Lâm Khinh Nhiễm đi theo nha hoàn chậm rãi bước từng bước đến đình thủy tạ, đại biểu ca cũng có mặt ở đó, hắn cũng không thể làm gì nàng được.
Nàng miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, mỉm cười nhẹ nhàng với Thẩm Kỳ: “Đại biểu ca.”
Thẩm Kỳ cũng mỉm cười đáp lại: “Biểu muội.”
Lâm Khinh Nhiễm liếc mắt lén nhìn sang Thẩm Thính Trúc, bắt gặp ánh mắt cười hờ hững của hắn, đầu ngón tay nàng run lên, nàng mím môi nói: “Nhị biểu ca.”
Trước đó Thẩm Thính Trúc đã biết, tiểu cô nương khi gọi hắn một tiếng nhị biểu ca sẽ không êm tai như khi nàng gọi đại ca, nhưng lúc này khi đặt cả hai ở cùng một chỗ để so sánh, hắn mới thật sự cảm thấy khó chịu.
Thẩm Thính Trúc im lặng không nói gì.
Hắn không đáp lời, Lâm Khinh Nhiễm nhất thời vô cùng lúng túng.
Thẩm Kỳ thấy Thẩm Thính Trúc mời người đến đây nhưng lại không chịu mở miệng, còn để cô nương người ta mất tự nhiên thế này, hắn nhíu mày không tán thành.
Thế là Thẩm Kỳ đưa tay mời Lâm Khinh Nhiễm ngồi xuống, dáng vẻ ôn hòa lễ độ: “Bên ngoài trời lạnh, trong đây có đốt lò, hay là biểu muội ngồi xuống sưởi ấm một lát.”
Xung quanh chiếc bàn tròn được chạm trổ hoa văn còn có hai băng ghế trống, một cái gần Thẩm Kỳ, cái còn lại gần Thẩm Thính Trúc.
Lâm Khinh Nhiễm không cần nghĩ cũng đã chọn ngồi ở chỗ nào, Thẩm Thính Trúc nhìn thấu tâm tư của nàng, đuôi mắt khẽ nhếch lên liếc nhìn nàng, cánh môi mỏng khẽ cong lên, ý cười khó đoán hiện lên trên môi.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy nụ cười của hắn, bước chân đi về hướng Thẩm Kỳ chợt khựng lại, gần một tháng chung sống với hắn, Lâm Khinh Nhiễm đã quá hiểu, mỗi lần hắn cười như vậy là sắp dày vò nàng.
Cảm xúc chợt lóe qua trên mặt Thẩm Thính Trúc, Thẩm Kỳ hoàn toàn không nhận ra.
Thẩm Thính Trúc vỗ vào băng ghế bên cạnh, khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn ôn hòa cười nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Bên này gần bếp lửa hơn, ấm áp.”
Thẩm Kỳ không hề nghi ngờ hắn, nhìn thấy khuôn mặt trắng ngần của Lâm Khinh Nhiễm đã bị gió lạnh thổi đến ửng đỏ, thế là hắn cũng nói vào: “Biểu muội ngồi gần bếp lửa chút đi.”
Lâm Khinh Nhiễm nghe thấy đại biểu ca cũng nói như vậy, trong lòng càng sầu não hơn, nàng muốn tìm một lý do nhưng vừa định mở miệng thì đã nhìn thấy khuôn mặt nhịn cười của hắn, hắn còn lặng lẽ mở miệng.
Nàng mơ hồ có thể nhìn thấy một vài chiếc răng trắng, đầu lưỡi cuộn vào trong, Lâm Khinh Nhiễm chăm chú phân biệt xem hắn đang lẩm bẩm cái gì, trong miệng nàng cũng bắt chước theo, là Nhiễm… Nhiễm.
Lâm Khinh Nhiễm mím chặt môi, Thẩm Thính Trúc biết nàng đã hiểu, hắn cũng không vội mà chỉ chờ nàng đến ngồi xuống.
Lòng nàng lúc này rối bời, sợ hắn sẽ thật sự gọi tên nàng như vậy ở trước mặt những người khác, nhưng biết làm thế nào, nàng chỉ có thể dời bước đi từng bước một đến bên cạnh Thẩm Thính Trúc ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, cảm giác ấm áp từ bếp lò quyện cùng hương trà nhàn nhạt trên người Thẩm Thính Trúc bao vây lấy nàng, khiến nàng không thể chạy trốn được.
Càng khiến Lâm Khinh Nhiễm tuyệt vọng hơn chính là, độ ấm nóng vừa phải đó khiến nàng cảm thấy rất dễ chịu.
Lâm Khinh Nhiễm dứt khoát xòe tay ra đặt gần bếp lò, dù sao Thẩm Thính Trúc cũng không thể làm gì nàng được, nhiều lắm cũng chỉ dọa nạt nàng mà thôi.
Nàng còn chau mũi lại, thất vọng không biết vì sao mình dễ bị dọa sợ đến như vậy.
Thẩm Thính Trúc rủ mắt nhìn nàng, ban nãy trong đôi mắt tiểu cô nương còn ngập sương mù đầy vẻ hoảng loạn bất an, mới chớp mắt đã vui vẻ đưa tay ra sưởi ấm rồi, nhưng cái mũi nhỏ nhắn còn nhăn lại trông có vẻ rất hậm hực.
Hắn lặng lẽ nở nụ cười, còn không quên nhắc nhở: “Đừng để gần như vậy, coi chừng bỏng.”
Lâm Khinh Nhiễm miễn cưỡng “ừm” một tiếng.
Ở bên kia, Thẩm Kỳ cầm lấy chén trà sạch, châm nước trà đưa đến cho nàng: “Biểu muội uống một ngụm trà cho ấm người.”
Lâm Khinh Nhiễm cong mắt cười: “Cảm ơn đại biểu ca.”
Thẩm Thính Trúc nhíu mày, giọng nói còn lạnh hơn cả thời tiết ngoài trời: “Trà này đã nguội rồi.”
Hắn cầm lấy chén trà Thẩm Kỳ đưa qua, thậm chí còn đổ hết trà trong bình vào lại trong ấm.
Lần này Thẩm Kỳ rốt cuộc cũng đã cảm thấy có gì đó bất thường, hắn thu tay lại, bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc không nhìn hắn, chỉ quay sang nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Ta đun trà cho muội.”
Lâm Khinh Nhiễm cắn chặt môi, vừa ngại vừa bực nhìn về phía nam nhân ngồi ung dung đun trà ở bên cạnh nàng.
Thẩm Thính Trúc ngước mắt lên: “Đừng nôn nóng.”
Lâm Khinh Nhiễm giật giật khóe môi, nàng có nôn nóng đâu?
Ánh mắt đại biểu ca như đang đánh giá điều gì đó khiến Lâm Khinh Nhiễm như ngồi trên đống lửa, Thẩm Thính Trúc còn đang nhàn nhã châm trà, độ nóng từ bên bếp lò khiến lòng nàng nóng ruột theo, nàng siết chặt lòng bàn tay, cố nặn ra một nụ cười nói: “Ta chợt nhớ ra cô mẫu còn đang đợi ta, bây giờ ta phải qua đó rồi.”
Lại là cái cớ quen thuộc này, Thẩm Thính Trúc còn chẳng ngước mắt lên: “Trà vẫn chưa pha xong.”
Lâm Khinh Nhiễm cắn môi lườm hắn.
Nàng vừa lo lắng Thẩm Kỳ sẽ nhận ra điều khác thường, vừa vô thức cảm giác Thẩm Kỳ có lẽ có thể giúp được mình.
Nàng bất lực dời ánh mắt run rẩy đó nhìn sang Thẩm Kỳ, hàng lông mày mảnh khảnh khẽ nhíu lại, trong mắt còn hiện lên vẻ bối rối.
Thẩm Kỳ không xác định được hành động khác thường đột ngột kia của Thẩm Thính Trúc xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Khinh Nhiễm lúc này, hắn có thể thấy được vẻ khó xử và kháng cự của nàng.
Thế là Thẩm Kỳ cười nói: “Nếu như biểu muội còn có việc, chúng ta cũng không làm lỡ thời gian nữa.”
Hắn quay sang nhìn Thẩm Thính Trúc: “Nhị đệ nói xem có phải không?”
Thẩm Thính Trúc khẽ nhếch môi, vừa nhướng mí mắt lên đã thấy nụ cười cảm kích của Lâm Khinh Nhiễm dành cho Thẩm Kỳ, đôi mắt cong cong còn nhoẻn miệng cười tươi.
Có đại biểu ca mở lời, Lâm Khinh Nhiễm càng có thêm tự tin hơn, nàng đánh bạo nhìn thẳng vào hắn, chỉ vờ xem như không nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thính Trúc dừng lại trên người mình.
Thẩm Thính Trúc đặt bình trà xuống bàn “cạch” một tiếng, giọng điệu hờ hững nói: “Thế thì thôi vậy.”
Cũng là một kẻ vô lương tâm giống hệt như Tuyết Đoàn.
Lâm Khinh Nhiễm thở phào một hơi, nàng đứng dậy nền nã chào tạm biệt hai người họ, sau đó ung dung từ trong đình thủy tạ ra ngoài, mãi cho đến lối rẽ, xác định Thẩm Thính Trúc không nhìn thấy mình, nàng mới vội vàng chạy đi.
Bóng dáng tiểu cô nương trong tầm mắt dần biến mất, Thẩm Thính Trúc mới lặng lẽ dời ánh mắt đi.
Thẩm Kỳ quan sát vẻ mặt của hắn, nói với vẻ suy tư: “Tính tình Lâm biểu muội dịu dàng phóng khoáng, cũng không có dáng vẻ ngạo nghễ của quý nữ thế gia mà ngược lại rất ngây thơ đáng yêu, nhị đệ cảm thấy thế nào?”
Thẩm Thính Trúc thấy buồn cười, nàng còn yếu đuối, còn mít ướt nữa.
Nhưng hắn cũng không muốn bàn luận về Lâm Khinh Nhiễm với Thẩm Kỳ, chỉ nói: “Ta vốn không nên nói những chuyện này với đại ca, nhưng đại ca cũng biết rõ tình trạng sức khỏe của ta, tương lai sau này hưng vinh của Hầu phủ còn phải dựa vào đại ca, đương nhiên, việc cưới vợ cũng có liên quan.”
Tuy rằng Thẩm Kỳ không bộc lộ quá rõ ràng, con người hắn cũng khá ung dung trầm tĩnh, nhưng khi nghe những lời nói thẳng thắn sắc bén của Thẩm Thính Trúc vẫn khiến mặt hắn nóng lên.
Rất nhanh Thẩm Kỳ đã bình tĩnh trở lại, hắn thực sự cảm thấy biểu muội rất xinh đẹp đáng yêu, dáng vẻ dịu dàng khiến người ta yêu mến, bất giác khiến hắn thấy thân cận hơn một chút, nhưng đi sâu thêm nữa thì hắn chưa từng nghĩ đến.
Nhưng còn nhị đệ, tính tình hắn trước giờ luôn lạnh nhạt như vậy, mặc dù ngoài mặt đối diện với ai cũng tỏ ra thái độ ôn hòa, nhưng thực chất lại có gì đó rất xa cách, còn tỏ ra sắc bén như thế này… chí ít ở trước mặt Thẩm Kỳ là lần đầu tiên.
Thẩm Kỳ không tỏ rõ ý kiến trước lời của Thẩm Thính Trúc mà chỉ nói: “Dù Lâm gia là thương nhân, nhưng cũng là gia tộc lớn ở Giang Ninh, không thể so sánh được với các thương hộ khác.”
Thẩm Thính Trúc khẽ híp mắt lại, nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu cảm gì.
Thẩm Kỳ nói xong liền đứng dậy: “Ta còn phải đến Thư Các một chuyến, không ngồi cùng nhị đệ nữa.”
Thẩm Thính Trúc thản nhiên nhướng mày: “Đại ca cứ tự nhiên.”
Người đã đi xa, ánh mắt hắn cũng lạnh hẳn.
…
Càng đến gần ngày thọ yến của Thẩm lão phu nhân, mọi người trong phủ đều bận rộn cả, ngoại trừ Thẩm Thính Trúc.
Lâm Khinh Nhiễm buồn bực ngước mắt nhìn Ngọc Doanh đi vào trong phòng mình, nàng cười giả lả hỏi: “Lại không tìm thấy Tuyết Đoàn à?”
Tuyết Đoàn kiên trì mỗi ngày sẽ chạy mất một lần, người đó ngày nào cũng tìm đến chỗ nàng, chẳng lẽ chỉ bởi vì Tuyết Đoàn thích đến chỗ nàng nên nàng phải có trách nhiệm tìm nó cả đời này sao?
Ngọc Doanh cũng nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm tức giận, nàng ấy nhẹ giọng dè dặt nói: “Nô tỳ cũng không còn cách nào, nếu không tìm được Tuyết Đoàn về, Thế tử nhất định sẽ trách phạt nô tỳ.”
Lâm Khinh Nhiễm cắn răng không thể nhịn được nữa, trong lòng nàng thầm mắng Thẩm Thính Trúc từ đầu đến chân, cuối cùng mới ảo não đứng dậy đi ra ngoài.
Đi xuống cầu đá, Lâm Khinh Nhiễm vừa gọi tên Tuyết Đoàn, vừa đẩy những bụi cỏ ra tìm.
Thẩm Kỳ xuống ca trực đang trên đường về phủ, đi trên hành lang thấp thoáng nghe thấy giọng nói yêu kiều của Lâm Khinh Nhiễm.
Hắn nương theo âm thanh đi tìm, tìm một hồi mới nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm đang kiễng mũi chân rướn người về phía núi giả.
Hắn mỉm cười đi tới, Ngọc Doanh nhìn thấy hắn trước bèn cúi người hành lễ: “Đại thiếu gia.”
Lâm Khinh Nhiễm nghe thấy chợt quay người lại, nhìn thấy người đến là Thẩm Kỳ, nàng lập tức cụp mắt xuống, giọng nói có vẻ ỉu xìu: “Đại biểu ca đã về.”
Thẩm Kỳ thấy vẻ mặt nàng không bình thường, liền nhíu này hỏi: “Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng muội, Tuyết Đoàn lại chạy mất rồi sao?’
Lâm Khinh Nhiễm cũng không thể nói ra nỗi uất ức của mình, nàng chỉ gật đầu: “Trước đó từng giúp nhị biểu ca tìm được Tuyết Đoàn mấy lần, cho nên nhị biểu ca mới bảo ta giúp huynh ấy tìm mèo.”
Thẩm Kỳ thấy nàng cau mày khổ não, xem ra đây không phải chuyện đã diễn ra lần một lần hai, hắn bất chợt nhớ đến, mỗi lần nhị đệ muốn đến chỗ hắn xem Tuyết Đoàn đều sẽ viện cớ đánh cờ.
Vậy lần này, điều gì mới là cái cớ của đệ ấy đây?
Thẩm Kỳ quay sang nói với Ngọc Doanh: “Ngươi đi đến Văn Đường Viện tìm Đông Bình, hắn biết phải đi đâu để tìm Tuyết Đoàn.”
Cuối cùng cũng có người giải vây cho nàng, nàng có thể không cần phải đi gặp người đó, trong mắt Lâm Khinh Nhiễm dâng lên sự vui sướng không thể che giấu, nhưng sợ để lộ cảm xúc, nàng chỉ có thể cụp mắt xuống để giấu đi.
Ngọc Doanh tỏ ra khó xử, giọng điệu của Thẩm Kỳ trầm xuống: “Nếu như để Thế tử đợi lâu chắc chắn sẽ trách tội, ngươi còn không đi mau.”
Ngọc Doanh thầm phiền não trong lòng, nàng ấy trở về mình không thế này, Thế tử mới thật sự trách tội nàng ấy.
…
Viễn Tùng Cư.
Thẩm Thính Trúc lạnh lùng nhìn Đông Bình ôm Tuyết Đoàn đứng trước mặt mình, đầu ngón tay hắn gõ nhẹ trên mép bàn, bên cạnh là xấp xiêm y do Ngọc Chức Trai đưa tới.
Hắn phất tay bảo Đông Bình lui ra ngoài, liếc mắt nhìn sang xấp xiêm y bên cạnh, hắn vốn chỉ muốn đưa những bộ xiêm y này cho tiểu cô nương, nàng thích nhất là những bộ váy áo hợp thời.
Thẩm Thính Trúc cong môi cười khẽ, nếu như nàng đã không đến, vậy thì hắn chỉ đành qua đó rồi..