là cửa hàng son phấn.”
Lâm Khinh Nhiễm nhìn Mạc Từ đang theo sát phía sau mình, xắn tay áo lên nói: “Đi xem thử.”
Nàng dẫn Nguyệt Ảnh vào trong quán, Mạc Từ thì ôm kiếm đứng trước cửa, những người qua đường đều không khỏi ngó vào xem.
Chủ tiệm son phấn là một nữ nhân trên người mặc bộ váy màu lam, dáng điệu uyển chuyển, ngước đôi mắt hẹp dài quan sát Mạc Từ từ trên xuống dưới, sau đó mới đi tới trước mặt Lâm Khinh Nhiễm, cười nói: “Cô nương cứ tự nhiên chọn.”
Lâm Khinh Nhiễm khẽ mỉm cười, nói với Nguyệt Ảnh: “Ngươi đi chọn giúp ta.”
Nguyệt Ảnh đến trước quầy hàng cẩn thận lựa chọn, trong khi đó Lâm Khinh Nhiễm trò chuyện với nữ chưởng quầy.
“Có bán loại phấn nào có bột ngọc trai bên trong không?” Nàng chậm rãi cầm một hộp lên nhìn.
“Đương nhiên là có.” Chưởng quầy giỏi nhìn sắc mặt người khác, lấy lại hộp phấn bình thường trong tay nàng, nhưng Lâm Khinh Nhiễm đã nắm lấy tay nàng ta.
Chưởng quầy cau mày khó hiểu, Lâm Khinh Nhiễm nắm chặt tay nàng ta, nàng vẫn luôn chú ý về phía Mạc Từ, nhân lúc y quay mặt đi, nàng nhanh chóng hạ giọng xuống cực nhỏ nói với chưởng quầy: “Chỗ ngươi có cửa sau đi ra không?”
Chưởng quầy có đầu óc nhạy bén, lập tức nhìn về phía Mạc Từ, nàng ta đang cân nhắc xem có nên rước phiền phức cho mình hay không.
Nàng ta mỉm cười muốn rút tay lại, Lâm Khinh Nhiễm vội vàng tháo chiếc trâm cài tóc Nam Châu xuống, nhét vào tay nàng ta, nhìn thẳng vào mắt nàng ta cười nói: “Lấy hết son phấn tốt nhất ở chỗ ngươi ra cho ta xem thử.”
Chưởng quầy nhìn trân châu tuyệt hảo trong tay, nàng ta cất đồ vào tay áo, mỉm cười ngọt ngào: “Ta sẽ đi lấy ngay, cô nương đợi một lát.”
Nàng ta mở tấm rèm thông với phòng sau, khom lưng đi vào trong, một lúc sau, nàng ta bước ra với một hộp phấn.
“Cô nương xem thử cái này đi.”
Lâm Khinh Nhiễm cầm lấy chiếc hộp, giả vờ như đang xem, Nguyệt Ảnh vẫn đang chọn phấn cho nàng ở phía bên kia, nếu bỏ nàng ấy lại, những tên thổ phỉ đó nhất định sẽ không tha cho nàng ấy.
Sau khi do dự một hồi, Lâm Khinh Nhiễm nói: “Đừng chọn nữa, lại đây xem cái này đi.”
Nguyệt Ảnh nghe vậy, đi tới nhìn kỹ hơn: “Quả nhiên những thứ này mịn hơn rất nhiều.”
Lâm Khinh Nhiễm lại tháo chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay ra, đưa mắt nhìn chủ tiệm, chủ tiệm nhanh nhẹn đi về phía Mạc Từ.
Trong lúc nàng ta đang che tầm nhìn của Mạc Từ, Lâm Khinh Nhiễm đã kéo Nguyệt Ảnh núp sau tấm rèm.
Nguyệt Ảnh bị nàng kéo đi ngơ ngác nói: “Tiểu thư.”
Trái tim của Lâm Khinh Nhiễm đập nhanh, nàng thấp giọng ra lệnh: “Im lặng.”
Phía sau tấm rèm là sân vườn, Lâm Khinh Nhiễm nhìn khắp xung quanh, thấy một cánh cửa nhỏ đã mở ra, nàng hưng phấn kéo Nguyệt Ảnh chạy ra ngoài.
Sau cánh cửa là một dòng sông nhỏ, bên sông có hai ba người phụ nữ đang giặt quần áo.
Lâm Khinh Nhiễm kéo Nguyệt Ảnh chạy một mạch, khi họ bước ra khỏi khu vực này, trước mặt họ là một khu chợ đông đúc.
Nàng bước đi càng lúc càng nhanh, sắp thoát rồi, sắp thoát rồi! Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt, chặn đường hai người lại.
Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên lùi lại một bước.
Ánh mắt sắc bén của Mạc Từ liếc nhìn Nguyệt Ảnh, sắc mặt thờ ơ nói: “Lâm cô nương chẳng phải muốn mua son phấn sao?”
Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng quay người muốn chạy, nhưng lại nhìn thấy một nam nhân mặc đồ đen đột nhiên đứng dưới gốc cây liễu cách đó không xa.
Mạc Từ đứng ở phía sau nàng, giọng nói đầy thâm ý: “Ta không phải là người duy nhất được Đại đương gia phái đến bảo vệ cô nương.”
Lâm Khinh Nhiễm nhắm mắt lại, quay lại nói với Mạc Từ: “Đồ ở tiệm đó quá kém, ta đi tìm chỗ khác xem thử.”
Nàng ngước mắt lên nói: “Ngươi chỉ lo nói chuyện với chưởng quầy, không theo kịp thì trách ai?”
Mạc Từ không ngờ lại bị nàng bật lại, y cũng không dám tranh cãi với nàng, chỉ có thể nói: “Cô nương còn muốn đi đâu?”
Lâm Khinh Nhiễm nhìn thẳng đi về phía trước: “Ngươi đi theo là được.”
Mạc Từ thực sự muốn bỏ cuộc, thế tử chơi rất vui, người mệt là đám hạ nhân như bọn họ.
Đã đánh rắn động cỏ, Lâm Khinh Nhiễm biết hôm nay mình không có cơ hội chạy trốn, nhưng nàng cũng không cam tâm quay về như thế, huống chi còn đánh mất một cây trâm và một cái vòng tay.
Càng nghĩ nàng càng thấy bực bội, nàng quay lại hỏi Nguyệt Ảnh: “Người đó cho ngươi bao nhiêu bạc?”
Nguyệt Ảnh vội vàng lấy trong hầu bao ra hai thỏi bạc năm mươi lượng: “Nô tỳ chưa bao giờ thấy nhiều bạc như vậy.”
Lâm Khinh Nhiễm khẽ cười giễu, tên thổ phỉ đó sao có thể để mình lỗ vốn được, chắc đã sớm ghi sổ rồi.
Nàng nhìn bộ quần áo bằng vải thô trên người Nguyệt Ảnh, nói: “Ta cũng mua hai bộ quần áo cho ngươi.”
Lâm Khinh Nhiễm đưa Nguyệt Ảnh và Mạc Từ đi từ đầu đường đến cuối hẻm, tiêu hết một trăm lượng.
Lâm Khinh Nhiễm lại bước vào một cửa hàng quần áo, phất nhẹ một cái, mấy chục lượng lại ra đi.
Nguyệt Ảnh đổ ngược hầu bao của mình ra, vẻ mặt lo sợ nói: “Tiểu thư, đã hết bạc rồi.”
Nụ cười trên mặt chưởng quầy đông cứng lại, Lâm Khinh Nhiễm cũng sửng sốt, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
Nàng quay người đi về phía Mạc Từ đang ôm túi lớn túi nhỏ, khí thế yếu đi rất nhiều: “Trên người ngươi có bạc không, cho ta mượn.”
Trong đầu Mạc Từ tràn ngập nghi vấn, tại sao y phải ở đây xách đồ, y không muốn cho mượn chút nào.
Lâm Khinh Nhiễm vừa mới rồi đã trở mặt với Mạc Từ, nàng cũng không cần giả vờ nữa, thấp giọng đe dọa: “Nếu ngươi không cho mượn, ta sẽ đi nói với Đại đương gia ngươi thấy mỹ nhân trên đường thì chạy đi mất dạng, ta suýt chút không tìm được ngươi.”
Mạc Từ mở to mắt, là ai không tìm được ai chứ! Y lặng lẽ lấy ngân phiếu trong người ra.
Lâm Khinh Nhiễm quay lại trả tiền, thậm chí còn không trả lại tiền thừa cho y mà nhét nó vào hà bao của Nguyệt Ảnh.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy cơn tức mà mình kiềm nén đã dịu đi rất nhiều.
Mạc Từ nhìn sắc trời, nói: “Cũng không sớm nữa, Đại đương gia đang đợi.”
Lâm Khinh Nhiễm cụp mắt xuống, những người này thân thủ quá tốt, nàng muốn trốn cũng phải nghĩ cách khác thôi.
Đi dọc theo con đường dài trở lại, Lâm Khinh Nhiễm chú ý đến một hiệu thuốc, quay lại nói với Mạc Từ: “Vết mẩn ngứa trước đó của ta vẫn chưa khỏi, đúng lúc mua thêm hai thang thuốc.”
Mạc Từ cau mày, sợ nàng lại sắp giở trò gì đó.
Lâm Khinh Nhiễm đi đến hiệu thuốc, nói với đại phu về bệnh tình của mình.
Đại phu nói: “Xin cô nương vén tay áo lên, để lão phu xem thử là mẩn đỏ như thế nào.”
Lâm Khinh Nhiễm véo tay áo, sau đó dừng lại, quay đầu nói với Mạc Từ: “Lẽ nào ngươi muốn xem?”
Nguyệt Ảnh ở bên cạnh cũng nói thêm vào: “Phải đó, cẩn thận thiếu gia trách phạt ngươi.”
Mạc Từ chợt giật mình, y cảnh cáo liếc nhìn Nguyệt Ảnh, quay lưng bước vài bước đi ra ngoài, nhưng lại sợ đi không đủ xa, trực tiếp đứng ở ngưỡng cửa đợi nàng.
Lâm Khinh Nhiễm lặp lại thủ đoạn cũ của mình, lần này nàng lấy bạc đổi lấy một gói thuốc nhỏ, nhanh chóng giấu thuốc vào tay áo, sau đó mới cầm thuốc giả che tai mắt người khác đi ra khỏi hiệu thuốc.
Quay trở lại khu nhà, Lâm Khinh Nhiễm đã dẫn Nguyệt Ảnh đi thẳng lên lầu.
Túi lớn túi nhỏ chất đống trên chiếc bàn nhỏ, Nguyệt Anh thu dọn đồ đạc, nhớ tới túi thuốc nhỏ Lâm Khinh Nhiễm nhờ đại phu kê ra, nàng ấy ngập ngừng hỏi: “Tiểu thư, người mua thuốc mê làm gì? Với lại trên người tiểu thư cũng không…”
Lâm Khinh Nhiễm nheo mắt lại, Nguyệt Ảnh này căn bản không tin đám người kia là thổ phỉ, nếu nói ra thì phiền phức to.
Nàng lạnh lùng nói: “Ta tự có chỗ dùng đến, nếu ngươi dám nói ra… ta sẽ trả ngươi về chỗ Trương lão gia.”
Nguyệt Ảnh kinh hãi, lo lắng lắc đầu, liên tục nói: “Nô tỳ sẽ không nói gì, người tuyệt đối đừng đưa nô tỳ về đó.”
Ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm lúc này mới dịu dàng lại: “Biết sợ là tốt.”
Nàng nhét gói thuốc mê vào trong vạt áo, nói không chừng sẽ có lúc dùng đến.
Sau khi mua một đống đồ giải tỏa cảm xúc, Lâm Khinh Nhiễm không còn lo lắng khi đối mặt với Thẩm Thính Trúc nữa.
Trên bàn ăn, Thẩm Thính Trúc vẫn chỉ ăn một vài miếng, sau đó tựa đầu nhìn nàng ăn.
Tiểu cô nương ăn được món mình thích thì cong môi thích thú, nàng đặc biệt thích ăn những món mềm và dẻo, giống như con người nàng vậy.
Nàng ăn rất chậm, nhai kỹ và nuốt chậm, dường như Thẩm Thính Trúc cảm thấy mỗi món ăn đặc biệt ngon hơn khi qua miệng nàng.
Bản thân hắn cũng không nhận ra, trong ánh mắt của hắn khi nhìn Lâm Khinh Nhiễm từ lúc nào đã có một ý nghĩ khó nói rõ thành lời.
Đợi nàng ăn xong đặt đũa xuống, Thẩm Thính Trúc mới lên tiếng hỏi: “Hôm nay vui không?” Còn ăn thêm một miếng bánh ngọt.
Lâm Khinh Nhiễm luôn cảm thấy câu hỏi của hắn có chút khó đoán, nàng nhếch môi lên nói: “Cảm ơn Đại đương gia đã hào phóng.”
“Ừm, đã ghi sổ rồi.” Thẩm Thính Trúc chậm rãi nói, ánh mắt lướt qua mái tóc của nàng, lông mày hơi nhíu lại.
Lâm Khinh Nhiễm chú ý tới ánh mắt của hắn, trong lòng hoảng sợ, cho dù hắn không chú ý tới, Mạc Từ nhất định cũng sẽ nói với hắn, nàng vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.
Lâm Khinh Nhiễm đứng dậy nói: “Ta ăn no rồi, ta lên lầu trước.”
Thẩm Thính Trúc gật đầu, nàng bước đi thật nhanh, cũng không quay đầu lại.
Sau khi nhìn nàng đi lên lầu, Thẩm Thính Trúc mới gọi Mạc Từ tới hỏi chuyện.
Mạc Từ không dám giấu diếm, cố gắng hết sức để gạt bỏ sự nỗ lực muốn bỏ trốn của Lâm Khinh Nhiễm.
Y vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt Thẩm Thính Trúc đang mỉm cười, cũng may không có âm mưu đen tối nào khiến hắn lo lắng.
Thẩm Thính Trúc nói: “Tiếp đi.”
Nghe thấy Lâm Khinh Nhiễm đi đến tiệm thuốc, lông mày Thẩm Thính Trúc hơi nhíu lại, vết thương ở cổ đã khỏi rồi, vết thương trên người chưa khỏi sao?
Lúc này Mạc Từ nghĩ đến tờ ngân phiếu của mình vẫn còn cảm thấy đau xót, vẻ mặt phiền muộn nói: “Đại đương gia, ngân phiếu của thuộc hạ, người có thanh toán không?”
Thẩm Thính Trúc cất giọng nhàn nhạt: “Chẳng phải nói ghi sổ rồi sao.”
Mạc Từ đau lòng không thôi, vậy là không trả rồi..