Biểu Muội Khó Thoát FULL


Tắm xong, Lâm Khinh Nhiễm bảo Nguyệt Ảnh đi ra ngoài, nàng uể oải tựa người vào chiếc ghế dài mềm mại trước giường, ngón tay cong cong đặt lên trán, tay còn lại cầm gói thuốc mê.
Nàng lật tới lật lui quan sát gói thuốc, cố nghĩ cách chuốc thuốc tên thổ phỉ đó.

Lâm Khinh Nhiễm lơ đãng nhìn ánh đèn dưới chao đèn, mãi đến khi tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, nàng mới giật mình trở lại hiện thực.

Nàng vội vàng giấu gói thuốc đi, đứng dậy hỏi: “Ai đó?”
Thẩm Thính Trúc áp lòng bàn tay vào định đẩy cửa, nhưng nhớ lại tình huống tối hôm qua nàng vô tình vào phòng mình, lỡ như không may Lâm Khinh Nhiễm cũng đang tắm thì sao.

Hô hấp của hắn có chậm lại trong chốc lát, sau đó hắn buông tay xuống: “Là ta.”
Lâm Khinh Nhiễm cau mày, miễn cưỡng mang giày đi ra mở cửa.

Thẩm Thính Trúc đứng ở hành lang, sau lưng hắn là vầng trăng treo trên bầu trời đêm.
Lâm Khinh Nhiễm hỏi: “Đại đương gia có chuyện gì à?”
Thẩm Thính Trúc nhìn thấy tiểu cô nương hơi cụp mắt xuống, mái tóc dài hơi ẩm ướt xõa qua vai, vài sợi tóc dính vào chiếc cằm mỏng manh càng làm tôn lên vẻ thanh cao thoát tục của nàng.
Ánh trăng từ ngoài sân vừa khéo chiếu xuống cơ thể nàng, phản chiếu lên các đường viền bằng sợi bạc được thêu trên váy.

Bộ quần áo Mạc Từ mua trước đây hơi rộng so với nàng, nhưng bây giờ lại rất vừa vặn, tôn lên vòng eo mảnh mai yếu ớt như nhành liễu của nàng.

Đôi mắt của Thẩm Thính Trúc dõi theo những đường cong đó.
“Vết mẩn ngứa trên người còn chưa khỏi sao?” Giọng hắn nhẹ nhàng nhàn nhạt.
Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm thắt lại, nàng khẽ gật đầu: “Vẫn còn một chút.”
Thẩm Thính Trúc nhíu mày, giọng điệu rất tự nhiên: “Để ta xem xem.”
Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, dưới ánh trăng đôi mắt đen vô cùng sáng, hai hàng mi không khỏi run rẩy.

Nàng vừa lo sợ hắn biết chuyện thuốc mê nên cố ý thăm dò, nhưng lại càng bất ngờ trước yêu cầu của hắn.
Ngượng ngùng và sợ hãi đồng thời dâng lên trong lòng, Lâm Khinh Nhiễm yếu ớt cầu xin: “… Đại đương gia.”
Giọng nói run rẩy gọi ra ba chữ này khiến Thẩm Thính Trúc sửng sốt, nhìn thấy đôi mắt Lâm Khinh Nhiễm dần dần đỏ lên, hắn vốn luôn bình tĩnh lúc này lại cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Thẩm Thính Trúc cau mày trầm tư, trước đó hắn bôi thuốc cho tiểu cô nương cũng giống như tắm cho Tuyết Đoàn vậy, hắn hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn cả, nhưng tại sao… trên mặt hắn hiện lên vẻ bối rối, nhưng nghĩ mãi chẳng ra.
Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn im lặng, nàng cắn môi xắn tay áo lên, lấy hết can đảm định gãi vào cánh tay để ứng phó.
Ánh mắt Thẩm Thính Trúc lóe lên: “Thôi vậy.”

Lâm Khinh Nhiễm vội vàng buông tay xuống, ánh mắt vẫn còn dao động.
Thẩm Thính Trúc tính cách trầm lặng, có thể im lặng trong thời gian dài.

Hơn nữa, mỗi một biểu cảm trên mặt tiểu cô nương đều rất thú vị, hắn rất thích ngắm nhìn, cũng không hề cảm thấy lãng phí thời gian.
Lâm Khinh Nhiễm suýt chút không đỡ được, im lặng như vậy giống như dùng dao cùn mài vào tim nàng, chi bằng cứ dứt khoát một lần.
“Nếu Đại đương gia không còn chuyện gì.” Nàng nói rồi tay đã đặt trên cửa, sẵn sàng đóng nó lại bất cứ lúc nào.
“Còn.”
Thẩm Thính Trúc liếc nhìn tay nàng, Lâm Khinh Nhiễm lập tức rụt bàn tay yếu ớt lại giấu ra sau lưng.
Thẩm Thính Trúc cười nhẹ, để xem nàng có thể giấu được bao lâu? Hắn giơ tay phải lên, Lâm Khinh Nhiễm đang cảm thấy khó hiểu thì lại nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn là cây trâm cài và vòng tay của nàng!
Lâm Khinh Nhiễm chợt sững sờ, nàng ngơ ngác nhìn hai vật này, đầu óc như trống rỗng, trong đôi mắt xinh đẹp dâng lên một tầng sương mù tràn ngập sợ hãi.

Lòng nàng giờ rối bời, chắc chắn hắn đã biết chuyện hôm nay nàng bỏ trốn bất thành, nhưng hắn mang những thứ này về là có ý gì?
Thẩm Thính Trúc nói: “Ta nhớ đây là trang sức mà Lâm cô nương yêu thích, sao lại nỡ đưa cho người khác?”
Khi hắn đến tiệm son phấn, nhìn dáng vẻ chưởng quầy đó đeo hai món trang sức này trên người rồi khoe khoang, hắn chỉ nghĩ thôi cũng thấy chán ghét.
“Ta đang thắc mắc sao không thấy chúng đây này.” Lâm Khinh Nhiễm vỗ nhẹ tay, chớp chớp đôi mắt giả vờ kinh ngạc: “Chắc trước đó chưởng quầy tiệm son phấn đó khen đẹp, ta lấy xuống cho nàng ta xem nhưng đã quên lấy lại.”
Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy bản lĩnh tùy cơ ứng biến của mình đã ép tới mức này rồi, chỉ cần nàng không thừa nhận là được thôi.

Trước khi hơi nước trong mắt tiêu tan, nàng mới dám nghiêm túc lừa hắn, Thẩm Thính Trúc vẫn mỉm cười mờ ám.
“Vậy còn không lấy lại?”
Lâm Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào nụ cười của hắn, nàng nuốt nước bọt, ngón tay run rẩy vươn tới, đầu ngón tay mềm mại của nàng lướt qua lòng bàn tay Thẩm Thính Trúc, dọc theo đường chỉ tay có một cảm giác ngứa ngáy xuyên qua làn da thấm vào tận xương tủy.
Cảm giác kỳ lạ đó khiến lời trêu chọc vừa lên tới ngoài miệng đã tan biến đi không còn dấu vết.

Thẩm Thính Trúc siết chặt tay thành nắm đấm, xoa nhẹ trong tay, trong đôi mắt hoa đào đã híp lại phân nửa vẫn còn có chút bối rối.

Hắn không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Lâm Khinh Nhiễm vẫn đứng ở cửa, nhìn hắn đi vòng qua hành lang, đẩy cửa đi vào một căn phòng khác.

Cánh môi mấp máy rồi lại mím chặt, nàng không thể tin được hắn lại đi như thế.
Rõ ràng hắn biết nàng muốn bỏ trốn, nhưng lại trả trâm cài và vòng tay lại cho nàng, ngay cả lời cảnh cáo cũng không có, cứ như vậy bỏ đi sao? Lâm Khinh Nhiễm ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng kín.
Hắn còn hỏi thăm bệnh tình của nàng… Lâm Khinh Nhiễm chớp mắt, có thứ gì đó dần hiện lên trong đầu não.


Đúng vậy… cho phép nàng ra ngoài, đưa bạc cho nàng và cả những hành động mạo phạm trước đó.
Đôi lông mày thanh tú chợt nhíu lại, khi tên thổ phỉ đó bôi thuốc cho nàng, tay hắn từng chạm vào trán nàng.

Lâm Khinh Nhiễm run rẩy đặt đầu ngón tay lên trán, một ý nghĩ càng lúc càng hoang đường hiện ra, nàng thậm chí còn không chớp mắt, chẳng lẽ người đó đã…
Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng buông tay xuống, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, thiếu điều muốn chọc thủng một lỗ hổng trên cửa ra.
Đúng là mộng tưởng hão huyền!

Lâm Khinh Nhiễm trằn trọc mãi đến nửa đêm mới ngủ được, Nguyệt Ảnh sáng sớm đến hầu hạ nàng thức dậy, đầu óc nàng choáng váng nặng trịch.

Nàng lê cơ thể mệt mỏi mơ màng ngồi trước bàn trang điểm để Nguyệt Ảnh chải tóc cho mình.
“Tiểu thư, đêm qua người ngủ không ngon sao?” Nguyệt Ảnh nhìn khuôn mặt không chút tinh thần của nàng trong gương, cất giọng quan tâm hỏi.
Lâm Khinh Nhiễm xoa xoa một bên trán, lấy lại tinh thần, nghĩ đến suy đoán đó của mình, nàng lại bắt đầu thấy rối bời.

Nàng không ngờ rằng tên thổ phỉ lại có suy nghĩ như vậy, nàng ngước mắt nhìn gương mặt mình trong gương, chính nàng cũng rất thích.

Lâm Khinh Nhiễm lại thấy ảo não, sao nàng lại không nghĩ đến chứ?
Một khi trong đầu vừa nảy ra suy đoán này, nàng càng nghĩ càng cảm thấy nó đúng như suy đoán của nàng.

Chẳng trách, dọc đường ngoài lời nói uy hiếp, nhưng về chuyện ăn mặc ở, hắn chưa bao giờ đối xử tệ bạc với nàng.
Khi suy nghĩ của nàng ngày càng rõ ràng hơn, Lâm Khinh Nhiễm đè thật mạnh vào cạnh bàn.

Nguyệt Ảnh không biết tại sao, còn tưởng mình đã kéo tóc làm đau nàng: “Nô tỳ sẽ nhẹ tay hơn.”
Trong đầu Lâm Khinh Nhiễm hỗn loạn đến mức nàng không hề nghe thấy Nguyệt Ảnh nói gì.

Nàng cắn môi suy nghĩ, nếu thật sự là như vậy, có lẽ nàng sẽ nắm bắt cơ hội này để trốn thoát.

Nhưng trước mắt cần phải xác nhận điều này trước đã.


Từ sáng sớm cho đến trưa, Lâm Khinh Nhiễm đã mấy lần lấy hết can đảm, nhưng vào mỗi thời điểm mấu chốt, nàng lại rụt rè không dám lên tiếng.
Lúc này, tên thổ phỉ đó sai người đặt một chiếc ghế mây ở ngoài hiên, hắn thoải mái nằm trên đó hóng gió.
Lâm Khinh Nhiễm nấp sau một cây cột trên tầng hai, nàng ló đầu nhìn xuống dưới, do dự vài lần nhưng cũng không dám bước xuống lầu.
Thẩm Thính Trúc cong ngón tay thỉnh thoảng lại gõ vào tay vịn.

Tiểu cô nương đã lưỡng lự một lúc lâu, lúc này nàng lại nấp trên tầng hai nhìn lén hắn, khiến hắn càng lúc càng tò mò không biết nàng đang muốn làm gì.
Nguyệt Ảnh ôm bộ quần áo bẩn từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm đang nhìn xung quanh, nàng ấy cũng bước tới.
Lâm Khinh Nhiễm đang tập trung vào người bên dưới, Nguyệt Ảnh đột nhiên tiến lại gần làm nàng giật mình một phen, cả người run rẩy không ngừng.

Nàng khẽ hé môi để điều chỉnh nhịp thở, đặt lòng bàn tay lên tim để xoa dịu trái tim đang sợ hãi.
Nguyệt Ảnh cảm thấy khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, người đang nhìn cái gì vậy?”
Lâm Khinh Nhiễm lo lắng xua tay bảo nàng ấy mau im miệng lại, nàng chưa từng thấy nha hoàn nào ngốc như vậy.
Nguyệt Ảnh vội vàng ngậm miệng lại, tỏ vẻ biết mình đã sai.
“Lâm cô nương có việc gì cứ nói thẳng là được, cần gì phải trốn ở đó lén lén lút lút?”
Giọng nói lười biếng của Thẩm Thính Trúc truyền vào tai nàng, Lâm Khinh Nhiễm nghiến răng, xách váy đi xuống lầu.
Thẩm Thính Trúc nhướng mi, đưa tay chặn ánh sáng phía trên đầu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn Lâm Khinh Nhiễm ở góc độ này.

Từ bên dưới nhìn lên cao nàng vẫn mềm mại như nước.
“Có chuyện gì?”
“Ta…” Hắn nhìn thấy đôi môi hồng hào của Lâm Khinh Nhiễm hơi hé mở.
“Ta muốn ra ngoài đi dạo.” Đôi môi ấy lại mím chặt: “Có được không?”
Thẩm Thính Trúc dần thích nghi với ánh sáng chói mắt, hắn đặt tay xuống, ánh mắt hắn nhìn sang Lâm Khinh Nhiễm, cất giọng thản nhiên: “Lại muốn đi đâu để làm mất trang sức nữa à?”
Giọng điệu của hắn có vẻ giễu cợt.
Lâm Khinh Nhiễm rụt ngón chân lại, nhưng rất nhanh nàng đã đứng thẳng người lên, ít ra hắn không tức giận với mình.

Nàng cố gắng nhớ lại cảnh tượng khi đại ca và tẩu tẩu ở bên nhau.

Đầu tiên là kéo lấy tay áo?
Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng ngừng suy nghĩ này lại, bảo nàng đi kéo tay áo của tên thổ phỉ này sao, bất kể thế nào nàng cũng không dám, lần trước cũng chỉ là tình thế cấp bách.
Nếu tẩu tẩu muốn nhờ đại ca việc gì đó sẽ dịu dàng nói: “Phu quân, lần này chàng chiều ta đi mà…”
Lâm Khinh Nhiễm nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện một cách bình thường: “Chẳng phải vứt đi đâu ngươi cũng tìm được sao.”
Nàng không hề biết rằng sự dịu dàng của mình đã khắc sâu vào xương tủy, giọng điệu khi nói chuyện bình thường của nàng còn dịu dàng hơn giọng giả của người khác.
Nhớ tới tối hôm qua, trước khi đi ngủ hắn còn đến dọa nàng một trận, Lâm Khinh Nhiễm nhăn mặt lại.
“Ha ha.” Thẩm Thính Trúc cười, tiểu cô nương lại tỏ ra ấm ức nữa rồi.
“Đúng vậy, cho dù ngươi có vứt mình đi thì ta cũng sẽ tìm về được.”

Nghe ra ý tứ trong câu nói của hắn, Lâm Khinh Nhiễm mấp máy môi, dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Ta sẽ không chạy trốn.”
Cho dù nàng mới là người từ trên cao nhìn xuống, giờ khắc này Lâm Khinh Nhiễm đã không kiên trì thêm được nữa: “Đại đương gia không đồng ý thì thôi vậy.”
Nói xong, tiểu cô nương mím chặt môi nhìn xuống đất, nàng vẫn không chịu được sự trêu chọc này.
“Muốn đi thì đi.” Thẩm Thính Trúc lại nhắm mắt lại.
Đôi mắt của Lâm Khinh Nhiễm sáng lên.

Hắn thực sự đồng ý, nàng kiễng chân lên hào hứng vẫy tay với Nguyệt Ảnh vẫn còn trên lầu.
Đi được hai bước, Lâm Khinh Nhiễm lại quay người lại.
Thẩm Thính Trúc không mở mắt, giọng nói hơi khàn khàn nghe có vẻ mệt mỏi: “Sao vậy?”
Lâm Khinh Nhiễm xòe bàn tay mềm mại hướng về phía hắn, thẹn thùng nói: “Bạc.”
Thẩm Thính Trúc cười khẽ: “Đi lấy ở chỗ Mạc Từ.”
Lâm Khinh Nhiễm ra khỏi nhà, tâm trạng nàng hiện giờ rất tốt, nếu người đó thật sự có ý với nàng, vậy nàng cũng không cần phải thấp thỏm lo âu nữa.
Lâm Khinh Nhiễm bước đi nhẹ nhàng trên con đường sầm uất.

Đột nhiên nàng dừng lại, không đúng, người đó vốn không hiểu phép tắc, nếu như hắn cố ý mạo phạm nàng, nàng làm sao là đối thủ của hắn được.
Trái tim nàng vừa mới buông lỏng cảnh giác phút chốc đã căng thẳng trở lại.

Lê Viên là nhà hát duy nhất trên trấn.
Trong gian phòng trên tầng hai, Mạc Từ nhìn theo bóng lưng của Lâm Khinh Nhiễm, nàng gật gù thưởng thức vở kịch, bên tay là một bình trà Lão Tùng Thủy Tiên thượng hạng, nghe đến khúc hay, thưởng một ít cũng không tiếc.
Người này rất không có chừng mực, nếu đổi là thân nam nhi chắc chắn sẽ là một công tử ham mê thú vui.
Lâm Khinh Nhiễm quay đầu lại, Mạc Từ bưng trà lên, ánh mắt không nhìn khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa của nàng.
Lâm Khinh Nhiễm tiến lại gần, khóe môi nở nụ cười: “Mạc đại ca.”
Mí mắt Mạc Từ giật giật: “Không dám nhận.”
Hôm qua nàng còn uy hiếp mình một phen, bây giờ lại muốn làm gì đây?
“Ta chỉ có một câu hỏi, muốn thỉnh giáo ngươi.”
Lần này Lâm Khinh Nhiễm không có uy hiếp mà là dụ dỗ, nàng lấy một tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra, cười nói: “Trả lại tiền hôm qua cho ngươi.”
Mạc Từ ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Lâm cô nương không cần phải như vậy, những gì có thể nói ta nhất định sẽ nói, những gì không thể nói thì dù có đưa tiền cũng vô dụng thôi.”
Lâm Khinh Nhiễm ngước mắt lên, đưa tay đẩy ngân phiếu qua cho Mạc Từ, sau đó lại đưa tay lên che miệng, nàng khẽ cau mày lại, cắn chặt môi dưới, cất giọng ưu sầu hỏi: “Đại đương gia, có ham mê nữ sắc không?”
“Phụt… khụ … khụ khụ khụ…”
Mạc Từ phun ngụm trà trong miệng ra ngoài, ho đến đỏ mặt tía tai.
Lâm Khinh Nhiễm vén váy nhanh chóng tránh đi, sợ dính nước vào mình.
Ngay cả Nguyệt Ảnh đang vui vẻ xem kịch cũng quay đầu lại, bảo vệ Lâm Khinh Nhiễm tránh khỏi Mạc Từ, vẻ mặt nàng ấy còn tỏ ra chán ghét nói: “Ngươi mau lau đi.”
Mạc Từ nhanh chóng chỉnh trang lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm Lâm Khinh Nhiễm, sau đó còn dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đại đương gia thân thể như ngọc, không gần nữ sắc!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận